Chỉ nghe tiếng nước vang lên.
Phương Triều Chu không ngờ Tiết Đan Dung sẽ đột nhiên kéo hắn, trọng tâm không cân bằng, trực tiếp ngã trên người đối phương, dạ minh châu trong tay cũng rơi xuống nước.
Xung quanh lập tức tối sầm.
Phương Triều Chu ngã ngồi trên người Tiết Đan Dung, một tay đè trên đùi Tiết Đan Dung, tay khác ấn trong hồ nước, cảm giác rét lạnh theo cánh tay hắn bò lên trên.
Hắn hít hà một hơi, lập tức muốn đứng lên, nhưng bàn tay đang giữ tay hắn đã luồn tới eo, gắt gao ấn, căn bản không cho hắn đứng dậy.
"Tiểu sư đệ, ngươi làm sao vậy?" Phương Triều Chu lạnh đến quai hàm đều run lên.
Ban đêm ở Tri Xuân Châu đã lạnh, trong hàn đàm còn lạnh hơn.
Thiếu niên bị hắn gọi mắt điếc tai ngơ, chỉ thẳng tắp nhìn hắn, nhìn đến mức làm Phương Triều Chu dựng hết cả lông.
Đêm khuya gió lớn, cái người trước mặt hắn là tiểu sư đệ đúng không?
Tu chân giới có quỷ a?
Nghĩ đến khả năng này, Phương Triều Chu duỗi tay sờ động mạch trên cổ Tiết Đan Dung, trời lạnh như vậy, sờ động mạch trên cổ dễ nghe được nhịp đập nhất.
Động mạch cổ có nhịp đập, có nghĩa là tim đập, có tim đập thì không phải là quỷ.
Ngón tay dính đầy sương trắng tự do tìm kiếm trên cổ, ngay khi tay Phương Triều Chu chuẩn bị áp xuống, cánh tay trên hông bất chợt dùng sức, Phương Triều Chu cùng thiếu niên trước mắt đều ngã vào trong nước.
Vừa ngã vào, Phương Triều Chu lập tức nhớ tới, thật sự quá lạnh, nhưng Tiết Đan Dung lại gắt gao nắm chặt hắn.
Trong hàn đàm, Phương Triều Chu đã lạnh đến não ngừng hoạt động, pháp thuật cũng không thi triển được, chỉ muốn đẩy người trước mắt ra, nhưng đẩy mãi không ra, hắn chỉ có thể gắt gao bám trên người y giống như gấu koala.
Muốn chết thì cùng chết!
Ngay lúc Phương Triều Chu nghĩ rằng hắn sẽ bị đông chết, thiếu niên hắn ôm lấy đột nhiên cử động.
Tiết Đan Dung ngồi dậy từ trong nước, Phương Triều Chu đang ôm chặt Tiết Đan Dung cũng ngồi dậy theo, chỉ là hiện tại hắn hoàn toàn ngồi trên người thiếu niên.
Giọt nước theo gương mặt cùng tóc hắn chảy xuống dưới, Phương Triều Chu lạnh đến không nói lên lời, chỉ có thể mở miệng dùng sức hô hấp.
Hắn cảm thấy mình thực sự sắp chết.
Rét lạnh làm hắn không còn năng lực tự hỏi, cho nên thiếu niên thò môi qua, hắn cũng chưa phản ứng lại, chỉ nghĩ mà sợ nhìn đối phương.
Thiếu niên hôn lộn xộn, không hề có kỹ xảo, Phương Triều Chu bị thiếu niên cắn vài ngụm, ý thức còn chưa thu hồi, nhưng đau đớn đã tới trước, đau đến mức hắn hít vào một hơi.
Động tác của thiếu niên đột nhiên dừng lại, sau đó y nhẹ nhàng liếʍ nơi vừa cắn.
Qua một hồi lâu, Phương Triều Chu rốt cuộc lấy lại tinh thần, hắn lập tức duỗi tay ngăn trở đôi môi còn muốn thò tới của thiếu niên, thanh âm run rẩy nói: "Tiểu sư đệ, chúng ta trở về được không? Trở về rồi ngươi muốn làm gì cũng được, ta đều nghe ngươi."
Lời này làm cánh tay trên eo hắn nới lỏng, thiếu niên nhìn chằm chằm Phương Triều Chu, ánh mắt thâm trầm, giống như đang suy xét.
