Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Tang Như tự giác để Chu Đình Trạo dắt tay mình, cả hai cùng nhau quay về theo con đường cũ. Lúc đến chỗ ngã ba nơi bọn họ tách ra, thì vừa vặn thấy bọn Lam Đình cũng đang đến, trên tay cậu ấy còn dắt theo một chiếc xe đạp.
Động tác thân mật này hình như không đúng lúc cho lắm, Tang Như bình tĩnh buông tay Chu Đình Trạo ra, tiến đến nói: “Đuổi theo được rồi hả?”
“Ừm, may mà Dương Phàm đuổi theo kịp.”
Trên mặt Tằng An Vũ hơi hơi ửng hồng, hưng phấn nói: “Dương Phàm chạy nhanh cực kì! Tên trộm kia bị cậu ấy đuổi kịp, sợ quá bỏ của chạy lấy người luôn rồi!”
Dương Phàm tuy là người giỏi vận động, nhưng tính cách của anh lại khá hướng nội, lúc này hơi ngượng ngùng, nói: “Đâu có. . .”
Mắt thấy mọi người đều ở đây, Tang Như liền hỏi: “Thần Phi đâu rồi?”
“Ngồi chờ chúng ta ở quán đồ nướng đấy.”
“Vậy về thôi, cô ấy chắc cũng sốt ruột lắm rồi.”
Lam Đình nhìn bọn họ tay không quay về, vừa đi vừa hỏi: “Chu Đình Trạo, cậu không đuổi kịp hả? Vậy giờ phải làm sao đây?”
Chu Đình Trạo: “Báo cảnh sát thôi.”
Hiếm khi cả bọn trải qua một vụ cướp thế này, nhớ lúc rượt theo thì vội vội vàng vàng, bây giờ cất bước quay về mới có thể đi chậm lại đôi chút. Sau khi cả nhóm đã có mặt đầy đủ, mọi người nhanh chóng chuẩn bị đi báo cảnh sát. Thế nhưng chủ nhân của chiếc xe đã mất - Chu Đình Trạo thì dường như lại không mấy bận tâm, anh ấn mọi người ngồi xuống ghế tiếp tục ăn xong rồi mới đi.
Ban đầu. Tang Như vốn định cùng anh đến đồn cảnh sát, nào ngờ cả bọn đều muốn đi, thế nên lúc đến đồn cả sáu người chen chúc ngồi trên băng ghế chờ.
Một lúc sau, có một vị cảnh sát trẻ tuổi dẫn họ vào trong lấy lời khai, rồi đột nhiên lại có thêm vài vị cảnh sát ăn mặc chỉnh tề đi đến, đi đầu là một chị gái rất xinh đẹp, Tang Như không nhịn được mà ngắm cô ấy vài lần.
Vị cảnh sát nhỏ tuổi vừa dẫn họ vào gật đầu chào hỏi với chị gái cảnh sát kia: “Đội trưởng Tần, có nhiệm vụ à?”
“Ừ.”
Lời ít ý nhiều, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất ngầu, Tang Như quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Ngầu quá!”
Chu Đình Trạo dừng bước, theo ánh mắt của cô thoáng nhìn về phía sau, chỉ thấy một đám đàn ông đang đứng đó, anh không nói gì, yên lặng dắt tay cô đi vào trong.
Tay bất ngờ được người ta nắm chặt, Tang Như quay đầu lại thì thấy gò má thờ ơ của Chu Đình Trạo, như thầm hiểu ra điều gì đó. Cô mỉm cười, nắm lại tay anh, để anh dắt mình đi về phía trước.
Quá trình lấy lời khai nhanh hơn bọn họ tưởng, những vụ trộm xe thế này rất thường xảy ra, đối với cảnh sát mà nói đây là chuyện như cơm bữa.
“Về nhà chờ tin, không cần lo lắng đâu,” Vị cảnh sát đưa bọn họ ra ngoài nói, “Nhìn mấy đứa cũng không quá nôn nóng, còn có thể bình thản ăn xong đồ nướng rồi mới chạy đến đây báo án, thái độ bình tĩnh trước khó khăn như thế này rất khá đó.”
Mặt cả bọn đều nóng lên, bỗng cảm thấy vừa buồn cười vừa xấu hổ.
Tang Như bật cười thành tiếng, liếc mắt nhìn chủ nhân của chiếc xe đạp bị mất, chính anh là người giữ mọi người ở lại ăn hết đồ nướng rồi mới đi, bây giờ bị trêu thế này, nhưng trông anh vẫn rất điềm tĩnh.
Tang Như chân thành nói: “Mong các chú sớm tìm lại được xe cho cậu ấy, chứ bọn trẻ nghèo như chúng cháu, không đủ tiền mua nổi chiếc mới đâu ạ.”
