Edit: Bưởi vắt
Beta: Bưởi vắt
Có lẽ do thành phần an thần trong thuốc, Tang Như cảm thấy giấc ngủ trưa nay của mình ngon lành lạ thường. Lúc tỉnh dậy, duỗi người, tay cô vô tình đập trúng gương mặt Chu Đình Trạo.
Không biết anh đã dậy từ lúc nào, đang quay sang chống tay chăm chú nhìn cô. Lúc bị cô dùng lực tay không mạnh không nhẹ đập trúng mặt, anh phải mất một hồi lâu mới phản ứng lại, vòng tay ôm lấy eo cô, mè nheo muốn cô xoa xoa chỗ vừa bị thương cho mình.
Tang Như đuối lý, giả vờ xoa xoa lên chỗ đó cho anh.
Giọng nói vừa tỉnh dậy của Chu Đình Trạo có hơi khàn khàn: “Ngủ ngon không?”
Tang Như: “Ngon lắm.”
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Câu hỏi nào?” Da của anh rất đẹp, Tang Như không nhịn được xoa hơi mạnh hai cái.
Chu Đình Trạo bỗng nhiên tiến đến gần, thấp giọng hỏi: “Trình độ dỗ của tôi thế nào?”
Mới vừa mơ màng ngủ để trốn tránh chuyện lúc nãy, giờ đây lại bị anh lôi ra nhắc lại. Khoảng cách của hai người lúc này rất gần, hàng mi dày cách cô chưa đến một cm chậm rãi chớp một cái. Tang Như ngơ ngác trước vẻ đẹp này, vô thức nói ra lời trong lòng.
“Rất tốt luôn.”
Chu Đình Trạo bật cười, vỗ một cái vào mông cô rồi nói: “Rời giường thôi.”
Tang Như hoàn hồn, xấu hổ vùi mặt mình vào chăn.
Lúc tiết học đầu tiên của buổi chiều còn hai phút nữa sẽ bắt đầu, hai người mới thong thả vào lớp.
Lịch Thần Phi thò đầu ra từ sau lưng Dương Phàm, ngó xem chuyện vui: “Hai người ăn loại cháo gì đấy, hơi lâu nha.”
Tang Như: “Mãn Hán Toàn Tịch.” *
(*) Theo Wikipedia Mãn Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Mong muốn tám chuyện của Lịch Thần Phi lại ngo nghoe trỗi dậy. Cô rất tò mò tiến triển của hai người này, nhưng hết lần này đến lần chẳng hỏi được gì từ chỗ Tang Như. Dù gì cô và Tang Như cũng là bạn bè thân thiết cơ mà, không hiểu sao lại không chịu báo cáo chút tiến triển nào với cô cả.
Giờ học bắt đầu, Lịch Thần Phi suy nghĩ một lát, rồi viết một câu lên tờ giấy nhỏ, chuyền sang chỗ Tang Như.
Tang Như nhận lấy mẩu giấy trong tay Chu Đình Trạo, nhanh chóng mở ra xem.
[ Khai thật đi, hai cậu tiến triển đến mức nào rồi? Tớ không tin hai tiếng vừa rồi hai cậu không làm gì cả! Hứ! ]
Tang Như liếc mắt nhìn Chu Đình Trạo rồi cúi đầu viết lên giấy.
[ Lúc nãy cậu với Dương Phàm đi đâu thế? ]
Tang Như gấp mẩu giấy lại, chọc chọc Chu Đình Trạo nhờ anh chuyển đi giúp. Chu Đình Trạo liếc mắt nhìn cô một cái rồi yên lặng làm theo.
Thư mới rất nhanh đã được chuyền vê.
[ Nhắc tới là lại bực bôi! Không tiến triển một chút nào cả! Dương Phàm đúng thật là đầu gỗ mà! Kể cậu nghe vừa rồi bọn tớ cùng nhau đi ăn cơm, lúc xếp hàng tớ đứng trước cậu ấy đứng sau, ở phía trước có người chen lấn đẩy tớ ngã về sau. Lúc ấy tớ cứ nghĩ rằng, ồ hay quá! Vừa vặn ngã lên người Dương Phàm, chỉ cần cậu ấy giang tay ra đón là tớ đã được cậu ấy ôm trọn vào lòng rồi! Nhưng không! Cậu ấy lại nhanh tay lẹ mắt duỗi tay đẩy bả vai tớ lên lại, đến giờ vai tớ vẫn còn đau đây này. Tức chết đi được! ]
Lịch Thần Phi hung hồn tố cáo khiến Tang Như không nhịn được mà cười thành tiếng. Tiếng cười khe khẽ vừa bật ra, Tang Như đã vội vàng nuốt trở lại, may mà giáo viên không nghe thấy.
