Người Quen Gây Án

Chương 42: Lây nhiễm chéo

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Lúc nộp phí xong quay lại thì đã thấy cô ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh để dì bác sĩ chuẩn bị cắm cây kim truyền nước vào tĩnh mạch ở cổ tay.

Vừa thấy người đến, Tang Như rụt tay về, vội vàng nói: “Đợi đã.”

“Sao thế?”

Tang Như không nói gì chỉ im lặng giương mắt nhìn về hướng Chu Đình Trạo.

Anh rảo bước đến bên giường cô, hơi cúi người xuống, hỏi: “Cần gì à?”

“Cậu ngồi xuống đi.” Tang Như nói. Đợi đến lúc anh ngồi xuống, cô liền khẽ nâng tay phải ra nắm lấy góc áo của anh, tay còn lại thì duỗi ra hướng đến chỗ dì bác sĩ, “Được rồi.”

Dì bác sĩ kia cũng thấu tỏ chuyện đời, tiếp tục đâm cây kim vào tĩnh mạch của Tang Như, sau đó chỉnh lại vị trí túi nước biển rồi mới quay sang hằng giọng một cái, ám chỉ nói: “Hai đứa đều là bệnh nhân cả đấy, chú ý đừng để lây nghiễm chéo.”

Tang Như ngoài miệng đáp “Biết rồi ạ.”, nhưng tay vẫn giữ lấy vạt áo anh không buông.

Thấy dì bác sĩ đã bước ra khỏi rèm, Chu Đình Trạo liền cúi đầu, kéo bàn tay đang nắm lấy góc áo mình ra, đổi sang nắm lấy bàn tay mình.

Những đường gân rõ nét trên mu bàn tay anh đem đến cảm giác mạnh mẽ vô cùng, lúc nắm lấy bàn tay cô, hai tay hiện rõ một mềm mại một cứng rắn, chẳng khác gì một cặp trời sinh.

Chu Đình Trạo nhẹ nhàng vuốt ve lấy bàn tay cô, giọng nói cũng vô thức dịu dàng đi: “Đã hết khó chịu chưa?”

Tang Như bất lực, nói: “Sao mà nhanh thế được.”

Chu Đình Trạo tự biết mình quá nóng vội, suy nghĩ một lát, anh nói: “Ừm, cậu ngủ một lát đi, tôi ngồi trông chừng cho.”

Tang Như chớp mắt vài cái, ánh mắt hồi lâu vẫn lưu luyến ở nơi anh, khó khăn lắm mới khẽ gật đầu, nhắm mắt nghiêng đầu sang phía anh rồi ngủ thϊếp đi.

Bên kia truyền đến âm thanh thu dọn đồ đạc, một lát sau dì bác sĩ đã vén rèm lên, đi vào nhỏ giọng dặn dò: “Cô về đón cháu trước, lát nữa sẽ có bác sĩ khác đến thay ca. Hai đứa có việc gì gấp thì gọi điện vào số điện thoại trên bàn làm việc cho cô.”

Chu Đình Trạo: “Vâng ạ.”

Thấy hai người bọn họ vẫn quang mình chính đại nắm tay nhau, cô y tá không khỏi thở dài, lại nhắc lần nữa: “Chú ý lấy nhiễm chéo đấy.”

Chu Đình Trạo mím môi, khẽ gật đầu nhưng tay vẫn không buông.

Dì bác sĩ nhanh chóng rời đi, nhưng tiếng ngân nga của dì ấy vẫn còn văng vẳng bên tai: “Những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đều thích yêu đương ở chốn đây…”

Người nằm trên giường bật cười thành tiếng, Chu Đình Trạo cũng theo đó mà cúi đầu nhìn nụ cười rạng rỡ đến cong cong khóe mắt của cô .

“Không ngủ hả?” Chu Đình Trạo duỗi tay vén chăn trên người cô xuống một chút.

“Ngủ chứ.” Tang Như nói khàn đặc giọng mũi, “Cậu lại gần đây.”

Chu Đình Trạo khom người đến gần cô hơn, bỗng thình lình bị cô đánh úp đặt lên môi anh một nụ hôn.

“Lây nhiễm chéo một chút.”

Ánh mắt cô sáng lấp lánh, dù đang bệnh nhưng hơi thở thanh xuân vẫn hiện hữu khắp nơi. Chu Đình Trạo mềm lòng, đưa tay lên xoa xoa đầu cô rồi bỏ tay cô vào trong chăn, dỗ dành nói: “Ngoan, ngủ đi, tỉnh lại sẽ đỡ hơn.”

