Trong bụi cỏ lau rậm rạp tươi tốt, một con thỏ trắng đang thoăn thoắt chạy trốn khắp nơi. Bóng dáng nó chớp lóe trong đám cỏ dại cao vυ't, thường thường chui vào mấy hang trống, sau đó lại xuất hiện ở một nơi khác không thể lường trước được, quả đúng với câu thỏ khôn có ba hang.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con thỏ này, ba người Liên Hề đã nhận ra đây không phải một thỏ bình thường.
Nó là một con thỏ tinh.
Tuy tốc độ hiện giờ của ba người nhanh hơn con thỏ tinh này rất nhiều, nhưng tung tích của nó rất khó đoán, nên nhất thời không thể đuổi kịp được. Hai bên hình thành thế trận giằng co, duy trì một khoảng cách không xa cũng chẳng gần.
Cùng lúc đó, trong một công viên nhỏ cách công trường xây dựng khoảng 1 km.
Màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn đường sáng rực có rất nhiều người trẻ tuổi vừa đeo tai nghe vừa đi dạo trong công viên.
Trên chiếc ghế dài màu trắng nơi bãi cỏ, một người thanh niên mặt mày xinh đẹp mỹ miều, làn da trắng nõn đột nhiên mở to mắt. Dáng vẻ người này cực kỳ nữ tính, đối mắt quyến rũ, đuôi mắt hẹp dài hơi đỏ. Gương mặt cậu ta rất xinh xẻo nhưng không như những nam idol thanh tú ngày nay, mà có vẻ xinh đẹp như con gái hơn. Sóng mắt lúng liếng mang lại một nét quyến rũ khó cưỡng lại được.
Cậu ta chính là quỷ sai Ôn Châu.
Người đi đường lén lút ngắm nhìn cậu thanh niên này, dù sao thì người xinh đẹp như vậy cũng cực kỳ hiếm gặp. Bởi vì quá mức xinh đẹp dịu hiền, nên trong chốc lát không thể nhìn ra đây là nam hay nữ. Mà bọn họ cũng không phát hiện được, trong khoảnh khắc chàng thanh niên này mở mắt ra, có ánh đỏ hiện lên trong con ngươi của cậu ta.
Quỷ sai Ôn Châu híp mắt đầy nguy hiểm.
“Sao con quỷ kia lại vào nội thành?”
Chỉ là Liên Hề cũng không ngờ rằng, quỷ sai Ôn Châu lại biết con quỷ này.
Tuy Ôn Châu rất lớn, nhưng quỷ sai Ôn Châu đã làm Vô Thường ở đây nhiều năm như vậy rồi, nên đương nhiên cậu ta biết cái loại ác quỷ hoành hành một cõi làm xằng làm bậy kia, thậm chí hai bên còn từng qua lại. Với Liên Hề cùng Liệt Thần mà nói, nếu bọn họ nhìn thấy một luồng kim quang lớn như vậy, tất nhiên sẽ đuổi theo tới đây, không chút do dự tống con ác quỷ này xuống Địa Ngục, một khi đã phát hiện thì sẽ không để nó tiếp tục tồn tại nữa. Nhưng với quỷ sai Ôn Châu thì khác.
Thực lực của ác quỷ rất cường đại, tuy nó đã bị Liên Hề và Liệt Thần chế ngự, phải nắm bắt từng giây để trốn thoát, thế nhưng nó thực sự rất mạnh.
Vậy nên, dù biết con quỷ này vẫn luôn ở khu vực Ôn Châu cắn nuốt quỷ hồn, biết nó tội nghiệt ngập trời, song, quỷ sai Ôn Châu vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thứ nhất, nếu hai bên đánh nhau, cậu ta chưa chắc đã đánh bại được ác quỷ; thứ hai, con ác quỷ kia chỉ muốn chiếm đất xưng vương, ăn một vài cô hồn dã quỷ đi ngang qua lãnh địa của nó mà thôi.
Thế thì có ảnh hưởng gì tới cậu ta cơ chứ?
Chỉ cần cậu ta không quản, thì sẽ chẳng liên quan tới cậu ta.
“Con quỷ kia đã cam kết ba điều với mình, mọi người nước sông không phạm nước giếng, bây giờ nó lại đột nhiên vào trong thành phố là có ý gì?” Quỷ sai Ôn Châu âm thầm suy đoán, ánh mắt cậu ta lạnh lẽo: “Chẳng lẽ nó muốn nuốt lời?”
