Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 31

Lần thứ hai được tiếp xúc gần gũi với khuôn mặt hổ mềm mại xù xù, rốt cuộc Phương Triều Chu không còn vui sướиɠ mà hít lông nữa, nhất là khi cái đầu lông lá của đối phương dụi tới dụi lui ở cổ y. Hành động này ở trong mắt Phương Triều Chu chính là đang tìm vị trí tốt nhất để cắn.

Y hít sâu một hơi, vì biết rõ bản thân không đánh lại được con Bạch Hổ sư tổ nuôi, cho nên y chuẩn bị một giọng nói thật nhẹ nhàng để giảng đạo lý với đối phương, "Sư tổ đồng ý giúp ta đột phá Nguyên Anh, vậy nên ngươi không thể ăn ta. Hơn nữa, thịt người ăn không ngon một tí nào, vị vừa chua vừa thối, loại hổ nhỏ... lão hổ uy vũ như ngươi ăn vào sẽ bị tiêu chảy đó."

Bạch Hổ trên người Phương Triều Chu ngoảnh mặt làm ngơ, nó không chỉ cọ bộ lông xù xì vào cổ y mà còn vươn móng kéo quần áo y. Không giống lúc còn là mèo, móng vuốt bây giờ của nó thực sự rất sắc bén, nó chỉ kéo một chút thôi nhưng quần áo của y đã bị rạch một đường dài, áo trong trực tiếp lộ ra. Phương Triều Chu ngày càng căng thẳng, y cảm thấy bản thân sắp bị mổ bụng rồi.

Dưới sự căng thẳng cực độ đó, y lại một lần nữa thi pháp, một đường lôi thuật này chuẩn xác đánh trúng vào Bạch Hổ đang kéo quần áo của Phương Triều Chu. Nhưng nó sau bị đánh trúng thì nó cũng không lùi lại, tuy cổ họng nó bởi đau đớn mà gào rống một tiếng, song rất nhanh nó đã mở miệng ra mà hung ác nhìn chằm chằm Phương Triều Chu.

Nước miếng theo cái miệng rộng của nó tí tách nhỏ giọt trên sàn nhà. Cái cổ đang kề sát miệng hổ của Phương Triều Chu hoàn toàn cứng đờ. Mất nửa ngày, y chủ động đưa tay lên sờ đầu Bạch Hổ, "Ngươi thích người khác sờ đầu ngươi đúng không? Ta sờ, giờ ta sờ."

Phương Triều Chu vừa đánh bạo vò đầu Bạch Hổ vừa sợ sệt mà chăm chú quan sát đối phương, lỡ mà nó đột nhiên hung tợn lên thì y nhất định phải chạy trước tiên.

Sau khi Bạch Hổ được sờ đầu thì ánh mắt nó cũng không trở nên hòa hoãn hơn mà vẫn như trước, như hổ rình mồi nhìn chòng chọc Phương Triều Chu. Phương Triều Chu thấy thế, chỉ có đem tất tần tật bản lĩnh vuốt mèo nhà của mình ra, hai tay hợp lực thề sống thề chết mà hầu hạ cái đầu hồ này cho thật thoái mái dễ chịu.

Sau khi hầu hạ được khoảng độ một nén nhang (45 – 60 phút), thân thể của Bạch Hổ rõ ràng không còn căng chặt như cũ nữa, chẳng qua là nó thả lỏng rồi thì lại đè trên người Phương Triều Chu. Nếu chỉ là một phàm nhân thì sợ là sẽ bị hình thể to lớn như vậy của nó đè cho ngạt thở.

Bạch Hổ thả lỏng nhưng Phương Triều Chu không dám thả lỏng, chiêu thức massage mèo xoa tới xoa lui, y chủ yếu xoa chỗ lông mà ngày thường Bạch Hổ không liếʍ tới.

Lại qua thời gian một chén trà nhỏ (10 -15 phút), tay Phương Triều Chu đã mỏi nhừ đến tê dại, lúc này Bạch Hổ hoàn toàn đè trên người y, đầu thì đặt trên cổ y, trong cổ họng phát ra tiếng grừ grừ vang cả trời đất.