Nhưng Chu Đình Trạo thì ngược lại, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Tang Như không để bụng, tờ giấy đã viết kín rồi, cô liền lấy một tờ giấy khác ra, nín cười viết: [ Đừng giận, thẳng nam đều thế cả, bình thường mà. ]
Viết xong lại muốn nhờ Chu Đình Trạo chuyền giúp, liếc mắt thấy tay trái anh đang nắm thành quyền trên bàn. Cô lặng lẽ nắm lấy, gỡ từng ngón tay của anh ra rồi nhét mẩu giấy của mình vào giữa.
Chu Đình Trạo nhìn sang, lông mày đã có ý muốn nhíu lại. Thấy thế cô lập tức mếu mếu làm ra vẻ đáng thương. Anh khẽ thở dài một tiếng, không còn cách nào khác lại tiếp tục làm ‘bác đưa thư’.
Lịch Thần Phi phát hiện từ nãy đến giờ chủ đề toàn xoay quanh chuyện của mình còn câu hỏi lúc đầu cô hỏi thì Tang Như vẫn chưa trả lời, cô liền viết:
[Nghe giọng điệu này của cậu hẳn là hai người đã tiến triển như bay rồi đúng không? Khai nhanh đến mức nào rồi? ]
Tang Như vừa đọc vừa thuận miệng trả lời một câu hỏi công thức điều chế của giáo viên.
Xong xuôi, cô liền đặt bút xuống trả lời: [ Chạy trước cậu mười tám con phố rồi. ^^ ]
Kết hợp với biểu tượng cảm xúc này, đây đúng là một sự chế nhạo hoàn hảo.
Vẫn dùng cách cũ để nhét tờ giấy vào tay Chu Đình Trạo, nhưng lần này anh lại bỏ tờ giấy ấy vào túi áo mình.
Tang Như thò tay vào túi áo anh, thì thầm: “Sao cậu lại cất đi chứ?”
Mu bàn tay Chu Đình Trạo đè lên tờ giấy trong túi, lòng bàn tay khẽ nhéo một cái vào tay cô, nói: “Tạm thời tịch thu, chú ý nghe giảng đi.”
Rút tay nhỏ ra, Tang Như không khỏi tự cảm thán trong lòng, không tệ nha Chu Đình Trạo, từ nhỏ mà đã có phong thái cá lớn ăn hϊếp cá bé rồi.
Tang Như không ‘chiến đấu’ nữa, quay sang chuyên tâm lắng nghe giáo viên giảng bài.
Đến hết giờ học, Tang Như dường như cũng quên bén đi chuyện tờ giấy đã bị tịch thu kia. Trái lại Chu Đình Trạo rất tự giác lấy tờ giấy trong túi ra đặt lên bàn.
Tang Như uống một hớp nước, chép miệng nói: “Trả lại cho tôi hả? Cậu không tò mò bên trong viết gì sao?”
Chu Đình Trạo lắc đầu một cái.
Tang Như nhấn mạnh: “Có cậu trong đấy nữa đó.”
Chu Đình Trạo khựng lại, hỏi: “Khen hay chê thế?”
Tang Như: “Khó nói lắm.”
Cố ra vẻ bí ẩn, khơi gợi lòng hiếu kỳ của người khác.
Thấy anh có vẻ buông lỏng, Tang Như lại mồi thêm ít lửa vào: “Xem đi, đừng lo tôi không kiện cậu tội xâm phạm quyền riêng tư đâu.”
Chu Đình Trạo ‘hừ’ cười hai tiếng, thong thả mở tờ giấy ra, đọc lướt qua một hồi. Tờ giấy này tuy chỉ còn đoạn sau nhưng Chu Đình Trạo cũng có thể dễ dàng đoán ra được chủ đề nói chuyện ban đầu.
Tầm mắt anh nhìn xuống mấy chữ bên cạnh biểu tượng cười ‘thân thiện’ kia, rồi chậm rãi mở miệng hỏi: “Chạy trước mười tám con phố, chỉ ra cụ thể xem nào?”
“Tôi không biết nữa.” Tang Như vừa làm bài tập trong sách vừa bình thản nói.
“Phải không đấy?” Chu Đình Trạo gập tờ giấy lại như cũ rồi chuyền sang bên kia cho Lịch Thần Phi. Xong xuôi, cúi đầu tiếp tục đọc sách như chưa có việc gì xảy ra, nói: “Mà thôi, tôi biết là được rồi.”
Ma cao một thước, đạo cao một trượng. Chu Đình Trạo học thứ gì cũng nhanh cả, nếu cứ tiếp tục thế này không bao lâu nữa là có thể trở thành ‘thợ lành nghề’ luôn rồi