Không nghĩ nữa, quỷ sai Ôn Châu cười lạnh một tiếng, lật tay một cái, một chiếc cờ chiêu hồn màu trắng tinh xảo bị cậu ta nhét vào túi.
Khi cậu ta cất cờ chiêu hồn xong, thì ở nơi xa, con thỏ tinh đang chạy trốn khắp nơi bỗng nhiên dừng lại.
Luồng âm khí như có như không bao phủ trên thân thỏ tinh dần dần tiêu tán, nó mờ mịt nhìn ngó khắp nơi, không hiểu bản thân đang làm gì ở chỗ này.
Ba quỷ sai Tô Thành đuổi theo thỏ tinh nhìn thấy tình huống đó, ai cũng vô cùng kinh ngạc.
Phu canh là người đầu tiên tỉnh táo lại: “Không ổn rồi, đại nhân, thì ra tên chồng bé Ôn Châu dùng cờ chiêu hồn để gắn thần thức của mình lên con thỏ tinh này. Giờ cậu ta đã thu cờ chiêu hồn lại, cắt đứt mọi liên hệ với nó.”
Liệt thần không vui nhíu mày: “Vậy không có cách nào tìm được cậu ta sao?”
Phu canh: “Thật ra cũng không phải không có cách. Phạm vi sử dụng của cờ chiêu hồn giới hạn trong 1 km, cho nên nhất định tên chồng bé kia đang ở gần đây.”
Liên Hề và Liệt Thần liếc nhau một cái, nhanh chóng quyết định: “Chia nhau ra tìm!”
Chia nhau hành động gần như đều dẫn đến một màn FLAG như trong phim kinh dị. Chỉ cần nhóm diễn viên chính phân công nhau làm việc, thì nhất định sẽ có người chết.
Nhưng tình huống lúc này không cho phép bọn họ suy nghĩ quá nhiều.
Trong công viên, sau khi thu hồi cờ chiêu hồn, quỷ sai Ôn Châu bèn đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh đi ra cổng công viên. Ngoài gương mặt quá mức xinh đẹp, thì cậu ta chẳng có gì khác những người bình thường cả. Lúc này phải khen ngợi Liên Hề đã lựa chọn địa điểm rất tốt.
Liên Hề chọn một khu công trường xây dựng hoang vắng để làm bẫy rập dẫn dụ quỷ sai Ôn Châu tới, lại vừa hay phát hiện ra một chuyện: Xung quanh công trường cũng không hề đông đúc náo nhiệt.
Trong phạm vi 2 km quanh đây, chỉ có một tòa chung cư cũ ít người, một khu phố ẩm thực vắng vẻ, và một khu công viên nho nhỏ.
Khi quỷ sai Ôn Châu ra tới cổng công viên, đúng lúc cũng có một cậu thanh niên tóc đen đẹp trai đi tới. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt của đối phương, quỷ sai Ôn Châu hơi ngẩn người, mà Liên Hề cũng sửng sốt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Quỷ sai Ôn Châu nheo mắt quan sát một hồi: Là con người.
Quỷ sai Ôn Châu đã gặp rất nhiều người, vừa nhìn thấy mặt cậu ta đã mất hồn. Nếu không phải do ngoại hình quá xuất sắc, cậu ta cũng sẽ không được Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam yêu thích. Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam có tám người vợ bé, cậu ta chính là người thứ chín, hơn nữa còn là đàn ông, nhưng Hắc Vô Thường vẫn yêu chiều cậu ta nhất, thậm chí còn đưa cả Vô Thường Chứng của mình cho cậu ta dùng. Từ đó có thể thấy, diện mạo của quỷ sai Ôn Châu xuất chúng tới nhường nào, kỹ năng giường chiếu tốt ra sao.
Tuy diện mạo của người tóc đen này đúng là loại hình mà quỷ sai Ôn Châu thích, nhưng cậu ta cũng không để ý nhiều. Thấy đối phương ngơ ngác nhìn chằm chằm mình hai giây rồi mới hoàn hồn, quỷ sai Ôn Châu khẽ cong môi, nở một nụ cười đầy thâm ý.
Hai người lướt qua nhau.