Phương Triều Chu trộm xem nó, thấy cặp mắt uyên ương của đối phương đã nhắm lại, y thở ra một cách âm thầm nhẹ nhàng, sau đó y thử rút tay ra. Nhưng mà, mới rút ra được một chút thì cặp mắt uyên ương kia đã lại mở ra. Phương Triều Chu đối diện với cặp mắt kia, cứng đờ mà nói: "Đã qua giờ Mão, ta phải đến chỗ sư tổ rồi."

Bạch Hổ híp híp mắt, "Hôm nay đã muộn rồi, không cần đến chỗ Chung Ly đại nhân nữa, tiếp tục."

Đây là lần đầu tiên Phương Triều Chu hít lông hít đến nỗi mất mạng. Cuối cùng phải chờ tới khi Bạch Hổ ngủ say thì y mới có thể bò ra khỏi thân thể khổng lồ của đối phương.

Sau ngày hôm đó, Phương Triều Chu hoàn toàn chặt đứt tâm tư lấy lòng mèo trắng, nhưng y không lấy lòng mèo trắng, mèo trắng lại chủ động tới tìm y. Mèo trắng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thanh niên đang ngồi xếp bằng, cái đuôi nhòn nhọn phe phẩy rồi nó chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh thanh niên. Nó đi một vòng quanh đối phương rồi chủ động nhảy lên đùi người kia. Cái đầu nho nhỏ của mèo trắng ngẩng lên, nó nhìn chằm chằm cái cằm trắng nõn của thanh niên, "Meo, ngươi đã tu luyện ba canh giờ rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi."

Thanh niên không động đậy.

Cái đuôi của mèo trắng hơi bực bội mà vẫy vẫy, rất nhanh sau đó nó nhảy lên trên vai thanh niên, chủ động cọ cái đầu nhỏ xù xù lông vào mặt đối phương, cổ họng nó còn phát ra tiếng grừ grừ.

Nhưng người kia vẫn như cũ không để ý nó.

Mèo trắng càng vẫy đuôi mạnh hơn, nó nhảy xuống khỏi người của thanh niên, trong chớp mắt, thân thể của nó phóng đại gấp hơn mười lần, từ mèo biến thành hổ rồi trực tiếp bổ nhào về phía thanh niên.

"Meo, Phương Triều Chu, ta bảo ngươi nên nghỉ ngơi."

Người Phương Triều Chu run lên một chút, y chỉ có thể mở mắt ra, bởi vì Bạch Hổ kéo quần áo của y nên móng vuốt của nó vừa giương lên, quần áo của y liền rách. Nhìn đầu hổ gần trong gang tấc, Phương Triều Chu cố gắng chấn định giọng nói: "Hôm nay ta mới tu luyện được ba canh giờ, còn cách xa thời gian quy định tu luyện bảy canh giờ. Sư tổ giúp ta trong nửa năm có thể đột phá được Nguyên Anh, nếu ta không cần cù tu luyện thì chỉ sợ sẽ làm sư tổ thất vọng, e là đến lúc đó ta sẽ bị đuổi khỏi Thiên Thủy tông."

Bạch Hổ nghe xong lời này, cái đuôi "bộp bộp bộp" quật xuống mặt đất bên cạnh, ánh mắt kia chứng tỏ hiện giờ nó đang không vui, "Meo, nghỉ ngơi nửa canh giờ cũng không được sao?"

"Không được." Lão hổ này không hề đáng tin một tẹo nào, mỗi lần đều nói là nửa canh giờ, hết nửa canh giờ thì lại bôi thêm thành một canh giờ, hết một canh giờ lại bôi tiếp thành hai canh giờ, cuối cùng là một ngày cũng không đủ. "Meo, dù sao thì cũng phải có một khắc chứ?" Bạch Hổ lại nói.

Phương Triều Chu lắc đầu

Mắt uyên ương của Bạch Hổ híp lại, nó có hơi cáu kỉnh mà kéo quần áo của Phương Triều Chu, một lần kéo liền xé ra một đường rách dài. Động tác nó rất nhanh nhẹn, lại xé thêm một phát nữa, một phát này, chính là xé áo trong của Phương Triều Chu.

Da thịt trắng tuyết lộ ra khỏi áo trong bị che lại chỉ trong chớp mắt. Phương Triều Chu kéo kéo áo ngoài, miễn cưỡng che khuất lại làn da lộ ra của mình

"Ngươi nghe lời đi, nếu thực sự muốn chơi thì sao ngươi không đi tìm sư tổ mà chơi?"

