Ánh sáng từ dạ minh châu nhu hòa chiếu lên giường đá, Phương Triều Chu thích ngủ giường mềm, cho nên lúc trước đã dải vài tấm đệm lên cái giường cứng ngắc này, mềm đến mức có thể chìm vào trong đó.
Hiện tại hắn gần như bị mắc kẹt, nếu không phải tay kia của Tiết Đan Dung ôm eo hắn, miễn cưỡng ổn định được.
Xem qua rất nhiều thoại bản, nhưng thực hành vẫn là lần đầu tiên.
Rõ ràng đều là Ngũ cô nương, nhưng Ngũ cô nương nhà người ta cảm giác lại không giống.
Tay của Tiết Đan Dung, lúc trước Phương Triều Chu bị bắt cóc ở Ảm Hồn Môn từng nhàm chán nhìn hồi lâu. Đôi tay kia cốt nhục cân xứng, thon dài trắng nõn, đừng nói vết chai mỏng, ngay cả vết sẹo nhỏ cũng không có, thật sự là một khối ngọc hoàn mỹ vô khuyết.
Cho dù Phương Triều Chu nhắm mắt lại, nhưng tay của Tiết Đan Dung cứ xuất hiện trong đầu hắn.
"Ưʍ......" Phương Triều Chu nhận ra mình phát ra âm thanh, lập tức ngậm chặt miệng, tránh phát ra tiếng thứ hai.
Tình cảnh này đã đủ xấu hổ, hắn không thể lại phát ra thanh âm nào nữa.
Nhưng cho dù vậy, Tiết Đan Dung đang niệm Thanh Tâm Chú vẫn dừng một chút.
Hàng mi dài của y hơi run lên, ánh mắt hơi đổi, bàn tay ôm Phương Triều Chu hơi dịch lên trên, sau đó tiếp tục niệm Thanh Tâm Chú. Chỉ là niệm, niệm, tầm mắt y nhịn không được từ cạnh giường chuyển tới người trong lòng ngực.
Phương Triều Chu bởi vì cảm thấy mất mặt, hận không thể chôn mặt xuống đất, nhưng không có chỗ chôn, chỉ có thể vùi vào lòng ngực tiểu sư đệ, này...... Hẳn vừa làm phiền tiểu sư đệ niệm Thanh Tâm Chú, lại phiền toái tay của tiểu sư đệ, còn chôn mặt vào lòng ngực của nhân gia, không phải là chứng thực tội danh chiếm tiện nghi này sao.
Cho nên hắn chịu đựng hổ thẹn, đem mặt hơi hướng sang phía sườn.
Đương nhiên, hắn không quên bịt tai trộm chuông mà nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm mắt liền có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tiết Đan Dung rũ mắt nhìn Phương Triều Chu, tầm mắt rơi xuống đôi mắt nhắm chặt của Phương Triều Chu, sau đó là mũi, môi, xuống chút nữa, nhìn đến cổ áo hơi mở rộng, y bỗng nhiên rời tầm mắt, nhưng hầu kết lại không tự chủ được mà lăn lộn.
Chờ y nhận ra vấn đề này, y cũng nhắm mắt lại, tốc độ niệm Thanh Tâm Chú càng nhanh, nhưng mà cho một mình Phương Triều Chu hay là cả hai người nghe, sợ chỉ có bản thân Tiết Đan Dung biết được.
Tình huống hiện tại của Phương Triều Chu rất thảm, tuy rằng có tiểu sư đệ "Thi lấy viện thủ"(*), nhưng sự tồn tại của tiểu sư đệ đối với hắn, cũng là một loại tra tấn.
(*) Thi lấy viện thủ: đại khái là "giúp đỡ" đi =))))
Tiểu sư đệ thật sự quá thơm.
Mùi hương kia đập thẳng vào mũi hắn, căn bản vô pháp xem nhẹ. Nếu không phải hắn sợ bị tiểu sư đệ đánh chết, không chừng đã không khống chế được chính mình, hung hăng mà đem mặt chôn vào l*иg ngực của đối phương, bắt đầu hút.
Quả nhiên là vai chính thụ, thân kiều thể nhuyễn...... Không, không dễ đẩy ngã, nhưng như vậy không phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính chinh phục của mấy nam nhân sao?