Quỷ sai Ôn Châu đi rồi. Một lúc sau, Liên Hề mới xoay người, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của người kia. Trong tầm mắt của cậu, có một tia âm khí mỏng manh quấn lấy chàng thanh niên xinh đẹp này, vờn chặt lấy thanh niên, nhưng không hề làm tổn thương đến cậu ta.
Một lúc lâu sau, Liên Hề lấy điện thoại mở Wechat ra.
[ Liên Hề: Tìm thấy rồi.]
Liệt Thần và phu canh mở điện thoại ra.
Tìm thấy rồi?
Không chờ bọn họ trả lời, Liên Hề lại gửi tiếp một cái tin nhắn nữa, là một định vị Wechat.
Quỷ sai Ôn Châu tất nhiên không bỏ qua cái nhìn chăm chú của Liên Hề. Liên Hề cũng không phải cố tình chú ý, nhưng quỷ sai Ôn Châu lại rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Cậu ta cảm giác được, ánh nhìn nóng cháy của Liên Hề đang khóa chặt trên lưng mình, như thể muốn thiêu đốt cậu ta.
Nhưng quỷ sai Ôn Châu cũng không nghĩ quá nhiều, cậu ta lẳng lặng nở nụ cười. Thật đáng tiếc, lại chẳng gặp nhau lúc chưa thuộc về ai. Mặc dù cậu ta rất thích gương mặt của đối phương, nhưng trong lòng đã có người khác rồi.
Vả lại thanh niên trắng trẻo này chỉ nhìn chằm chằm cậu ta, hoàn toàn không có hành động gì khác, rõ ràng là một nhân loại hết sức bình thường.
Còn chuyện cầm điện thoại nhắn tin… Điều này chẳng phải quá bình thường sao, chắc là gửi nhắn tin khoe bạn, bỗng nhiên gặp được một người vô cùng đẹp trai, muốn chia sẻ cho mọi người biết. Chứ không lẽ kêu anh em mình tới đánh mình à?
Quỷ sai Ôn Châu bình tĩnh nhếch môi cười.
Cậu ta không nghĩ nhiều, đi thẳng đến bãi đỗ xe công viên, nhảy lên một chiếc Ferrari màu đỏ xa xỉ.
Sau khi tìm được quỷ sai Ôn Châu, Liên Hề bèn lắc chuông đồng, lén lút bám theo hành tung của cậu ta. Nhìn thấy quỷ sai Ôn Châu leo lên một chiếc xe trị giá mấy triệu nhân dân tệ, Liên Hề hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ Quỷ sai Ôn Châu đã liên tục đạt hạng nhất trên bảng xếp hạng công trạng của khu vực Giang Tô Chiết Giang Thượng Hải nhiều năm, nhưng cũng không tới mức gia tài bạc triệu đúng không?
Kỳ lạ nhất chính là, sau khi quỷ sai Ôn Châu lên xe thì không hề lái đi, mà vẫn cứ ngồi trong.
Liên Hề ngồi canh một bên, yên lặng chờ Liệt Thần và phu canh tới đây.
Năm phút sau, Liệt Thần và phu canh đến nơi.
Liệt Thần hừ lạnh một tiếng, trở tay lấy cuốn sổ vàng ra: “Ở đâu?”
Cuốn sổ vàng nhằm vào quỷ quái, con dấu bạch ngọc khắc chế sinh vật sống. Quỷ sai Ôn Châu là quỷ hồn Vô Thường được Địa Phủ phái lên, cuốn sổ màu vàng có thể coi là thiên địch của cậu ta.
Liên Hề duỗi tay chỉ chỉ chiếc xe thể thao màu đỏ cách đó không xa: “Ở trong đó.”
Ba người nấp trong lùm cây gần bãi đỗ xe, đồng loạt ngoái đầu nhìn về phía chiếc siêu xe kia.
“Ha.” Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, Liệt Thần không lằng nhằng, trực tiếp sử dụng cuốn sổ vàng đánh tới. Liên Hề thình lình vươn tay bắt lấy cuốn sổ vàng đang bay giữa không trung, ngăn Liệt Thần lại.
Liệt Thần khó hiểu nhìn cậu.