Bạch Hổ nhìn chằm chằm Phương Triều Chu một hồi rồi cuối cũng vẫn đứng dậy, chậm rì rì mà đi mất, Phương Triều Chu thấy nó rời đi thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng cuộc sống sau đó của y vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, đối phương càng ngày càng khó đối phó, từ một ngày biến thành Bạch Hổ một lần đến gần như lúc nào cũng xuất hiện với hình thái Bạch Hổ, một ngày nó đánh thốc y vô số lần, xé rách vô số quần áo của y.

Phương Triều Chu không phải không nghĩ đến việc thỏa hiệp, nhưng con mèo kia ăn quen bén mùi với chiêu thức massage mèo, muốn Phương Triều Chu cào lông cho nó, mà mấy canh giờ cào lông này suýt nữa phế luôn cả tay của y, cái này còn thống khổ hơn cả tu luyện.

Cho nên y dứt khoát lấy tu luyện làm lý do mà liên tục cự tuyệt hành vi cầu hít của Bạch Hổ.

Tuy nhiên Bạch Hổ càng ngày càng táo tợn, mấy lần nó nhe răng với Phương Triều Chu giống như là muốn cắn y, chỉ là cuối cũng thì vẫn không cắn. Một ngày hôm nay, Phương Triều Chu giống như thường lệ mà bắt đầu tu luyện, không được bao lâu, Bạch Hổ lại lui tới đây làm phiền y, y cũng giống như thường lệ mà cự tuyệt nó, muốn đẩy nó ra để tiếp tục tu luyện. Có điều là y đẩy vài cái, Bạch Hổ cũng chưa vùng lên, ngược lại vẫn luôn dùng một đôi mắt uyên ương một xanh một vàng nhìn chằm chằm mặt y.

Phương Triều Chu bị nhìn đến nỗi dựng lông trong lòng, "Ngươi..." Bỗng nhiên, y cảm nhận được gương mặt của mình bị thô bạo mà liếʍ một chút.

Là Bạch Hổ liếʍ, trên đầu lưỡi của nó có gai ngược, một liếʍ này, Phương Triều Chu cảm thấy nửa khuôn mặt của mình vừa nóng rát vừa đau đớn. Nếu là người thường, chỉ sợ cả nửa khuôn mặt cũng không còn.

"Meo, không phải chỉ là Nguyên Anh sao? Phương Triều Chu, ngươi song tu với ta, chỉ cần một đêm là có thể tiến tới Nguyên Anh."

Lời của Bạch Hổ làm Phương Triều Chu hoàn toàn cứng đờ, tuy rằng y thích đọc thoại bản, nhưng cũng không đọc loại khẩu vị nặng người với động vật như vậy, cho dù y có biết đối phương không phải động vật bình thường mà là một con yêu thú.

"Không... không cần." Phương Triều Chu bị dọa đến nói lắp, y dùng sức đẩy cái đầu hổ còn đang muốn liếʍ mình ra, "Loại đường tắt đầu cơ trục lợi này không thể thực hiện được, tu sĩ chúng ta phải làm đâu chắc đấy, làm đến nơi đến chốn mới đúng."

Lỗ tai Bạch Hổ giật giật, "Meo, ta biết ngươi nghĩ cái gì, tu sĩ các ngươi đều không thể chấp nhận được việc yêu thú chúng ta dùng nguyên hình song tu cùng các ngươi. Không sao cả, ta có thể biến thành hình dạng con người."

Dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng "phịch", không còn thấy Bạch Hổ trên người Phương Triều Chu nữa, mà thay vào đó chính là —— Chung Ly Việt Thủy.

Không đúng, không phải là Chung Ly Việt Thủy, nói chính xác thì phải nói đây là người giống Chung Ly Việt Thủy y như đúc.

Do Phương Triều Chu nhìn gương mặt này thì không thấy choáng váng, tuy là y chưa bao giờ thấy rõ mặt của Chung Ly Việt Thủy nhưng tiềm thức của y cho rằng đây chính là dáng vẻ của hắn.

Mà câu kế tiếp Bạch Hổ nói cũng xác minh phỏng đoán của y.