Phương Triều Chu cảm thấy bản thân quá vô sỉ, phỉ nhổ chính mình!
Hắn muốn kiên trì tiểu sư đệ độc mỹ!
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, đầu tiên là bạch lãng ngập trời, tiện đà những giọt nước nhỏ giọt.
Tiết Đan Dung làm một đạo tịnh khiết thuật, mới chậm rãi rút tay ra, y không nhìn Phương Triều Chu, buông người ra liền đứng dậy trở về giường, nếu không phải tay chân y cùng bước ra, liền cùng ngày xưa vô dị.
Mà Phương Triều Chu cũng không có nhìn tay chân của Tiết Đan Dung, hắn chậm rãi chui vào trong chăn muốn vùi mặt vào, nhưng lại cảm thấy hương hoa thạch thảo trong chăn vẫn chưa tan đi, cho nên chỉ có thể lộ mặt ra ngoài.
Tiểu sư đệ quá mức tri kỷ, còn giúp hắn mặc tiết khố nữa.
Phương Triều Chu vào trạng thái hiền giả, cũng dùng cho mình một đạo tịnh khiết thuật liền mơ mơ hồ hồ mà ngủ.
Mà phía bên kia bình phong, Tiết Đan Dung không buồn ngủ, y nằm nghiêng người trên giường, mặt hướng vách đá, cánh tay đặt trên chăn luôn không tự nhiên mà run lên, không biết qua bao lâu, y quyết định đứng dậy trực tiếp đi hàn đàm tu luyện, nhưng chăn vừa mới nhấc lên, liền có một con cá chui vào trong chăn y.
Cặp mắt phượng xinh đẹp kia nháy mắt trợn tròn, hoảng loạn mà nhìn Phương Triều Chu.
Nhưng Phương Triều Chu so với y càng hoảng loạn, oa oa kêu, "Tiểu sư đệ, cứu cứu ta!"
Loại trợ dương dược gì đây? Không phải một viên liền một lần đi?
Sáng hôm sau, hai sư huynh đệ phá lệ không dậy sớm.
Chờ Phương Triều Chu ngủ no rồi, Tiết Đan Dung đã sớm rời động phủ.
Phương Triều Chu ngẩng đầu nhìn trên vách đá, Đoạn Thủy kiếm cũng không thấy, phỏng chừng Tiết Đan Dung đã ra ngoài tu luyện, cho nên hắn ngược lại không nóng nảy, chậm rì rì từ ngồi dậy trên giường của tiểu sư đệ, ngẩn người nhìn trời một đoạn thời gian dài, mới xuống giường đổi đệm chăn cho tiểu sưu đệ.
Hắn cũng làm dơ đệm chăn của tiểu sư đệ.
Phương Triều Chu đổi xong đệm chăn của Tiết Đan Dung, mới tiếp tục đổi đệm chăn của chính mình.
Thay xong, hắn lại ngã xuống giường.
Cảm giác thân thể bị đào rỗng.
Đỗ Vân Tức thật không hổ là đại sư luyện đan trong nguyên tác, bây giờ còn chưa tới hậu kỳ mà trình độ luyện đan đã mạnh như vậy. Tới hậu kỳ rồi còn như thế nào nữa?
Nhưng chuyện chính không phải cái này.
Vấn đề đêm qua Tiết Đan Dung hỏi, hiện tại còn làm sau lưng Phương Triều Chu phát lạnh.
"Nhị sư huynh không phải...... không được sao?" Thời điểm Tiết Đan Dung nói những lời này, thanh âm thực nhẹ, nhưng Phương Triều Chu vẫn nghe thấy, chỉ đổ thừa cho động phủ quá an tĩnh.
Phương Triều Chu rối rắm là cái vụ không được này Tiết Đan Dung nghe thấy trong khi trúng xà độc, hay là sau khi y giải độc mới nghe được.
Nếu là vế trước, nghĩa là khi trúng độc tiểu sư đệ vẫn còn ý thức, vậy chẳng phải là......
Không được, khẳng định không phải vế trước.
Tuy rằng Phương Triều Chu nghĩ vậy, nhưng vẫn nghĩ mà sợ xoa má trái, nơi này lúc trước bị tiểu sư đệ gặm một cái còn để lại dấu răng.