Liên Hề nghiêm túc lắc đầu: “Khoan đã, có hơi kỳ lạ. Cậu ta lên xe được mười phút rồi, nhưng vẫn chưa rời đi.” Dừng một chút, Liên Hề đảo mắt, nghĩ nghĩ bèn nói: “Chẳng lẽ cậu ta đã phát hiện ra chúng ta nên mới lập cái bẫy, chờ chúng ta cắn câu?”
Phu canh: “Nhãi chồng bé kia quỷ kế đa đoan, lừa đồng nghiệp của tôi đến xoay mòng mòng, cũng không thể loại trừ khả năng này được!”
Nói vậy, ba người đều cẩn thận quan sát kỹ chiếc xe thể thao vẫn đang nằm im kia, không dám lơ là một giây nào. Đến cả Liệt Thần cũng dần trở nên thận trọng hơn.
Xem ra quỷ sai Ôn Châu này rất lợi hại, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Phu canh: “Đại nhân, tôi có một pháp thuật, có thể nghe lén nhìn trộm. Nhưng pháp thuật rất phí sức mạnh, cần đại nhân giúp tiểu nhân một tay.”
Liệt Thần: “Có thể.”
Nét mặt phu canh vô cùng nghiêm túc, ông ta khẽ quát một tiếng, giơ pháp khí chiêng đồng của mình lên cao.
“Sắc lệnh Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, ngàn dặm truy ảnh!”
Hai ngón tay của phu canh khép lại, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc chiêng đồng trong tay. Hai ngón tay ông ta nhẹ nhàng vẽ một vòng lên mặt chiêng đồng, chiêng đồng bỗng nhiên biến thành một mặt gương đồng, từng gợn sóng nước chậm rãi hiện lên. Ngay sau đó, hình ảnh đã thay đổi, chỉ thấy trong ánh sáng mờ ảo có bóng người đang liên tục chuyển động.
Toàn bộ hình ảnh quá mức tối tăm, độ rõ nét cũng cực kỳ thấp, hoàn toàn không thấy rõ người trong xe đang làm gì.
Mặc dù có âm thanh, chỉ có điều nó cũng giống như hình ảnh, đều mơ hồ không rõ. Nó liên tục phát ra những tiếng rè rè chói tai, cứ như một chiếc radio cũ trong thế kỷ trước. So với nội dung mà nó phát ra, thì thứ mà thính giả nghe thấy nhiều nhất chính là tạp âm từ máy móc bị hỏng.
Thế nhưng mới chỉ như vậy mà trán phu canh đã đổ đầy mồ hôi, cảm giác pháp lực trong cơ thể đang dần dần cạn kiệt.
Đây là một pháp thuật cực kỳ phức tạp, có thể tạo ra thành quả như hiện tại đã hao phí gần hết pháp lực của phu canh. Ông ta nhìn về phía Liệt Thần, vội vàng nói: “Đại nhân, tiểu nhân sắp không trụ được nữa rồi, xin đại nhân trợ giúp tiểu nhân một tay!”
Ông ta vừa nói xong, nhưng Liệt Thần vẫn không ra tay hỗ trợ, chỉ thấy hắn dường như đang suy tư điều gì đó, khẽ gật đầu: “Thì ra là thế.”
Phu canh: “?” Cái gì?
Cảm giác cơ thể như bị vét sạch, phu canh sốt ruột hô: “Đại nhân, mau mau giúp tiểu nhân!”
Ngay sau đó, Liệt Thần bỗng nhiên duỗi tay lấy chiếc chiêng đồng trong tay phu canh.
Phu canh: “???”
Liệt Thần khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng chạm vào chiêng đồng. Kim quang xán lạn ngưng tụ thành một điểm trên đầu ngón tay Liệt Thần truyền vào chiêng đồng. Trong nháy mắt, mặt chiêng đồng dấy lên một trận sóng to gió lớn! Chờ đến khi sóng gió tan đi, chỉ thấy một hình ảnh 4K siêu sắc nét xuất hiện trước mặt ba người, còn có tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng thở dốc của hai người đàn ông bên trong Ferrari.
Rõ ràng trong xe không bật đèn, bên ngoài cũng là một mảnh tối tăm, vốn dĩ không thể thấy rõ ràng như thế được. Nhưng sau khi Liệt Lần truyền pháp lực vào chiếc chiêng đồng, thì hình ảnh không chỉ vô cùng rõ nét, mà còn được chiếu sáng như thể bật lên 100 cái bóng đèn, để lộ ra hai người đàn ông đang điên cuồng mây mưa trong xe.
