Liên Hề nghe ra sự ngạc nhiên trong lời phu canh, cậu nhạy bén hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Chuyện này… Đúng, cũng không thể nói không đúng được. Cậu nói như vậy khiến tôi hiểu ra phần nào. Đừng thấy tiểu nhân làm Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam mấy trăm năm mà lầm, thật sự tiểu nhân vẫn chưa hiểu lắm về cách tính điểm tích lũy này. Chỉ biết nếu bắt được một ác quỷ tội lỗi chồng chất, nhất định sẽ đạt được rất nhiều điểm tích lũy; mà nếu giúp được một quỷ hồn có công đức lớn khi còn sống, chẳng hạn như bác sĩ trị bệnh cứu người, cũng thu được rất nhiều điểm tích lũy. Nhưng đôi lúc, một số quỷ hồn trông bình thường không đáng chú ý, sau khi luân hồi lại cho chúng ta rất nhiều điểm tích lũy. Hiện tại nghe cậu nói thế khiến tôi hiểu rõ hơn, thì ra có liên quan với kiếp sau của quỷ hồn.”
Phu canh: “Nếu kiếp sau của quỷ hồn càng tốt đẹp, thì điểm tích lũy chúng ta nhận được càng nhiều. Vấn đề này coi như đã thông.”
Sau khi nghe phu canh tổng kết, cuối cùng Liên Hề cũng thông suốt, thì ra bắt được ác quỷ làm nhiều việc ác hay giúp quỷ hồn có công đức lớn đi đầu thai, điểm tích lũy đều cao như nhau. Đây chính là “Thuyết luân hồi” mà Bạch Vô Thường Vô Tích tiền nhiệm từng đề cập đến.
Nhưng không ngờ là đến cả quỷ sai chính quy của Địa Phủ, mà cũng không biết cách tính công trạng.
Liên Hề nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Địa Phủ các ông không có điều lệ chế độ để xếp những vấn đề này vào quy định, tuân theo pháp luật hả?”
Phu canh nghe thế, đầu tiên là ngạc nhiên, sau lại nở nụ cười cổ quái: “Pháp luật của Âm Ti Địa Phủ á… Đúng thật là có cái này. Nhưng đại nhân, cái gọi là pháp luật cũng là do quỷ thần đặt ra. Người và quỷ khác nhau đại nhân ơi…”
Phu canh cười he he: “Hôm nay, Thập Điện Diêm Vương nhớ ra một điều luật Âm bèn bổ sung thêm một khoản; ngày mai Phán Quan đại nhân cảm thấy những ai phạm phải tội này phải ném vào Địa Ngục A Tỳ, rồi lại bổ sung thêm. Địa vị của tiểu nhân thấp, không phải nhân vật lớn có thể đặt ra luật lệ ở Âm Ti. Thứ bậc Địa Phủ rất nghiêm ngặt, không thể vượt qua, bất cứ ai từ cấp Phán Quan trở lên đều có thể điều chỉnh pháp luật.”
Dưới ánh sáng ban ngày, khuôn mặt mập mạp của phu canh nở một nụ cười chân thành lấy lòng, nhưng vẻ mặt của Liên Hề lại dần nhạt đi.
Người và quỷ khác nhau.
Người và quỷ cách trở Âm Dương.
Liên Hề bỗng nhiên hiểu ra một sự thật.
Địa Phủ quản lý Sáu Cõi Luân Hồi, chuyên quản lý pháp luật Âm Ti, để tất cả sinh linh mọi giới được đầu thai chuyển kiếp. Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc, bọn họ đang phục vụ cho loài người.
(Sáu cõi được Đức Phật sắp xếp tùy theo phước đức và nghiệt chướng mà quỷ hồn đạt được. Đó là: Cõi trời, Cõi thần, Cõi người, Cõi súc sinh, Cõi ngạ quỷ, Cõi địa ngục.)
Vì sao bọn họ lại có thể nắm giữ việc luân hồi trong tay, giúp sinh linh đi đầu thai mỗi ngày?
Liên Hề không biết. Nhưng chắc chắn không phải vì con người.