Hiện tại Phương Triều Chu chỉ muốn rơi khỏi đây, chỉ cần ra khỏi đây, muốn hắn làm gì cũng được, cho nên hắn không chút do dự ôm mặt thiếu niên, hôn một ngụm, hôn xong còn dỗ đối phương, "Về động phủ đi, Tri Xuân Châu có kết giới, ta không chạy thoát được đâu, ngươi không cần hôn ta ở hàn đàm, chúng ta trở về lại hôn, ngoan a, chúng ta trở về đi."
Lời này cộng thêm động tác của Phương Triều Chu, rốt cuộc làm cánh tay trên eo buông lỏng ra.
Phương Triều Chu lập tức đứng lên, nắm tay Tiết Đan Dung, kéo đối phương cùng đi lên.
Lên bờ, một bên hắn thi pháp làm khô y phục của mình và Tiết Đan Dung, một bên nghĩ Tiết Đan Dung khẳng định đã tẩu hỏa nhập ma. Trong mấy tiểu thuyết cấu huyết kiểu này thường có đại mỹ nhân bị tẩu hỏa nhập ma, liền biến thành người đam mê hôn môi.
Hắn phải nhanh chóng nói cho sư phụ mới được.
Phương Triều Chu mặc áo lông chồn vào, quay đầu thấy Tiết Đan Dung chỉ mặc áo đơn, nhịn không được kiện áo lông chồn màu hỏa hồng kia ra.
Lần này hắn rốt cuộc mặc vào cho đối phương.
Phương Triều Chu một bên mặc cho y, một bên đánh giá Tiết Đan Dung, thấy đối phương không phản kháng, càng thêm chắc chắn đối phương bị tẩu hỏa nhập ma, lúc trước Tiết Đan
Dung còn chả thèm liếc mắt nhìn cái áo này một cái, chưa nói là mặc vào.
Ngày thường Thiên Thủy Tông không cho đệ tử ngự kiếm phi hành, nhưng hôm nay Phương Triều Chu bất chấp tất cả, nếu phải đi bộ về, hắn thật sự sẽ bị phế ở đây.
Kiếm của Phương Triều Chu tuy không bằng Đoạn Thủy Kiếm, nhưng cũng là linh kiếm thượng đẳng, bất quá đã rất lâu Phương Triều Chu chưa dùng lại. Hắn tìm trong nhẫn trữ vật một lúc lâu mới thấy.
Một chân hắn dẫm lên thân kiếm, quay đầu thấy Tiết Đan Dung còn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích nhìn hắn, vội vàng duỗi tay đem lôi người lên. Trên đường, Phương Triều Chu lạnh đến không chịu được, cho dù cả người mặc bộ áo lông chồn dày nặng, hắn quay đầu lại nhìn Tiết Đan Dung.
Không thể không nói, áo lông chồn màu hỏa hồng thực sự hợp với Tiết Đan Dung.
Gương mặt y vốn sinh đến nùng lệ, nốt chu sa giữa mày hồng như hải đường, ngày thường y tính tình lạnh lùng, không phải thanh y cũng là mấy bộ màu sắc nhạt nhẽo, chưa bao giờ mặc hồng y, lại xứng với ánh mắt lạnh băng của y, cũng có thể áp đi gương mặt diễm sắc.
Nhưng lúc này, áo lông chồn màu hỏa hồng bao lấy gương mặt gần như nhỏ bằng bàn tay kia, càng tôn lên vẻ tinh xảo, màu da trắng nõn. Lúc này cặp mắt phượng kia không hề lạnh nhạt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Triều Chu.
Nhưng lúc này Phương Triều Chu không có tâm tình thưởng thức mỹ nhân, hắn đã lạnh sắp chết, cho nên không hề do dự kéo Tiết Đan Dung vào trong ngực, gắt gao ôm lấy.
Vẫn là hai người ôm nhau ấm áp hơn.
Nhưng hắn vừa ôm lấy, thiếu niên trong ngực bắt đầu giãy giụa, chết sống không cho hắn ôm. Phương Triều Chu sợ Tiết Đan Dung động mạnh mà ngã xuống, đành phải buông lỏng tay, chỉ là không nghĩ tới, hắn buông lỏng tay, đã bị ôm ngược lại.
Phương Triều Chu:......
Vai chính thụ này còn rất hiếu thắng.
Thôi, tùy y.
Cứ ấm là được.
Về đến cửa động phủ, Phương Triều Chu vội vàng kéo người vào rồi đóng cửa lại, ngăn cách gió lạnh bên ngoài. Không có gió lạnh, Phương Triều Chu mới cảm thấy mình có thể hô hấp bình thường, vừa rồi hắn còn cảm giác trong cổ họng có mùi máu tươi.