Hắn ngồi dậy từ trên giường, chân không cẩn thận đá vào cái gì đó, chờ hắn cúi đầu nhìn, thì ra là cái hộp Lê Nhất Diệp đưa.
Cây ngọc thế kia còn trắng trợn táo bạo mà nằm bên trong.
Phương Triều Chu nhìn chằm chằm một hồi, nhịn không được cầm lên. Cầm lên, Phương Triều Chu phát hiện cái này là một khối ngọc ấm, cầm trong tay liền hơi nóng lên.
Nhưng mà, Lê Nhất Diệp khẳng định đang dở trò bịp bợm đi, sao nó có thể lớn như vậy a? Quả thực không khoa học!
Hắn một bên nói thầm trong lòng, một bên đánh giá ngọc thế trong tay. Có lẽ do cốt truyện khác nên hoa văn bên trên cũng thay đổi, Phương Triều Chu nhìn một hồi lâu, mới nhận ra hoa văn khắc trên ngọc thế là "điểm tâm".
Khắc hoa mẫu đơn trên ngọc thế có thể tạm thời nói là tình thú, lấy một chữ trong tên Tiết Đan Dung.
Nhưng khắc "điểm tâm" là có ý gì?
Hơi khó hiểu nha.
Phương Triều Chu cầm ngọc thế vỗ vỗ vào lòng bàn tay, sau đó nhịn không được dùng ngón tay đo kích thước, vừa đo hắn vừa kéo đai thắt lưng, muốn so sánh thử.
Đai lưng vừa kéo ra, liền nghe được một thanh âm nghiêm khắc!
"Nhị sư huynh!"
Vừa dứt lời, ngọc thế trên tay Phương Triều Chu đã bị một bàn tay khác đoạt đi.
Trên mặt Tiết Đan Dung nhiễm hàn sương, chưa nhìn đã tực tiếp ném ngọc thế vào hộp gấm, một chân đá văng, quay đầu nhìn về phía Phương Triều Chu đang ngồi trên giường.
Phương Triều Chu theo bản năng cảm thấy không tốt lắm, một tay hắn còn đang cầm đai lưng, dưới ánh nhìn chăm chú của y, hắn khẩn trương liếʍ môi, sau đó bắt đầu buộc đai lưng.
"Sao tự nhiên đai lưng lại lỏng ra a? Ha ha, mau chóng buộc vào." Hắn giả cười một tiếng, nhanh chóng buộc đai lưng lại.
Đêm qua hắn đã chiếm tiện nghi của tiểu sư đệ, về sau không thể tiếp tục như vậy, bằng không hắn sợ mình thật sự sẽ bị tiểu sư đệ đánh chết.
Tiết Đan Dung nhìn thoáng qua Phương Triều Chu, quay mặt đi, bên khác liếc nhìn hộp gấm, ánh mắt trở nên lạnh hơn, "Nhị sư huynh định làm gì với nó?"
Phương Triều Chu nhìn thoáng qua, hắn chú ý tới ngọc thế bên cạnh bình sứ, còn có đan dược tăng tu vi trong nguyên tác, nhưng Tiết Đan Dung không dùng mà vứt đi, lúc ấy không ít người đọc kêu than, nói tiểu sư đệ lãng phí một mảnh khổ tâm của Lê Nhất Diệp.
"À......" Phương Triều Chu nhìn chằm chằm bình sứ, "Hình như cũng dùng được, có thể giữ......"
Còn chưa nói xong, Phương Triều Chu liền cảm giác không khí chung quanh âm trầm, hắn không khỏi nhìn xung quanh, lại không tìm được cái gì.
"Nhị sư huynh muốn giữ nó lại? Vì sao?" Thanh âm Tiết Đan Dung lạnh băng, làm Phương Triều Chu sửng sốt.
Nhưng Phương Triều Chu vẫn không nhận ra cảm xúc của Tiết Đan Dung, cũng không cảm thấy kỳ quái, như bình thường trả lời: "Ta có chút tò mò."
"Tò mò?" Tiết Đan Dung đột nhiên quay đầu lại, cảm xúc trong đôi mắt phượng quay cuồng không rõ, y gắt gao nhìn chằm chằm Phương Triều Chu, "Vì sao lại tò mò?"
