Edit: Bưởi vắt
Beta: Bưởi vắt
Lần đầu Tiết Lộ gặp Chu Đình Trạo là vào năm nhất cao trung.
Lần đó giáo viên nhờ người đến gọi cô đến văn phòng, lúc vội vàng đi ra khỏi cửa thì tình cờ va phải một bạn nam của lớp bên cạnh. Cậu ấy rất cao, cô còn chưa nhìn kĩ mặt cứ theo bản năng mà nói lời ‘xin lỗi’ với người ta, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì cậu ấy đã hờ hững để lại một câu “Không sao đâu” rồi tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó cô mới phát hiện ra đích đến của hai người giống nhau, hóa ra các thầy cô trong trường đang tổ chức cuộc thi hùng biện thế nên cũng gọi những học sinh đứng đầu trong lớp đến xem cùng nhau học hỏi.
Cũng chỉ là cuộc gặp gỡ giữa những học bá mà thôi, thế nhưng hiếm khi Tiết Lộ lại mất bình tĩnh thế này.
Người vừa mới va phải đang đứng chéo phía trước cô, thân hình cân đối, dáng vẻ nhìn vừa sạch sẽ vừa nghiêm túc. Dù chỉ khoác lên mình bộ đồng phục học sinh thường ngày nhưng vẫn nổi bật vô cùng.
Hóa ra cậu ấy là Chu Đình Trạo.
Có lẽ từ giây phút đó trái tim cô đã bắt đầu rung rinh, đã bắt đầu biết đến thế nào gọi là ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’.
Lúc đó Chu Đình Trạo đã nói với cô một câu “Không sao đâu”, cô xem đó như một phép lịch sự, nhưng giờ nghĩ lại có lẽ lúc đó chẳng qua chỉ là anh không bận tâm mà thôi.
Nhịp bước lúc anh rời đi rất có trật tự giống hệt nhịp bước của cô lúc đuổi theo phía sau anh. Thế nhưng lúc đó tâm trí cô lại cứ lơ lửng trên chín tầng mây, đến khi rời khỏi văn phòng ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy Tang Như đi cạnh anh rồi.
Cục diện của trò chơi truy đuổi này từ lúc bắt đầu đã như thế, nhưng cô lại mù mờ không rõ mãi đến lúc tận mắt nhìn thấy hai người họ quấn quít rồi nhận được câu trả lời rạch ròi kia của Tang Như thì cuối cùng cô cũng đã sáng tỏ rồi.
Chưa kể vừa rồi đương sự trong cuộc tình đơn phương này còn lần đầu tiên vỗ vai gọi tên cô từ phía sau.
Sau khi chào hỏi lấy lệ, anh lập tức đi thẳng vào chủ đề chính: “Phiền cậu giữ bí mật.”
Tiết Lộ hơi buồn bực, cố tình hỏi: “Bí mật gì?”
Chu Đình Trạo nghẹn lời, trầm ngâm không biết nên nói thế nào, thấy cảnh tượng này trong lòng cô cuối cùng cũng có chút vui vẻ.
“Bất kể là chuyện gì,” Chu Đình Trạo nói tiếp, “Nếu không tốt cho cậu ấy thì phiền cậu đừng nói ra ngoài.”
…
“Biết rồi.”
Dứt lời, cô lập tức quay người rời đi. Ngoài mặt giả vờ kiên cường là thế nhưng trong có bao nhiêu buồn bã thì chỉ mình cô biết.
Cuộc tình đơn phương này có lẽ không cần suy tính gì thêm nữa rồi, nếu lại bước thêm một bước nữa thì chẳng khác nào đang tự rước nhục vào thân.
Đã đến lúc đặt dấu chấm hết.
-
Sau tiết thể dục, sức khỏe Chu Đình Trạo vẫn ổn nhưng triệu chứng hắt hơi của Tang Như thì lại ngày càng nghiêm trọng. Lúc nói chuyện còn xen lẫn cả giọng mũi, đến tiết học cuối cùng thì giọng cô đã hoàn toàn khàn đặc.
Chu Đình Trạo trực tiếp đứng lên xin phép giáo viên đưa cô đến phòng y tế, trong lúc nói chính anh cũng hắt hơi mấy lần.
Thấy vậy, cô giáo liền đồng ý ngay, còn nhấn mạnh sức khỏe của học sinh năm ba vô cùng quan trọng, phải trị sớm để tránh lây bệnh cho các bạn học khác.
