Người Quen Gây Án

Chương 52: Trộm vặt

Edit: Đá

Beta: Bưởi vắt

Bốn người bọn họ chọn ăn ở khu phố đại học gần đấy. Vì từ trường đến đó cũng không xa, chưa kể Lam Đình và Tằng An Vũ đều có xe đạp thế nên bọn họ quyết định cùng đi xe đạp đến đó.

Ánh mặt trời ngày xuân không quá chói chang, còn mang theo những làn gió mát lành thổi đến, Tang Như ngồi phía sau Chu Đình Trạo, tâm hồn cũng theo đó mà cảm thấy thư thái vô cùng.

Áo sơ mi trắng bị gió thổi phất lên, Tang Như giúp anh đè xuống, cánh tay cũng thuận thế ôm lấy eo anh chẳng chịu rời.

“Tôi gạt cậu đấy.” Cô nhích đến gần, nói.

Chu Đình Trạo quay đầu: “Gạt tôi chuyện gì?”

“Tôi có xe đạp, cũng biết cưỡi xe nữa.”

Lúc nãy khi bọn họ cùng nhau thảo luận xem mỗi người có nên đi xe riêng không, thì Tang Như đã thản nhiên nói dối: “Tôi không có xe đạp, cũng không biết cưỡi xe.”

Thế nên giờ đây cô mới có thể ngồi phía sau Chu Đình Trạo, thoải mái hóng gió ngắm mây thế này.

Nào ngờ Chu Đình Trạo lại thờ ơ nói: “Tôi biết mà.”

Tang Như hứng thú: “Làm sao cậu biết?”

Người đã từng đăng lên vòng bạn bè bức ảnh đạp xe cuối tuần, thì làm gì có chuyện không biết đi xe đạp chứ?

Chu Đình Trạo không đáp, thấy trước mặt có một đoạn dốc, anh mở miệng nói: “Ôm chặt vào.”

Lúc xe lao xuống dốc, Tang Như càng ôm chặt eo anh hơn, cảnh vật hai bên lướt nhanh về phía sau mang theo cả tiếng gió bay vụt qua bên tai, chỉ có bọn họ là nghiêng người về phía trước.

-

Đây là một quán thịt nướng nổi tiếng trong khu phố đại học, còn chưa đến 12 giờ, mà mà khách khứa đã vô cùng đông đúc.

Bọn họ để xe đạp ở ngoài cửa, rồi bước vào quán tìm bàn trống. Tang Như còn chưa kịp ngồi xuống, liền nghe thấy có ai đó gọi tên mình.

Ở bàn ăn bên kia lối đi, Lịch Thần Phi đang nhìn qua với vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, bên cạnh cô ấy còn có một người nữa đang ngồi. Tang Như quay sang, khẽ nhướng mày nhìn bọn, Dương Phàm có chút ngượng ngùng lên tiếng chào cô.

Lịch Thần Phi liếc mắt nhìn ba người đi cùng Tang Như, rồi hỏi: “Sao cậu cũng ở đây?”

“Hôm nay tớ đi thi viết văn, tình cờ gặp lại vài người bạn bên Tam trung, thế nên cùng đi ăn chung với nhau một bữa.” Tang Như để từng người giới thiệu qua về mình.

Sau khi đã biết được sơ qua, Dương Phàm chủ động mời bọn họ: “Hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, ăn cùng luôn.”

Tang Như nhìn sang Lịch Thần Phi, cười nói: “Thôi, hai cậu cứ ăn bên này đi, sáu người ngồi một bàn không đủ chỗ đâu.”

Lúc mọi người đã ngồi xuống chỗ của mình, Tang Như lặng lẽ quay đầu quan sát động tĩnh phía bên kia, còn chưa kịp nhìn được gì thì đã thấy ngón tay cái dựng lên của Lịch Thần Phi.

Không phá hỏng buổi hẹn hò của chị em, rất có tính tự giác!

Đồ ăn đã gọi đang dần dần được nhân viên mang lên. Tuy bình thường Tang Như rất ít khi ăn những thứ này, nhưng lâu rồi không buông thả bản thân nên lần này cảm giác thèm ăn cũng mãnh liệt hơn trước.

Trên que xiên thấm khá nhiều dầu, lúc cầm lên không khỏi dính đầy dầu ra tay, vô cùng khó chịu. Tang Như giơ tay, nhìn xung quanh bàn, đang định lấy hộp khăn giấy đặt bên tay phải Chu Đình Trạo, thì anh đã rút một tờ khăn giấy ra.

Vừa chuẩn bị nói tiếng “Cảm ơn”, Chu Đình Trạo đã cúi đầu xuống, chăm chú lau sạch dầu ăn trên tay cô.

Lam Đình và Từng An Vũ ngồi ở đối diện, vốn còn đang nói gì đó, nhìn thấy cảnh tượng này cả hai đều ăn ý dừng lại nhìn bọn họ.

Tang Như rút tay về, hắng giọng nói: “Được rồi.”

“Ừm.” Chu Đình Trạo thấp giọng đáp lại, lấy rút thêm hai tờ khăn giấy nữa đặt vào tay cô.

Đối diện với ánh mặt nóng rực của hai người trước mặt, Tang Như đứng dậy nói: “Tôi đi lấy đồ uống, các cậu uống gì?”

Lam Đình đứng lên: “Không cần đâu, để tôi đi lấy cho.”

“Cậu ngồi đi, để tôi đi lấy.” Chu Đình Trạo cũng đứng lên, nói.