Phương Triều Chu đối diện với ánh mắt của Tiết Đan Dung, đột nhiên nhận ra y đang hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không, tiểu sư đệ ngươi hiểu lầm, ta không tò mò căn ngọc thế kia, ta tò mò bình sứ kia là cái gì." Thấy Tiết Đan Dung vẫn nửa tin nửa ngờ mà nhìn chằm chằm hắn, Phương Triều Chu trực tiếp nói thêm, "Sao ta phải tò mò căn ngọc thế kia a? Dù sao ta đã biết dùng thế nào."
A?
Có phải hắn vừa bại lộ cái gì hay không?
Thôi, chắc không sao đâu.
Phương Triều Chu giải thích để cho tiểu sư đệ yên tâm hơn, không ngờ hắn giải thích xong, tiểu sư đệ không để ý tới hắn, thậm chí cả Đoạn Thủy kiếm cũng không để ý tới hắn.
Trải qua một buổi sáng hoang mang, Phương Triều Chu yên tâm thoải mái cho chính mình giải lao.
Ahihi, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
Không có người gọi hắn dậy sớm, không có người bắt hắn đi hàn đàm tu luyện, muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ bấy nhiêu, muốn chơi bao lâu liền chơi bấy lâu.
Phương Triều Chu tay trái cầm đồ ăn, tay phải cầm thoại bản, phi thường phong phú mà qua vài ngày làm phế nhân.
Đan dược Lê Nhất Diệp đưa tới, hắn mở ra nhìn thử nhưng không dám ăn, từ lần trước bị đan dược của Đỗ Vân Tức chơi một vố, hắn không dám tùy tiện ăn, có thời gian thì đưa cho Đỗ Vân Tức xem thử.
Nếu Đỗ Vân Tức nói đan dược này không thành vấn đề, hắn liền nếm thử xem vị thế nào.
Còn cái ngọc thế kia, Phương Triều Chu vốn định vứt đi, nhưng mỗi lần cầm lấy lại nhịn không được tiếc nuối, ngọc thế vừa chạm vào sẽ nóng lên, nhiệt độ không làm bỏng rát người, hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa, có thể đạt được công dụng của ấm bảo bảo.
Tiết trời Tri Xuân Châu giá rét, có nhiều lúc Phương Triều Chu nằm trong chăn đọc thoại bản mà tay lạnh băng.
Cho nên hắn trộm đem ngọc thế đặt trong chăn, lúc lạnh tay thì vuốt nó, đợi bàn tay khác lạnh liền đổi lại.
Phương Triều Chu coi ngọc thế trở thành ấm bảo bảo.
Ảm Hồn Môn.
Nam nhân mặc hắc y nằm nghiêng trên giường, cổ áo mở rộng, ngực có một vết sẹo cực kỳ rõ ràng, hắn hơi cong đầu gối, trên tay cầm chén rượu, trên khuôn mặt tái nhợt treo nụ cười hứng thú.
Ma tu bên cạnh thấy trong chén hết rượu, lập tức tiến lên rót rượu, nhưng quá khẩn trương, không cẩn thận làm đổ một chút rượu lên đồ vật trên bàn gỗ.
Tay cầm chén rượu của nam nhân hơi siết chặt, trong chớp mắt, ma tu kia đã bị đánh lui vài bước, một búng máu nảy lên trong khoang miệng. Ma tu kia không dám xin tha, lập tức quỳ gối trên mặt đất, đầu gối hướng về phía trước, muốn đền bù cho sai lầm của bản thân.
Nhưng gã còn chưa đυ.ng vào bàn gỗ, đồ vật bên trên đã bị nam nhân cầm lấy.
Lê Nhất Diệp lạnh như băng mà nhìn lướt qua ma tu đang quỳ dưới đất, lại nhìn về phía trong tay đồ vật, hắn lấy khăn lụa ra tỉ mỉ lau.
Nếu Phương Triều Chu ở đây thì sẽ nhận ra đồ vật của Lê Nhất Diệp giống y hệt "ấm bảo bảo" của hắn.
Không đúng, cũng có chút khác, cái trong tay Lê Nhất Diệp sẽ sáng lên.
Lê Nhất Diệp lau sạch xong, ánh sáng trên đồ vật yếu dần rồi biến mất. Hắn thấy thế, hơi câu khóe môi, nhẹ giọng nói: "Tiểu gia hỏa này chơi lâu như vậy sao? Cũng không sợ chơi hỏng chính mình."
