Người Quen Gây Án

Chương 48: Uống nước

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Con người từ lúc vừa sinh ra, liếʍ mυ'ŧ đã trở thành bản năng. Tang Như cảm thấy trước ngực đang bị anh há miệng mυ'ŧ lấy, đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại theo sau quét qua quét lại nơi đầu ngực. Cô hơi ngửa đầu thở dốc. bàn tay vô thức đan vào mái tóc anh.

Giờ phút này, cả người cô bỗng càng thêm nhạy cảm, chỉ một động tác nhỏ thôi xúc cảm từ nơi đó cũng dễ dàng truyền tới đại não.

Tay anh cũng không rảnh rỗi, bất ngờ luồn vào trong quần cô, ôm lấy cặp mông đẩy đà, rồi ra sức xoa bóp tách hai cánh mông ra.

Mông lớn run rẩy muốn trốn nhưng trốn không được, hệt như hai cục bột nhỏ mặc người người ta khi dễ một hồi. Miệng huyệt đột nhiên đặt lên ngón anh, như có như không cọ cọ hai cái.

Cơn mưa trước ngực bỗng dừng lại, Chu Đình Trạo ngẩng đầu lên, nói: “Cọ ướt tay tôi rồi.”

Tang Như duỗi tay đẩy người anh ra: “Thoải mái thì ‘chảy nước’ thôi. Rất bình thường mà.”

“Ừm.” Ánh mắt Chu Đình Trạo tràn ngập ý cười, nói: “Bé cưng, tôi khát quá.”

Kiểu xưng hô này…

Tang Như chưa bao giờ nghe anh gọi cô như thế, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc hơi nóng lên: “Khát thì uống nước.”

Chu Đình Trạo không nhúc nhích, vẫn tiếp tục chống người nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng nóng rực.

“Tôi đi lấy nước cho cậu…” Tang Như đẩy tay anh ra định đi ra ngoài, nhưng lại bị anh nhanh chóng kéo về.

Mắc kẹt lòng anh, hai người âm thầm giằng co ánh mắt một hồi. Bỗng Chu Đình Trạo chớp mắt một cái, cúi người vùi đầu vào cổ cô: “Muốn uống cậu, được không?”

Quả nhiên đàn ông một khi đã tiếp xúc với loại chuyện này, không cần dạy cũng tự biết.

Người nọ vừa rồi còn nghiêm túc đứng đắn, giờ đây đã giống hệt như đang làm nũng cầu hoan khiến Tang Như cảm thấy tim mình như va phải một chiếc lông chim nhỏ. Cô nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, vừa dứt lời cổ đã bị người nọ hôn lên một cái.

Những nụ hôn nối tiếp nhau chạy dọc theo cần cổ chuyển dần lên gương mặt, lúc đến môi thì dừng lại: “Cho hôn không?”

“Muốn hôn thì hôn nhanh…”

Chữ cuối còn chưa nói ra thì đã bị môi anh chặn lại, Chu Đình Trạo vừa hôn cô, vừa hạ tay xuống cởϊ qυầи cô ra, bàn tay ranh mãnh chạm vào đám lông mềm mại, như ý lập tức nghe được tiếng thở dốc của cô.

Hơi ấm ướŧ áŧ truyền đến đầu ngón tay, Chu Đình Trạo khẽ cong tay xoa lên hoa huyệt, giọng nói cũng khàn đi: “Ngồi lên người tôi đi.”

Tang Như thuận thế vòng chân qua người anh, vừa mới ngồi vững trên hông thì đột nhiên eo bị anh ôm lấy, đẩy người cả cô về trước. Tang Như hoảng sợ kêu lên một tiếng, duỗi tay chống lên vách tường trước mặt, hai chân tách ra đặt gần hai bên sườn mặt anh.

Trái tim đập loạn, Tang Như vô thức cúi đầu xuống liền thấy Chu Đình Trạo đang cong cong khóe môi giữa hai chân mình: “Muốn cậu ngồi ở đây này.”

Chu Đình Trạo không cho Tang Như cơ hội đáp lời, anh hơi ngửa đầu lên, đầu lưỡi liền chạm đến hoa huyệt của cô.

Cô nhắm mắt lại, dường như khả năng tri giác của cả cơ thể lúc này đều tập trung tại miệng huyệt. Tuy trước mắt là một khoảng đen kịt nhưng cô lại có thể phác họa ra từng động tác của anh ở hạ thân mình.