Mọi người cho rằng Địa Phủ nghiễm nhiên là cõi công bằng huy hoàng liêm chính, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng đẹp đẽ của con người về Địa Phủ thôi. Mọi người nghĩ về Địa Phủ như thế… Địa Phủ có biết không?
Một đám quỷ thần dưới lòng đất kia, có lẽ khi còn sống là người, hay có thể là cây, cũng có thể là hổ… Nhưng sau khi bọn họ chết đi và nhận chức dưới Âm Phủ, theo thời gian dần trôi, bọn họ sẽ không còn là sinh linh nữa, mà là quỷ thần.
Liên Hề ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp nhà mình.
Liệt Thần nhận ra ánh mắt cậu, hắn cũng nghiêng đầu nhìn lại.
Môi Liên Hề khẽ giật, cuối cùng vẫn không nói gì. Cậu không biết mình muốn nói gì, cũng không biết mình nên nói gì. Ngay lúc cậu im lặng, thì Liệt Thần quan sát vẻ mặt thay đổi liên tục của cậu, ánh mắt hắn hơi dao động, bỗng hiểu ra.
Liệt Thần nắm chặt tay đồng nghiệp của mình.
Liên Hề giật mình: “???”
Vẻ mặt Liệt Thần bình tĩnh nhìn cậu, dùng giọng nói lạnh nhạt đi an ủi người ta: “Không cần lo lắng, cậu ta chết chắc rồi.”
Yên tâm đi, quỷ sai Ôn Châu chắc chắn không có kết cục tử tế đâu.
Liên Hề: “…”
Tôi không phải đang nghĩ chuyện này!!!
Ném hết suy nghĩ lung tung ra sau đầu, ba người lên xe.
Lúc khởi động, Liên Hề mới phát hiện xe sắp hết xăng. Cậu thuận miệng nói: “Tôi tìm cái trạm đổ xăng đã.” Rồi chăm chú lái xe.
Liên Hề lái xe quá tập trung nên không phát hiện, từ đầu đến cuối Hắc Vô Thường ngồi bên ghế phó lái vẫn lặng lẽ đánh giá cậu. Chắc chắn rằng vẻ mặt cậu bình thường, thì Liệt Thần mới thôi không nhìn nữa. Hắn cúi đầu, yên lặng móc điện thoại di động. Trên xe không tiện để chơi game, vì vậy Liệt Thần bấm mở trang web nào đó, chẳng bao lâu sau, loa điện thoại vang lên một khúc nhạc vui vẻ.
Người đàn ông khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt lập lòe ánh sáng.
***
Lúc quay lại Ôn Châu, mới chỉ hai giờ chiều.
Hai giờ chiều chính là thời gian nóng nhất trong ngày, mặt trời tỏa nhiệt mạnh nhất, ánh nắng cũng mãnh liệt nhất. Theo lý mà nói, nếu quỷ sai Ôn Châu muốn chọn thời gian nghỉ ngơi thì rất có thể sẽ chọn lúc này. Nhưng không vì thế mà ba người lãng phí thời gian.
Đây là một công trường hoang vắng.
Đại khái là một tòa nhà đổ nát, cả công trình mấy chục tầng cao chọc trời nhưng mới xây được một nửa đã để đấy, không ai quan tâm đến, đâu đâu cũng thấy xi măng cốt thép chất đống lung tung. Chẳng qua hàng rào bảo vệ xung quanh công trường chưa được dỡ bỏ, có lẽ sau này sẽ xây tiếp.
Những bụi cỏ lau cao vυ't không ai chăm sóc mọc tự do tán loạn, rậm rạp đến mức che kín mọi thứ xung quanh.
“Ngay đây đi.”
Liên Hề nói xong, Liệt Thần lấy cuốn sổ vàng ra. Bàn tay hắn vỗ lên, một tia âm khí đen đặc từ trong cuốn sổ bay vèo lên.
Con ác quỷ này đã ăn tươi nuốt sống rất nhiều quỷ hồn, đạo hạnh cao thâm. Nhưng vừa rồi bị cuốn sổ vàng và chuông đồng thi nhau đánh cho te tua, giờ phút này đang thoi thóp. Gã biến thành hình dáng một người đàn ông trung niên gầy trơ xương, ăn mặc rách rưới, ngã nhào ra đất há miệng thở dốc. Chờ đến khi tỉnh táo lại, đã là chuyện của mười phút sau.