Hai căn ngọc thế là một đôi, cái Phương Triều Chu khi chạm vào da thịt người sẽ nóng lên, mà khi đó, cái của Lê Nhất Diệp sẽ sáng lên.
Cho nên Lê Nhất Diệp tinh tường biết được Phương Triều Chu dùng "ấm bảo bảo" bao lâu.
Tuy rằng trong nguyên tác có nhắc đến ngọc thế mà Lê Nhất Diệp đưa, nhưng hắn vừa đưa thì Tiết Đan Dung đã vứt đi, tác giả cũng không đem tác dụng của nó viết ra.
Mà Phương Triều Chu ở bên kia cũng không biết bản thân bị giám sát, hắn đọc xong thoại bản, liền thu thoại bản cùng "ấm bảo bảo" vào nhẫn trữ vật.
Hắn trở mình, đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên phát hiện tối rồi mà Tiết Đan Dung vẫn chưa trở về.
Tuy mấy ngày nay Tiết Đan Dung không để ý tới hắn nhưng vẫn sẽ về động phủ đúng giờ, hôm nay hắn đã đọc xong thoại bản mà y còn chưa có về?
Phương Triều Chu nghĩ nghĩ, vẫn là ngồi dậy, mặc áo lông chòn vào, lấy ra một viên dạ minh châu từ nhẫn trữ vật, đi ra ngoài tìm người.
Hắn nghĩ, coi như báo đáp "chuyện gì đó" lần trước đi.
Phương Triều Chu một bên tìm, một bên kêu tên Tiết Đan Dung.
Tri Xuân Chau ban đêm là một động băng xứ thật, mội bước đi Phương Triều Chu đều cảm thấy mặt mình sắp bị đóng băng, hắn không biết Tiết Đan Dung ở đâu, nhưng vẫn đi tới hàn đàm trước.
Tiết Đan Dung ngày thường đều tu luyện ở hàn đàm, có lẽ hôm nay trầm mê tu luyện, quên mất giờ giấc.
Chờ Phương Triều Chu đi đến hàn đàm, quả thật thấy được Tiết Đan Dung.
Nhưng tình huống hiện tại của y không tốt lắm, y ngồi xếp bằng trong hồ nước, phần thân lộ ra trên mặt hồ đã đóng đầy sương trắng, nhìn từ xa giống như một người tuyết.
Phương Triều Chu gọi Tiết Đan Dung vài tiếng, đối phương đều không trả lời.
Hắn sợ y xảy ra chuyện, đành phải nhanh chóng cởϊ áσ l*иg chồn cùng giày vớ, khẽ cắn môi, trực tiếp đi vào hàn đàm.
Bởi vì nước lạnh, Phương Triều Chu đi rất chậm, mỗi bước đi hắn đều nhịn không được hít vào một hơi, đợi đến khi tới trước mặt Tiết Đan Dung, hắn cảm giác bản thân đã bị đông cứng.
"Tiểu sư đệ." Phương Triều Chu cong lưng, gọi Tiết Đan Dung.
Hàng mi dài của Tiết Đan Dung kết đầy sương trắng, khuôn mặt được đôi môi đỏ tô lên nhan sắc, như cây hồng mai trong đêm tuyết.
Phương Triều Chu lại gọi Tiết Đan Dung một tiếng, thấy y vẫn không trả lời, liền dơ tay muốn vỗ vỗ đối phương, nhưng tay còn chưa chạm tới bả vai của y thì đã bị bắt lấy.
Thiếu niên mở đôi mắt, sương trắng trên mi cũng vì vậy mà rơi xuống một nửa, y nhìn thanh niên, môi đỏ hơi nhấp nhấp, tay nắm càng chặt.
Phương Triều Chu nhìn tay mình bị bắt lấy, cho rằng Tiết Đan Dung không muốn người khác đυ.ng vào mình, liền muốn rụt lại, đồng thời nói: "Tiểu sư đệ, sao ngươi lại tu luyện muộn như vậy? Vẫn là mau......"
Còn chưa nói xong, tay hắn đã bị người dùng sức kéo, thân thể không chịu được quán tính mà khuynh về phía trước.