Thật sự quá lạnh.
Hắn buông Tiết Đan Dung ra, chuẩn bị đi rót một ly trà uống cho ấm, nhưng tay vừa mới sờ đến ấm trà, eo liền bị cánh tay ôm lấy, còn truyền đến thanh âm của Tiết Đan Dung.
"Ngươi đáp ứng ta."
Thanh âm thiếu niên trầm thấp, giống như còn mang theo tia ủy khuất.
Phương Triều Chu dừng một chút, "Đừng nóng vội, ta uống cuốc nước đã."
Truyền âm phù lúc trước đại sư huynh đưa hắn để ở đâu nhỉ?
Liên hệ đại sư huynh trước, bảo đại sư huynh đánh thức sư phụ, chờ sư phụ tới, hắn liền có thể giao tiểu sư đệ đang bị tẩu hỏa nhập ma cho sư phụ.
Hắn một bên tính toán, một bên rót linh trà.
Một ly hắn tự mình uống, ly khác hắn đưa cho Tiết Đan Dung, nhưng Tiết Đan Dung căn bản không chén trà trong tay hắn, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Phương Triều Chu nhìn mỹ nhân kiều diễm ướŧ áŧ trước mắt, chẹp chẹp miệng, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, thò lại gần hôn lên mặt đối phương một ngụm, vừa chạm vào hắn liền lập tức rời đi, đem chén trà đưa tới bên môi đối phương, "Được rồi, ta hôn rồi, ngươi uống đi."
Tầm mắt của Tiết Đan Dung từ trên môi Phương Triều Chu chuyển đến chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, lại nhìn về phía Phương Triều Chu.
Phương Triều Chu:......
Hắn quyết đoán đặt chén trà xuống, đi kiếm truyền âm phù.
Nếu còn hôn tiếp, sợ là môi của hắn và mặt của Phương Triều Chu đều phải sưng lên.
Nhưng đồ trong nhẫn trữ vật của Phương Triều Chu thực sự quá nhiều, muốn tìm được truyền âm phù từ bên trong thì rất khó. Hắn lật đi lật lại nửa ngày vẫn không thấy, người thì đã bị đem đến cạnh giường.
Phương Triều Chu nghiêng đầu, tránh thoát gương mặt đang thò tới của Tiết Đan Dung, thuận miệng nói: "Từ từ, ta còn đang tìm đồ, tìm được lại thân sau."
Vừa dứt lời, Phương Triều Chu cảm giác độ ấm quanh thân giảm xuống.
Mà đồng thời, trước mặt hắn xuất hiện một thanh kiếm.
Là Đoạn Thủy kiếm.
Vừa rồi ở hàn đàm, Phương Triều Chu không có nhìn thấy thanh kiếm này.
Tiết Đan Dung nhẹ nhàng giơ tay, Đoạn Thủy kiếm liền tự động bay đến trong tay y. Phương Triều Chu nhìn thấy động tác của Tiết Đan Dung, thân thể cứng đờ. Nói thật, nếu bình thường hắn dùng hết toàn lực đánh với y một trận, may ra có thể thắng, nhưng Tiết Đan Dung đang tẩu hỏa nhập ma, trong sách đều nói người đang tẩu hỏa nhập ma công lực sẽ tăng mạnh.
Hắn sợ đợi lát nữa đánh thua, tiểu sư đệ lại xách hắn về hàn đàm.
Phương Triều Chu đặc biệt sợ lạnh quyết định hi sinh miệng của mình.
Huống chi, nghiêm túc suy nghĩ, hắn cùng tiểu sư đệ thân thân, chiếm được tiện nghi vẫn là hắn đâu.
Hơn nữa mấy ngày trước được tiểu sư đệ "Thi lấy viện thủ", hôm nay hắn "Đâm bị thóc, chọc bị gạo", cũng coi như tả ân tiểu sư đệ.
"Triều Chu, Đan Dung, các ngươi ở bên trong sao?"
Thanh âm bên ngoài làm trong động phủ nháy mắt an tĩnh.
Trên giường đá, đôi mắt thanh niên sáng ngời, hắn nghiêng mặt muốn trả lời, nhưng cảm giác ấm ác trên tai làm hắn rụt cổ, thanh âm tới cổ họng bị chặt đứt.
Nửa ngày, thanh niên giơ tay nắm lấy bả vai thiếu niên, thấp giọng nói: "Ta chưa nói có thể hôn tai, ngươi như vậy là phạm quy." Nói xong câu đó, hắn kiên quyết đẩy thiếu niên ra, chỉnh đốn lại y phục, hắn nhìn về phí người trên giường.