Thế mà mình lại được thả ra?
Ác quỷ âm thầm căng thẳng, gã đưa mắt nhìn xung quanh.
Không có ai!
Ác quỷ không chần chừ vắt chân bỏ chạy. Nhưng gã vừa chạy được một bước, bỗng nhiên có cuốn sổ vàng hung hăng lao ra từ bụi cỏ lau, phóng một vệt kim quang đánh thẳng vào người gã. Ác quỷ hét thảm một tiếng, đau đớn ngã gục xuống đất.
Cuốn sổ vàng lại bay về bụi cỏ.
Ác quỷ từ từ nhìn sang, quan sát nơi cuốn sổ vàng vừa biến mất. Vạt cỏ lau rậm rạp che khuất tầm nhìn, gã là ác quỷ có pháp lực mạnh mẽ nên không sợ ánh sáng mặt trời, thậm chí có thể mở mắt nhìn mặt trời. Nhưng khi nhìn bụi cỏ lau kia, gã phải trợn mắt nhìn tận nửa phút mới phát hiện ba người Liên Hề đang ngồi xổm ở giữa nhìn chằm chằm vào gã.
Ác quỷ: “…”
Ủa chơi cái trò gì mất dạy vậy?
Muốn chém gϊếŧ muốn róc thịt thì thoải mái đê, có thể chừa chút tôn nghiêm cho quỷ được không hả?!
Ác quỷ cũng nhận ra, không biết vì sao mà đám này lại nhét mình vào đây, nhưng không cho phép mình trốn, còn ngồi bên cạnh canh chừng. Gã sống trên trăm năm, có kiến thức phong phú, mặc dù không hiểu ba tên quỷ sai này đang làm gì, nhưng trong lòng hiểu rõ, hôm nay mình đã rơi vào tay giặc.
Đã thế thì ác quỷ không thèm trốn nữa, ngồi khoanh chân xuống đất, bắt đầu hấp thu âm khí rời rạc trong không khí để khôi phục thực lực của mình.
Cho dù muốn phản kháng, cũng phải ăn no bụng trước đã.
Nếu ác quỷ này chết muộn chút, đi cày vài tập phim truyền hình đề tài chiến tranh, thì gã sẽ nhận ra hoàn cảnh của mình bây giờ rất giống bạn của nhân vật chính bị kẻ thù bắt lấy. Nhân vật phản diện bắt gã xong rồi ném đến một vùng đất trống, còn chúng thì núp lùm. Chỉ cần nhân vật chính đến cứu gã thì sẽ bị phục kích ngay.
Đương nhiên, chắc chắn quỷ sai Ôn Châu không phải nhân vật chính phe chính nghĩa. Ba quỷ sai Tô Thành không tính là người tốt, nhưng cũng không thể nói là nhân vật phản diện.
Còn ác quỷ như gã, càng là thứ tội ác tày trời, có chết chục nghìn lần cũng không ai ngại nhiều.
Thời gian chầm chậm trôi qua từng giây từng phút, ác quỷ dần ăn no âm khí, cảm giác sức mạnh bản thân đã khôi phục 80%. Nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, gã có thể lờ mờ nhận ra, ba quỷ sai bên cạnh ngồi gác chăm chú không phải do rảnh quá hay gì, mà bọn họ chắc hẳn đang chờ người khác. Đã thế chi bằng canh đến lúc đó, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, có lẽ sẽ có cơ hội chạy trốn.
Sắc trời dần tối, ba người Liên Hề đã núp trong bụi cỏ lau ròng rã ba tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy cái bóng quỷ sai Ôn Châu đâu.
Phu canh thi triển pháp thuật để cơ thể ba người biến mất. Chỉ khi sử dụng pháp lực cẩn thận quan sát, mới có thể phát hiện vị trí của bọn họ.