Tang Như thấy hơi đau đầu rồi, cô đỡ trán nhìn ra ngoài cửa kính, bỗng thấy bên lề đường có hai người đang dắt hai chiếc xe đạp, nhìn qua rất quen mắt, cô nhìn kỹ thêm một chút, kinh ngạc hỏi: “Kia là xe của các cậu phải không?!”

Tầm mắt của cả bọn đều nhìn ra ngoài cửa, ngay cả Lịch Thần Phi và Dương Phàm bên kia cũng tò mò nhìn theo.

Lam Đình vừa nhìn, đã vội vàng la lên: “Tiêu rồi! Xe của bọn mình đấy!”

“Đó không phải là xe của Lam Đình và Chu Đình Trạo sao?!” Từng An Vũ cũng kêu lên.

Bọn họ nhanh chóng chạy ra khỏi quán, lúc đến chỗ đỗ xe thì chỉ còn lại mỗi chiếc xe đạp màu hồng lòe loẹt của Tằng An Vũ.

Người tốt mà, đi ăn một bữa cơm thôi cũng có thể gặp được trộm xe!

Mắt thấy hai tên kia đã dắt xe đến con đường bên kia, cả bốn người liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức đuổi theo.

Ông chủ quán ở phía sau hét lên: “Này! Các cậu còn chưa trả tiền đấy!”

Lịch Thần Phi vốn đang định chạy theo bốn người kia, nghe thấy vậy chỉ đành ở lại, nói: “Bọn họ là bạn cháu, bọn cháu thanh toán chung ạ.”

Chủ quán nghe thế mới yên tâm phần nào, tiếp tục cất bước đi phục vụ những người khách khác trong quán.

Lịch Thần Phi phải ở lại làm ‘con tin’, mắt thấy Dương Phàm thân là đại diện môn thể dục, chạy luôn đạt hạng nhất, Lịch Thần Phi liền vỗ vỗ anh, nói: “Cậu đi giúp bọn họ đi!”

Dương Phàm cũng đang định đi, bỗng hơi do dự hỏi: “Vậy còn cậu thì sao?”

“Tôi ở lại cho chủ quán yên tâm.”

“Ừm!”

Đây chẳng qua chỉ là một khu phố nhỏ, đèn giao thông trên đường cũng không được chú trọng lắm, huống hồ tình huống hiện tại rất cấp bách, nên không ai trong bọn họ chú ý đến thứ này.

Hai tên trộm kia mỗi người giữ một chiếc xe, bỗng nghe thấy có người đuổi theo phía sau, cả hai ngay lập tức xoay người leo lên xe chuyển dắt sang đạp, tay chân luống cuống như thể gặp ma.

Hai tên ăn trộm này vẫn còn trẻ tuổi, thế nên đạp xe rất nhanh, cả ba đuổi đến ngã ba thì đã không đuổi kịp nữa, mắt thấy hai tên trộm chia nhau rẽ vào hai lối khác nhau.

Tang Như lập tức kéo theo Chu Đình Trạo tăng tốc đuổi theo xe của anh, rồi để lại cho hai người còn lại một câu: “Chúng ta chia nhau ra đi!”

“Được! Chú ý an toàn!” Lam Đình nói xong cũng tự giác chuyển sang hướng khác đuổi theo tên trộm còn lại.

Số người đuổi theo trộm xe đã được chia đều, Tằng An Vũ thầm thở dài, không còn cách nào khác đành đi theo Lam Đình.

Rượt đuổi lâu như vậy, Tang Như thật muốn tặng cho tên trộm kia vài tràng vỗ tay. Anh ta nhanh nhẹn vô cùng, chạy xuyên qua đám người mà không hề đυ.ng trúng một ai, ngược lại Tang Như đã không cẩn thận đυ.ng trúng vài người trên đường, phải nói mấy lần câu "Xin lỗi.”

Gần đây không vận động nhiều, chút sức lực của Tang Như đã sắp bị vắt kiệt hết, thế mà tên ăn trộm lại càng lúc càng đạp hăng say. Hai người họ gắng sức đuổi theo anh ta mấy con hẻm nhỏ, vừa dừng lại hít thở vài hơi, thì đã thấy bóng anh ta khuất dạng ở một khúc cua khác.

Tang Như đang định chạy tiếp, Chu Đình Trạo đã vội vàng nắm lấy cổ tay cô, hơi thở dốc nói: “Đừng đuổi theo nữa.”

“Vậy xe cậu phải làm sao đây?”

“Ở quán đồ nướng có camera, nếu không quay tới được thì cũng có thể xem những camera khác của mấy quán gần đó, trên đường cũng có, vừa rồi chúng ta đã chạy qua mấy con phố, nhất định có cái quay được,” Chu Đình Trạo bình tĩnh nói, “Không cần đuổi theo nữa, chúng ta đi báo cảnh sát thôi.”

Tới lúc này Tang Như mới thở phào nhẹ nhõm "Ừm” một tiếng.

Hai bên đầu của hẻm luôn có người qua lại, nhưng bên trong hẻm lại không có một ai, Tang Như đang định quay về đường cũ, thì bỗng được anh ôm vào lòng.

Cái ôm của Chu Đình Trạo vô cùng ấm áp, Tang Như cảm thấy hai tay anh càng lúc càng ôm chặt lấy mình hơn, cô vỗ vỗ lên lưng anh, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao đấy?”

Bên tai cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Chu Đình Trạo. một lúc lâu sau mới nghe anh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, bé cưng vất vả cho cậu rồi.”