Tóc của Tiết Đan Dung từ khi nào đã xõa xuống, mắt phượng ướŧ áŧ, môi đỏ có chút sưng lên, lúc này y ngồi trên giường, thân thể thuộc về thiếu niên hơi nhỏ yếu, hiện tại bộ dáng này, giống như người bị khi dễ là y.
Người duy nhất trong động phủ —— Phương Triều Chu dừng một chút, vội vàng duỗi tay giúp Tiết Đan Dung chỉnh lại đầu tóc, nhìn vệt nước không rõ ràng trên môi đối phương, da mặt dày như hắn cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Tình thế hiện tại cấp bách, hắn không kịp lấy khăn, tùy ý xoa xoa cho Tiết Đan Dung, thấp giọng nói: "Ta không khi dễ ngươi, là ngươi tẩu hỏa nhập ma hôn ta, lát nữa sư phụ hỏi ngươi không được trả đũa."
Tiết Đan Dung không nói chuyện, chỉ là hơi rũ mắt.
Phương Triều Chu nhìn bộ dáng này của y, nhịn không được hồi tưởng lại nguyên tác.
Trong nguyên tác, có một vị sư huynh cá biệt ở phong khác coi trọng Tiết Đan Dung, ỷ vào tu vi cao, muốn khi dễ Tiết Đan Dung, kết quả bị sư phụ bắt gặp, tên sư huynh bị liền bị thủy hình khoảng một trăm ngày.
Hắn sẽ không bị đưa vào thủy lao đi?
Nghe nói nơi đó không được đem vào bất cứ cái gì, nhẫn trữ vật không được, vậy đống thoại bản cùng đồ ăn vặt của hắn cũng sẽ không được cầm vào.
Nghĩ đến đây, Phương Triều Chu nhanh chóng đánh giá thiếu niên trước mắt, thấy đai lưng đối phương có chút lỏng, vội vàng vươn tay chuẩn bị sửa sang lại một chút, nhưng ngay lúc này, cửa động phủ đột nhiên mở ra.
Hắn sợ tới mức quay đầu lại nhìn, liền thấy sư phụ cùng một đám người ở sau lưng.
Mọi người thấy Phương Triều Chu và Tiết Đan Dùng cùng ở trên giường, còn thấy cánh tay đặt trên đai lưng của Tiết Đan Dung, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Người đánh vỡ sự trầm mặc này là đại sư huynh.
Hắn khụ một tiếng, nói với sư phụ ở bên cạnh: "Sư phụ, ta tin tưởng nhị sư đệ không phải người như vậy."
Phương Triều Chu bị phạt đứng ở góc tường, đồ vật trên người đều bị lục soát, bao gồm cả nhẫn trữ vật. Sư phụ bảo một vị sư muội ngày thường ôn nhu cẩn trọng đưa Tiết Đan Dung đi.
Hắn nhìn đại sư huynh ở bên cạnh, hạ giọng nói: "Đại sư huynh, ta bảo ngươi chỉ đưa sư phụ tới thôi mà?"
Đại sư huynh nghe vậy, xấu hổ cười một cái, "Việc này, ngươi truyền âm cho ta, ta vừa ra khỏi cửa, vừa lúc đυ.ng phải lục sư đệ, hắn ngủ không được, đang tản bộ, liền hỏi ta đi đâu, ngươi cũng biết, miệng hắn lớn, liền loan đi khắp nơi, mọi người đều biết, bọn họ đều lo lắng tiểu sư đệ, nói muốn cùng đi báo cho sư phụ lại đây."
Phương Triều Chu bộ dạng miệng lưỡi lưu loát ngày thường của lục sư đệ, không lời nào để nói.
"Nhưng mà nhị sư đệ yên tâm, trước đó ta đã nới với sư phụ rằng tiểu sư đệ có khả năng tẩu hỏa nhập ma, ta nghĩ sư phụ điều tra rõ ràng sau, liền sẽ......"
Hắn còn chưa nói xong, sư phụ ở bên kia đã lạnh giọng nói.
"Phương Triều Chu, đây là cái gì?!"
Phương Triều Chu theo đó nhìn lại, liền thấy được "ấm bảo bảo" của hắn lúc này đang ở trong tay sư phụ.
"Đánh chết ngươi."
Đại sư huynh cũng thấy được "ấm bảo bảo" hình thù độc đáo kia, hắn bổ sung tiếp câu trước.