Trời chiều dần buông xuống, nhường chỗ cho mặt trăng lên ngôi. Phu canh bắt đầu rầu rĩ: “Theo lý mà nói, mặc dù đây là một thủ thuật che mắt của tiểu nhân, nhãi chồng bé Ôn Châu kia hẳn cũng làm được, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, chắc cậu ta cũng không thể ngờ có người mai phục mình ở khu vực này, cho nên sẽ không dùng pháp lực để nhìn, chắc chắn không phát hiện chúng ta ở đây.”
Vậy vì sao cậu ta mãi chưa xuất hiện?
Liên Hề suy nghĩ: “Cậu ta biết gì đó?”
Phu canh: “Đại nhân ơi, làm sao cậu ta biết chúng ta lội mấy trăm cây số đến đây tính sổ mình chứ?”
Liên Hề suy tư một lát, cậu đang định nói gì. Bỗng nhiên có âm thanh xột xoạt không rõ vang lên từ phía xa.
Liên Hề nhanh chóng im lặng, giương mắt nhìn về vị trí phát ra âm thanh. Cùng lúc đó, Liệt Thần và phu canh cũng nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm bụi cỏ lau đang lay động.
Đương nhiên ác quỷ ngồi xếp bằng giữa công trường cũng phát hiện có thứ gì đó đang tiến về phía mình, gã thoáng khẩn trương, cả người căng thẳng. Một khi bên địch ra tay, gã sẽ phản đòn ngay tức khắc.
Thứ kia lao đến cực nhanh, nhờ có vạt cỏ lau cao cao che khuất, nên chỉ có thể phát hiện đường di chuyển của nó qua động tĩnh của bụi cỏ.
Vèo vèo vèo…
Đến trước mặt rồi!
Ác quỷ nín thở.
Rốt cuộc thứ kia cũng thoát khỏi bụi cỏ ngụy trang, ngẩng đầu nhìn ác quỷ.
Ác quỷ: “Há?”
Chỉ thấy một con thỏ nhỏ mở to đôi mắt đỏ hồng, chớp chớp nhìn vào gã.
Sau khi thấy rõ ác quỷ, con thỏ quay đầu co cẳng bỏ chạy. Liệt Thần cười lạnh một tiếng, đứng bật dậy. Phu canh cũng quơ chiêng đồng, cười gằn đứng lên, ông ta gõ vang cái chiêng, trong phút chốc âm khí tràn lan quanh người, lúc nhìn lại lần nữa thì ông đã đứng cách đó hơn mười mét, ông ta thi triển pháp thuật ngay và luôn, dùng thuấn di đuổi theo địch.
Trong ba người, chỉ có mình Liên Hề là người thường, mặc dù có chiếc chuông đồng làm vũ khí nhưng không thuấn di được.
Ngay lúc Liên Hề đang bận suy nghĩ phải đuổi theo kiểu gì bây giờ, bỗng nhiên có bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cậu.
Liên Hề ngẩng đầu.
Liệt Thần: “Khoảng cách không xa.”
Liên Hề: “???”
Đột nhiên cậu có dự cảm không lành, Liên Hề trợn tròn mắt, còn chưa kịp từ chối thì một cái tay khác của người đàn ông đã khoác lên eo cậu.
“Không, Liệt Thần…”
Vù!
Người phàm Liên Hề: “…”
Anh có cho tôi cơ hội từ chối không?!
Trong bụi cỏ lau, một người hai quỷ đang cùng nhau thuấn di lao đi. Để lại ác quỷ ngồi xếp bằng ở chính giữa chưa kịp phản ứng, gã nhanh chóng lộ ra vẻ mặt mừng như điên: “Mình có thể đi?”
Sợ ba quỷ sai kia chạy về, ác quỷ vội vã đứng bật dậy bỏ chạy ngay. Nhưng gã vừa mới nhích một bước, có vệt kim quang bay đến từ nơi xa, hung hăng nện vào người ác quỷ. Ác quỷ hoảng sợ kêu oai oái, bị vệt kim quang này đánh lảo đảo mấy bước. Đúng lúc này, trước mặt gã từ từ hiện ra cánh cửa vàng dẫn xuống Địa Phủ.
Ác quỷ hoảng sợ trợn trừng mắt: “Không, không, tôi không xuống Địa Phủ, tôi không muốn đi đầu thai!” Gã không muốn đi đường luân hồi chính quy, đời gã ăn biết bao nhiêu quỷ hồn để lớn mạnh, xuống Địa Phủ chắc chắn sẽ bị phạt, thậm chí mãi mãi không được siêu sinh!