Chú cảnh sát: “Được.”
Chu Đình Trạo:?
-
Còn chưa đợi được câu “Chờ tin” thì kết quả của cuộc thi kia đã nhanh chóng được công bố.
Cô Vương dạy văn phấn chấn tuyên bố trước lớp: “Nào lớp chúng ta cùng chúc mừng Chu Đình Trạo đã đạt được hạng nhất trong cuộc thi viết văn toàn quận lần này!”
Phút chốc trong phòng học tiếng vỗ tay đã vang lên như sấm, Tang Như vừa vỗ tay vừa quay sang nhướng mày nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cậu đỉnh quá!”
Trông cô còn vui hơn mình, môi Chu Đình Trạo cũng vô thức cong lên.
Khoảng thời gian này anh luôn cảm thấy cô thường dỗ anh như dỗ trẻ con vậy, có lẽ là vì linh hồn của cô lúc này là linh hồn của 10 năm sau, thế nên đôi lúc sẽ có những phẩm chất riêng của người lớn, ví như đôi khi cô sẽ nói ra vài câu khích lệ, hoặc sẽ thản nhiên an ủi anh.
Tuy nhiên, trừ những cảnh tượng do ảnh hưởng từ tương lai ra thì dáng vẻ vui cười của cô lúc này, lại càng làm tăng thêm nét đáng yêu cho độ tuổi bấy giờ của cô.
Cô lúc nào cũng đáng yêu, ngoan ngoãn, cứ như một con mèo yếu đuối đang giả vờ mạnh mẽ.
Người tham gia cuộc thi lần này đâu chỉ có một, cô Vương bảo mọi người yên lặng, sau đó tiếp tục nói: “Cũng chúc mừng Tang Như của chúng ta, trong cuộc thi viết văn toàn quận lần này đã đạt được. . .”
Cô giáo nói đến đây thì dừng lại ra vẻ bí ẩn, mọi người đều rất tò mò, bắt đầu thúc giục cô nói tiếp.
Trái tim Chu Đình Trạo không biết vì sao cũng căng thằng theo, còn căng thẳng hơn gấp mấy lần so với lúc nghe cô giáo công bố tên mình.
“Giải đặc biệt!”
Cô Vương vừa công bố xong, kéo theo đó là tràng vỗ tay giòn giã khiến phòng học náo nhiệt vô cùng.
Tang Như hơi sửng sốt, trước ánh mắt của cả lớp tập trung nhìn về phía cô, nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại là nhìn sang Chu Đình Trạo.
Vẻ mặt anh ôn hoà, mỉm cười nhìn cô: “Chúc mừng nha, cậu còn đỉnh hơn đấy.”
Lúc tan học, bạn học trong lớp lại xúm đến bàn cô, chúc mừng cô và anh đạt giải. Tang Như và Chu Đình Trạo bị vây quanh không khỏi cảm thấy có chút ngột ngạt.
Lịch Thần Phi chợt lóe lên suy nghĩ: “Hay là cuối tuần này chúng ta cùng đi ăn đi, xem như là tiệc mừng hai cậu đoạt giải!”
Năm ba cao trung thật sự rất vất vả, thế nên cơ hội ra ngoài hít thở không khí như thế này là chuyện vô cùng hiếm có. Nghe Lịch Thần Phi nói xong những bạn học đang xúm lại quanh bàn đều tỏ vẻ đồng ý, thậm chí những bạn học gần đó cũng tập trung đến tỏ ý muốn tham gia.
Tang Như: “Nhưng như vậy có làm chậm trễ việc học của các cậu không?”
“Không đâu, không đâu! Hơn nữa bọn tớ còn có thể hỏi hai cậu vài mẹo để viết được một bài văn hay nữa,”
“Ý này không tồi!”
Một bữa tiệc đã được quyết định như thế. Lịch Thần Phi xung phong nhận hết việc tổ chức, tiệc mừng của con cái mà, đây là chuyện mà người ‘mẹ’ như cô nên làm.
Mọi người bắt đầu thảo luận xem nên ăn ở đâu, chơi chỗ nào, ai ai cũng hào hứng góp ý, hoàn toàn không chú ý đến hai người đang bị kẹp ở giữa nữa.
Ở giữa đám người, Tang Như lặng lẽ nhích lại gần Chu Đình Trạo, rồi hỏi: “Lần này có phải tôi đã thắng được cậu rồi đúng không?”
Chu Đình Trạo nhìn ánh mắt vốn đang bình thản như mặt hồ tĩnh lặng của cô, bỗng chốc lại lấp lánh ý cười, khiến tim anh không khỏi rung động.
Anh nói: “Ừm, cậu thắng rồi."
-