"Meo, vậy thì biến thành hình dạng của Chung Ly đại nhân thì có thể chứ? Chung Ly đại nhân không chỉ là mỹ nam tử thế gian khó gặp đâu, mà quan trọng nhất là ——" Khuôn mặt cực kỳ giống với Chung Ly Việt Thủy của Bạch Hổ cúi xuống nhẹ nói với Phương Triều Chu, "Khế ước ta ký với Chung Ly đại nhân chính là khế ước linh hồn, nếu ngươi muốn thì ta có thể cho ngươi tinh nguyên của hắn, đại bồi bổ đó. Đến lúc đó, không chỉ là đột phá Nguyên Anh, dù ngươi có nghĩ đến cảnh giới Xuất Khiếu thì cũng dễ như trở bàn tay."

Phương Triều Chu: "???"

Còn có con đường tu luyện lỗ mãng như vậy á?

Yêu thú ký khế ước linh hồn xong là có thể trộm tinh nguyên của chủ nhân hả? Chủ yếu là bởi ánh mắt của Phương Triều Chu quá mức kinh ngạc, Bạch Hổ chớp chớp mắt, nó nói thêm: "Meo, khế ước ta ký với Chung Ly đại nhân thực sự phức tạp, không phải khế ước linh hồn bình thường nên ta mới có thể mượn tinh nguyên của hắn. Đúng rồi, Chung Ly đại nhân vẫn còn là xử nam đấy." Ngữ khí này của hắn khiến cho Chung Ly Việt Thủy dường như trở thành đan dược thập toàn đại bổ, tuy rằng, Chung Ly Việt Thủy quả thực là thế thật. Tại thế gian lúc này, gần như không có tu sĩ nào có cảnh giới cao hơn Chung Ly Việt Thủy, càng miễn bàn đến việc Chung Ly Việt Thủy vẫn còn là xử nam, mà tinh nguyên của xử nam có lợi đến thế nào thì tất thảy tu sĩ đều biết. Truyền thuyết một đêm phi thăng chính là như vậy.

Nhưng Phương Triều Chu vẫn không chấp nhận nổi, tuy y tìm không ra Bạch Hổ làm cách nào mà có thể trộm được tinh nguyên của Chung Ly Việt Thủy, nhưng y cũng không nghĩ đến việc dựa vào song tu mà đột phá Nguyên Anh, càng đừng nói đến việc song tu với một yêu thú.

"Không cần." Ngữ khí của Phương Triều Chu kiên định từ chối đối phương. Bạch Hổ giả dạng Chung Ly Việt Thủy trước mặt nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên cực kì hung ác, "Tại sao lại không cần? Chỉ cần song tu với ta là ngươi liền có thể đột phá Nguyên Anh, ngươi cũng không cần phải vất vả tu luyện như này nữa. Thời gian nửa năm, với thiên tư của ngươi mà muốn đột phá Nguyên Anh thì gần như là không có khả năng, huống hồ, Chung Ly đại nhân tuy rằng dạy dỗ ngươi nhưng còn kém xa so với khi trước dạy cái da cái lông của Tiết Đan Dung."

Nó mà giận thì sẽ không "meo"

Phương Triều Chu biết lời của Bạch Hổ là chính xác, suy cho cùng thì nguyên chủ trong nguyên tác cũng không đột phá Nguyên Anh sau nửa năm này, mà y thì lại càng không thể. Có điều, mục đích của y lại không phải là đột phá Nguyên Anh, giờ y nán lại Hoa Lê sơn, một là để tránh khỏi tiểu sư đệ, hai là để tránh khỏi Lê Nhất Diệp.

"Ta biết, nhưng ta vẫn muốn dựa vào bản thân mình." Phương Triều Chu cũng không định giải thích dụng ý thật sự của mình với một yêu thú.

Nhưng mà Bạch Hổ nghe Phương Triều Chu nói xong, nó chỉ cảm thấy đối phương bướng bỉnh cố chấp không nghe lời. Trong cơn tức giận, nó duỗi tay ra xé thẳng đai lưng của y.

Tư duy của yêu thú cực kỳ trực tiếp, Bạch Hổ cũng vậy.

Trong mắt chúng nó, nếu kẻ kia không chấp nhận làm bạn đời của mình, vậy thì cưỡng ép là được rồi, khiến cho đối phương không có sức lực mà khước từ được nữa.

Song nó vừa mới kéo rách đai lưng của Phương Triều Chu thì đã bị đánh bay xa vài chục trượng.

Phương Triều Chu sửng sốt một chút, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Chung Ly Việt Thủy chân chính đang đứng cách đó không xa.