Cuối cùng người kia cũng mệt rồi, không bao lâu sau hô hấp đã đều đặn. Chu Đình Trạo ngồi lên chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, nghe theo lời bác sĩ, không dám đến quá gần cô.

Đến lúc tiếng chuông của tiết tự học buổi tối đã vang lên, bác sĩ thay ca vẫn chưa đến nhưng lúc nãy đã có y tá đến kiểm tra tình trạng của cô rồi.

Đại khái là còn hơn một tiếng nữa mới có thể rút kim ra, đợi đến lúc đó hẳn là cô cũng đói bụng rồi. Chu Đình Trạo thoáng suy nghĩ rồi nhờ cô y tá trông nom cô một lát còn mình thì tranh thủ quay về nhà một chuyến.

Thầy Chu đã đi trông tiết tự học buổi tối thế nên chỉ có mỗi cô Cận ở nhà, thấy anh về giữa tiết tự học còn nhanh chóng chạy thẳng vào bếp, bà không khỏi tò mò, dựa vào cạnh cửa hỏi: “Làm gì đấy?”

“Nấu chút cháo ạ.”

“Tối nay con định không ăn cơm đấy à?”

“Vâng.” Chu Đình Trạo khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Bạn cùng lớp của con bị bệnh, nấu xong con cũng mang sang cho cậu ấy một ít.”

Cận Thanh chăm chú nhìn con trai hồi lâu, khẽ cười như đã sáng tỏ, trước khi rời đi còn quay sang nói: “Nấu cho người khác à, thế mẹ không giành làm với con nữa. Nhớ đổ nhiều nước vào đấy, đừng nấu thành cơm.”

Chu Đình Trạo:…

-

Trên đường mang hộp giữ ấm đến trường, những cơn gió lạnh theo bóng đêm thổi đến từng đợt hệt như cái lạnh của đêm hôm nọ. Còn chưa đến hai ngày nhưng cảm giác lại như đã trôi qua rất lâu rồi, nghĩ đến người vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, Chu Đình Trạo không rảnh suy nghĩ nhiều nữa chỉ vội tăng nhanh nhịp bước đi đến phòng y tế.

Bác sĩ thay ca không biết đã đến từ bao giờ, đó là một bác sĩ nam thoạt nhìn không lớn hơn họ là bao.

Lạc Hà đang chơi dở trò Angry Birds, liếc mắt thấy người đến là học sinh trong trường, bàn tay anh vẫn cầm điện thoại điều chỉnh phương hướng bắn chim, miệng hỏi thẳng: “Triệu chứng thế nào?”

Thái độ cực kỳ không chuyên nghiệp, Chu Đình Trạo sa sầm mặt mày không trả lời, cứ thế bước thẳng vào phòng trong.

Lạc Hà bị phớt lờ nhưng cũng không tức giận, quay đầu nhìn hướng đi của anh, thầm đoán hẳn là anh đến thăm người đang nằm bên trong kia.

Tang Như còn đang ngủ, túi nước biển còn lại một ít vẫn đang tiếp tục chậm rãi truyền thứ chất lỏng trong suốt vào tĩnh mạch cô.

Chu Đình Trạo lật lòng bàn tay lại, đưa lên miệng hà hơi ấm rồi khẽ đặt lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Vẫn còn hơi nóng nhưng so với lúc nãy thì đã hạ nhiệt đi nhiều rồi.

Tiếng bước chân bên kia miếng rèn truyền đến rồi dừng lại ở trước giường bệnh của cô.

Hà Lạc khoanh tay đứng nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Cậu là bạn họ của nhỏ này hả?”

Nhỏ này hả?

Chu Đình Trạo đứng lên, nhìn thẳng vào mắt của người kia. Chiều cao của hai người cũng tương đương nhau vì thế tầm mắt cũng ngang nhau.

Anh cứng giọng nói: “Thấy rõ mà.”

Bác sĩ kia không tỏ ý kiến gì, chỉ nhún vai nói: “Chỉ là quan tâm bạn bè của em gái tôi chút thôi mà, đừng căng thẳng thế chứ.”

Cơn buồn bực vì thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp của vị bác sĩ kia biến mất, anh lặp lại lần nữa: “Em gái?”

“Ờ,” Lạc Hà nhướng mày, “Em gái hàng xóm.”