Nhưng cuốn sổ vàng hoàn toàn không cho gã cơ hội phản đối, ánh kim quanh lóe lên, sút gã xuống Địa Phủ.
Cánh cửa Địa Phủ từ từ biến mất, nhưng cuốn sổ vàng vẫn chưa rời đi.
Sau khi ác quỷ bị ném xuống Địa Phủ, gã ngã nhào bên bờ sông Vong Xuyên, nhìn vô cùng chật vật. Bên cạnh gã là từng nhóm quỷ hồn đang ngoan ngoãn xếp hàng, lặng lẽ chờ đợi đến lượt luân hồi.
Ác quỷ cảm giác trí nhớ của mình đang bị cướp đi, ý thức cũng dần dần biến mất, không hiểu sao trong lòng gã lại dâng lên một khát vọng…
Gã muốn xếp hàng.
Không rõ vì sao lại muốn xếp hàng, nhưng gã phải đi xếp hàng.
Ác quỷ cảm nhận được cơ thể mình dần mất tự chủ, gã đứng dậy nhích từng bước một đi về phía đội ngũ quỷ hồn chờ đi đầu thai. Nhưng ngay lúc gã chuẩn bị gia nhập hàng ngũ.
Dương Gian.
Cuốn sổ vàng lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh kim quang sáng khắp đất trời.
Dưới Địa Phủ, ác quỷ gào rú thảm thiết: “Á!” Một giây sau, hồn phách của gã bốc hơi tại chỗ, hóa thành khói trắng rồi biến mất.
Đúng là hồn phi phách tán.
Trong khoảnh khắc ác quỷ biến mất, toàn bộ Địa Phủ hơi rung lắc một trận. Chút động tĩnh yếu ớt này cũng không gây sự chú ý với nhóm quỷ thần, trong các quỷ thần cấp cao của Âm Ti, chỉ có Thập Điện Diêm Vương và Thôi Phán Quan đứng đầu Tứ đại Phán Quan, kịp phát hiện chấn động cực kỳ nhỏ này.
Phu canh cũng không biết, mấy sếp lớn dưới Địa Phủ choảng nhau hơn mười năm, bỗng nhiên mấy ngày trước lặng lẽ lui quân.
Giờ phút này, Thập Điện Diêm Vương đang ngoan ngoãn ngồi trong đại điện của mình, chăm chú phê duyệt công vụ.
Ồ, có một con quỷ bị hồn phi phách tán trước khi phán tội à? Không sao, chuyện nhỏ thôi mà. Lật xem những hành vi sai trái mà con quỷ này đã phạm phải trong quá khứ, Chuyển Luân Vương lắc đầu, đau đớn nói: “Đại nhân còn nhân từ quá. Ác quỷ làm chuyện ác tày trời thế này, cứ phải tống vào mười tám tầng Địa Ngục tra tấn mấy ngàn năm trước, rồi mới đánh cho hồn phi phách tán sau!”
Vừa nói xong lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía dòng Vong Xuyên đang chảy xiết ngoài điện.
Không có phản ứng.
Chưa nịnh tới bến hay là chưa nghe được vậy cà?
Không biết đằng nào mà lần, thôi, dù sao nịnh hót không bao giờ sai.
Ở nơi khác, cuốn sổ vàng đương nhiên không biết Diêm Vương đang lặng lẽ nịnh bợ nó… Dù sao cũng là nó đánh ác quỷ hồn phi phách tán mà.
Trước tiên, đưa ác quỷ đó xuống Địa Phủ, thế mới nhận được điểm tích lũy. Sau đó, đánh cho ác quỷ hồn phi phách tán. Đây là mệnh lệnh của Liệt Thần.
Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn cũng không hiểu vì sao chủ nhân lại muốn làm thế, nhưng nếu là mệnh lệnh của chủ nhân, nó chỉ việc tuân theo là được.
Vèo một cái, cuốn sổ vàng hóa thành kim quang, bay về phía Liệt Thần và Liên Hề biến mất.
___________________HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI TƯ