Quỷ sai Ôn Châu mà Liên Hề mới gặp mười phút trước, giờ phút này cả người lõα ɭồ, chơi cưỡi ngựa trên người đàn ông khác.
Tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ liên tục vang lên.
“Vừa nãy ở cửa công viên, em nhìn người kia thật là lâu…”
Quỷ sai Ôn Châu đỏ mặt, khàn khàn cười nói: “Cậu ta có hơi giống anh…”
Liên Hề vô cùng giật mình, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mắt.
Người đàn ông ngồi dưới quỷ sai Ôn Châu quả thật có chút giống Liên Hề. Không phải nói gương mặt giống nhau, mà cả hai người đều đẹp trai sáng sủa, mặt mũi lạnh lùng, cho dù tuổi tác không nhỏ, nhưng vẫn toát lên khí chất thiếu niên trời sinh. Bọn họ đều thuộc một loại hình.
“Chậm, chậm một chút ưm…”
“Ai cho em nhìn người đàn ông khác.”
“Không nhìn nữa, không nhìn nữa, ông xã chậm một chút…”
Ba quỷ sai Tô Thành: “…”
“Hóa ra đàn ông với đàn ông thật sự có thể, làm như vậy…” Liệt thần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn chòng chọc vào bộ phận thường xuyên được sử dụng trong hình ảnh.
Liên Hề: “!”
Cuống quít duỗi tay che mắt đồng nghiệp lại.
Liệt Thần: “???”
Liên Hề lạnh lùng nói: “Anh đừng nhìn!” Lại còn nhìn chăm chú như vậy nữa!
Thật ra Liệt Thần không để ý lắm, hắn không có hứng thú với quỷ sai Ôn Châu và người đàn ông dưới thân cậu ta. Trước mắt một mảnh tối đen, nếu như Liệt Thần thật sự muốn nhìn, Liên Hề tuyệt đối không thể cản được hắn. Nhưng giờ phút này, cảm nhận được độ ấm và cảm xúc mềm mại như thể lông vũ chạm lên mi mắt, trong lòng Liệt Thần khẽ rục rịch, không hề chống cự.
Nhưng rồi…
Liệt Thần cũng bất ngờ vươn tay che mắt Liên Hề lại. Lòng bàn tay lạnh lẽo dán vào mi mắt khiến Liên Hề giật mình.
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của người đàn ông vang lên: “Vậy cậu cũng đừng nhìn.”
Tôi không nhìn, thì cậu cũng không được nhìn.
Liên Hề: “…”
Ờ…
Chỉ còn lại một mình phu canh đang xem truyền hình trực tiếp phim heo: “…”
Thì ra chỉ có mình tôi không ai cần, không ai quan tâm, cứ tùy tiện xem thôi.
Đương nhiên, Liên Hề và Liệt Thần chỉ che mắt cho nhau, còn âm thanh từ chiêng đồng truyền ra thì hoàn toàn không bị cản trở, vẫn chui vào tai bọn họ. Nghe được những câu chữ tục tĩu dâʍ ɭσạи không chịu nổi, cùng tiếng rêи ɾỉ vui sướиɠ của quỷ sai Ôn Châu.
Bỗng dưng Liên Hề hiểu ra vì sao người này lại dụ được Tiêu Phòng – Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam độc sủng, yêu chiều vô hạn, thậm chí còn đưa Vô Thường Chứng của mình cho cậu ta giữ.
Đúng là rất có bản lĩnh.
Liên Hề nói với phu canh: “Chẳng trách đồng nghiệp của ông lại bị cậu ta câu mất hồn. Bây giờ đồng nghiệp của ông cũng tới Dương gian rồi, tôi nhớ ông từng nói người này lợi hại hơn mình, không đánh lại được hắn. Rốt cuộc là lợi hại thế nào, chúng ta có đánh thắng hắn được không?”
Sắc mặt phu canh khẽ biến, ho khan một tiếng: “Đồng nghiệp của tôi không đến Dương Gian.”
Liên Hề: “?”
Liệt Thần: “?”
Phu canh lúng túng nói: “Người trong xe… Không phải đồng nghiệp của tôi.”
Liên Hề, Liệt Thần: “…”
Ồ, thì ra là vậy.
__________________HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI LĂM