Còn đang trong giờ học thế nên sân trường cũng yên tĩnh lạ thường, Tang Như đang đi bên cạnh Chu Đình Trạo thì đột nhiên bật cười một tiếng: “Lúc nãy cậu giả vờ hắt hơi đúng không?”
Chu Đình Trạo quay đầu, lấy ngón trỏ cọ cọ lên chóp mũi, không tự nhiên, nói: “Hữu ích là được rồi.”
Tang Như “Ừm” một tiếng, còn cố ý nhấn giọng âm cuối. Chu Đình Trạo nghe xong trong lòng không khỏi rung động, nếu bỏ qua vấn đề sức khỏe thì kỳ thật giọng nói của cô lúc này vô cùng đáng yêu.
Bác sĩ trong trường đo nhiệt độ cho Tang Như rồi nói: “Hơi sốt, em nằm nghỉ ngơi một lát, truyền chút nước.”
Tang Như cảm thấy không có việc gì nghiêm trọng nhưng Chu Đình Trạo thì ngược lại. Anh khẽ nhíu mày, mặt đầy nghiêm túc hỏi: “Nghiêm trọng không ạ? Nên uống thuốc gì ạ? Mất bao lâu thì cậu ấy mới khỏe lại?”
Bác sĩ trong trường là một dì trung niên, nghe anh hỏi một tràng không khỏi bật cười thành tiếng: “Có gì nghiêm trọng đâu chứ? Bây giờ đang chuyển mùa, cảm mạo nóng sốt là chuyện bình thường, chốc nữa cô kê cho cô bé này chút thuốc, nhớ uống đúng giờ và chú ý giữ ấm là được rồi.”
Dù đã nói vậy nhưng chân mày của Chu Đình Trạo vẫn không hề thả lỏng, Tang Như thấy thế khẽ gãi gãi vài cái như đang trấn an vào lòng bàn tay anh, rồi nói: “Cô khám cho cậu ấy với ạ, hình như cậu ấy cũng hơi hơi cảm mạo.”
“Được.” Dì bác sĩ đo thân nhiệt cho Chu Đình Trạo, xác nhận anh cũng đang lên cơn sốt, dì ấy liền hỏi: “Có triệu chứng gì không? Như đau đầu, chóng mặt, sổ mũi?”
Chu Đình Trạo còn chưa kịp đáp, thì người bên cạnh đã nhanh miệng đáp thay: “Không sổ mũi chỉ hắt hơi thôi ạ.”
Tang Như quay đầu nhìn anh, rất tự nhiên hỏi: “Cậu có đau đầu chóng mặt không? Cổ họng có đau không?”
Chu Đình Trạo thuận theo đáp: “Hơi chóng mặt, cổ họng không đau…”
Tang Như thuật lại lần nữa câu trả lời của anh với dì bác sĩ, khiến dì ấy không khỏi bật cười: “Nghe rõ rồi!”
Lúc này Tang Như mới cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô vờ cười hai tiếng tự giải vây cho mình. Bên kia khóe môi Chu Đình Trạo cũng cong lên tựa như đang trêu chọc cô, thấy thế tay cô lập tức chui vào lòng bàn tay anh, lặng lẽ nhéo một cái cho hả giận.
Nào ngờ anh đột nhiên lật tay lại, lòng bàn tay ấm áp bọc lấy tay cô, khẽ bóp nhẹ hai cái. Còn có người khác ở đây nên Tang Như có ý muốn rút tay ra nhưng rất nhanh bị anh phát hiện, cố ý giữ tay cô lại khiến cô không tài nào rút ra được. Chu Đình Trạo cứ thế tỉnh bơ bước về phía trước chặn lại tầm nhìn của dì bác sĩ, bàn tay đặt ở phía sau vẫn vững vàng nắm lấy tay cô.
“Rồi đây, hai em cầm hóa đơn này đi thanh toán trước đi.”
Tang Như giật mình dùng sức rút tay lại, bấy giờ Chu Đình Trạo mới chịu buông tay cô ra, cầm lấy hóa đơn trước mắt, anh nói: “Em đi thanh toán cho ạ, cô cứ truyền nước cho cậu ấy trước đi.”
“Được.” Trước khi xoay người rời đi, Chu Đình Trạo lại liếc nhìn cô lần nữa. Cô cũng quay đầu nhìn sang anh bằng đôi mắt long lanh, vẻ mặt không biết vì sao lại có chút tủi thân.
Như thể không muốn anh rời đi vậy.
Đáy lòng Chu Đình Trạo mềm đi, nếu không phải vì đang có người khác ở đây, anh thật sự muốn đến bên đặt lên môi cô một nụ hôn.