Anh vừa mới hôn môi cô, giờ đây lại trìu mến hôn lên miệng huyệt vài cái, khiến cả người cô tê dại. Chu Đình Trạo vươn đầu lưỡi ra, mặt lưỡi liếʍ lên khe huyệt, dòng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ trong huyệt đều bị anh liếʍ tới liếʍ lui, uống hết sạch.

Đầu lưỡi vừa mềm vừa dẻo tựa như một loại công cụ giúp an ủi huyệt nhỏ. Khi nó tách hai cánh hoa ra để đào sâu vào trong huyệt động, Tang Như đã không thể kiềm nén những tiếng rêи ɾỉ đang giấu trong cổ họng nữa.

“Ưm… Đừng vào trong… ưm… còn muốn…”

Lời nói ra cũng lộn xộn luôn rồi, Chu Đình Trạo thấy thế không khỏi cười khẽ một tiếng rồi bất chợt chuyển sang dùng răng ‘âu yếm’ âm đế. Âm đế nhỏ vì hưng phấn mà cứng lại nhưng làm sao chống lại nổi hàm răng anh, sau một hồi bị răng trắng nhẹ nhàng ma sát, âm đế càng lúc càng trở nên nhạy cảm hơn.

Tang Như không chịu nổi muốn nhấc mông lên, nhưng Chu Đình Trạo đã nhanh chóng đè xuống, răng môi tiếp tục phối hợp khuấy đảo tiểu huyệt của cô. Tang Như run rẩy, nức nở rên:

“Chu Đình Trạo! Ưm ưm ưm… Không muốn nữa đâu… ưm a a…”

Chu Đình Trạo như chẳng nghe thấy, mãi một lúc lâu sau vẫn không chịu bỏ qua cho nơi này. Anh há miệng ra ngậm lấy toàn bộ tiểu huyệt, âm thanh liếʍ mυ'ŧ từ hạ thân không ngừng truyền tới, cảm giác thoải mái khiến Tang Như không thể ngồi yên.

Đến khi anh lại lần nữa đổi sang dùng lưỡi chọc khuấy miệng huyệt, Tang Như rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, cả người cô ngã về phía sau, hai tay chống lên người anh, toàn bộ cảnh tượng dưới thân đều bày ra trước mắt.

Chu Đình Trạo cứ thế ‘ăn’ lấy tiểu huyệt cô, thậm chí trên chóp mũi còn lấp lánh ánh nước có lẽ là do cô vô tình quẹt phải.

Anh giảm tốc độ liếʍ mυ'ŧ lại, ngước mắt lên nhìn cô.

Ánh mắt ấy không biết phải hình dung thế nào, giống như gã thợ săn đang chiêm ngưỡng cảnh tượng con mồi của mình lọt lưới, nhưng cũng rất giống ánh mắt thú dữ đang nhìn con mồi, trước một giây ăn nó vào bụng.

Lòng Tang Như khẽ run lên, đột nhiên anh ‘tấn công’ nhanh hơn, cảm giác sung sướиɠ đưa cô đến cao trào, hạ thân không nhịn được mà run rẩy từng hồi, cơn sóng dữ dội nơi miệng huyệt cũng theo đó mà trào ra.

Lúc này, hết thảy sức lực đều bị rút cạn, cô cứ thế nằm úp sấp trên người anh. Chu Đình Trạo ở phía sau mυ'ŧ mạnh vào tiểu huyệt cô lần cuối, như một cách thức để thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Mi mắt khép hờ vì kiệt sức, Tang Như nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau, một giây sau Chu Đình Trạo đã lật người lại, nằm đè lên người cô. Trên môi anh vẫn còn vương vài vệt dâʍ ŧᏂủy̠, thoang thoảng tỏa ra mùi hương tanh ngọt.

Anh mỉm cười, hôn lên khóe môi cô, nói: “Bé cưng chảy nhiều nước quá, hết khát rồi.”

Tang Như nâng tay đẩy anh ra, nhưng đẩy mãi cũng không được, ngược lại còn bị anh hôn lên tay một cái. Chu Đình Trạo duỗi tay ra vuốt nhẹ lên mái tóc cô, nói: “Mệt rồi à?”

Cô không còn sực lức, chỉ có thể ‘Ừm’ một tiếng bằng giọng mũi.

“Vậy nhiệm vụ dỗ cậu ngủ, xem như thành công rồi đúng không?”