Edit: Bưởi vắt
Beta: Bưởi vắt
Có được nụ hôn của cô, nhưng mọi thứ vẫn không khác gì trước đây là bao. Lúc cả hai ở cạnh, ngoài mặt Chu Đình Trạo vẫn tiếp tục vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lo lắng chờ đợi lần ‘tuyên án’ tiếp theo của cô.
Nhưng cô lại chẳng làm gì cả, cùng lắm là lại giống như mấy ngày trước, thỉnh thoảng lại trêu trêu chọc chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, xong rồi bỏ chạy.
Bỏ chạy đi đâu?
Học.
Đó là việc cấp bách nhất lúc này. Cô đã lâu không đυ.ng đến thi cử, sợ mình lại tự kéo chân mình, vả lại lòng hiếu thắng cũng không cho phép cô tụt lại quá xa so với Chu Đình Trạo. Giờ không quen tay thì tập cho quen tay, nói chung còn lại mấy ngày này, cô phải càng tập trung vào việc học hơn, không được lơ là nữa.
Theo đuổi người ta là việc quan trọng, nhưng việc học cũng quan trọng không kém. Tuy đã nói với người khác là mình đang theo đuổi Chu Đình Trạo, nhưng đương sự trong chuyện này không hề biết. Huống hồ, anh cũng đâu thể chạy đi đâu được, thế nên tạm thời vẫn nên ưu tiên sự nghiệp trước còn chuyện kia cứ để đó rồi tính sau.
Thời gian khảo thí chính thức là cả hai ngày thứ năm và thứ sau. Lần trước thi khảo sát xếp hạng chia địa điểm thi, hai người thi chung một phòng, lại còn người ngồi trước kẻ ngối sau.
Ngữ văn là môn thi đầu tiên. Đang ngồi, Chu Đình Trạo bỗng cảm thấy sau lưng như có con mèo nhỏ đang giơ móng vuốt khẽ cào cào. Anh quay đầu lại nhìn, thấy Tang Như đang nghiêng đầu ghé lại gần anh, nhỏ giọng nói: “Theo tôi.”
Tang Như đi phía trước, Chu Đình Trạo tự giác giữ khoảng cách một mét rồi đuổi theo sau, tầm mắt theo thói quen nhìn thẳng về phía trước, cố ra vẻ nghiêm túc như thể hai người không phải đang lén ‘đánh lẻ’, mà chẳng qua chỉ là tình cờ chung đường mà thôi.
Có một nhà kho nhỏ trên lầu năm, thường không có ai đến đây cả.
Bọn họ lần lượt bước vào trong, tách khỏi những ồn ào bên ngoài. Dường như ngoài tiếng bước chân ra, chỉ còn lại tiếng nhịp tim đang xao động.
Không gian bên trong cũng không rộng lắm không biết có phải vì thế mà không khí ở đây cũng loãng theo không. Chu Đình Trạo cảm thấy hô hấp của mình đang trở nên càng lúc càng căng thẳng, hỏi cô: “Sao vậy?”
Tang Như không đáp, nhìn anh rồi cười, nói: “Đi với tôi từ nãy đến giờ sao không hỏi, cậu như thế này dễ bị người ta lừa bán lắm đó.”
“Không đâu,” Chu Đình Trạo nói, “Tôi sẽ không tùy tiện đi với người khác.”
Trái tim cô như bị thứ gì đó khe khẽ chạm nhẹ. Tang Như ngưng cười, đột nhiên thở dài một hơi.
“Sao vậy?” Chu Đình Trạo hỏi lại lần nữa.
Tang Như hơi cúi đầu, dùng hai ngón tai nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của anh, nhưng không dùng sức, ngược lại còn tiến thêm vài bước lại gần anh hơn.
Chu Đình Trạo im lặng chờ cô lên tiếng, nhưng chỉ thấy cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó môi cũng cong xuống, cau chặt mày, rồi vùi vào cổ anh, rầu rĩ nói: “Tôi hồi hộp quá.”
Con mèo ở nhà cũng như thế này.Lúc thì không để ý đến ai cả, ngay cả một cái liếc mắt thôi cũng lười cho. Lúc thì khác hẳn, tự giác chui vào lòng chủ, cứ cọ cọ mãi không thôi, lại còn kêu meo meo làm nũng. Khiến người ta không thể không mềm lòng mà ôm ấp thương yêu nó.
Lúc này, Chu Đình Trạo bị mèo cọ cổ, làm sao không mềm lòng được.
Anh nâng tay lên, định chạm lên người cô nhưng lại do dự, lát sau như đã gom đủ quyết tâm, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt phía sau gáy cô.
Muốn dỗ mèo thì phải làm sao? Phải vuốt lông.
Tóc cô rất mượt mà, còn có một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng. Chu Đình Trạo khẽ vuốt ve, hơi cúi đầu liền ghé đến gần cô hơn, anh nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Giọng nói thật trầm ấm, nhưng mang theo loại ma lực trấn tĩnh lòng người. Tang Như lại cọ cọ lên cổ anh vài cái, cảm giác yên lòng đến nỗi cô tưởng chừng chỉ cần mình không chú ý sẽ ngủ gục ở đây mất thôi.
Cô thì thầm: “Lần sau, muốn cậu dỗ tôi ngủ.”
“Hữm?” Chu Đình Trạo không nghe rõ.
“Tôi nói,” Tang Như ngửa đầu, “Muốn cậu dỗ tôi ngủ.”
Không kịp đề phòng đã đối mặt với cô gần như vậy khiến Chu Đình Trạo không khỏi ngây người.
Có lẽ cô cũng không biết, dáng vẻ của cô lúc này trông yếu mềm đến thế nào. Dùng dáng vẻ này thỉnh cầu người khác, thì làm gì có ai nỡ lòng từ chối.
“Được.” Chu Đình Trạo nói.
“Sao cậu nói chữ này với tôi hoài vậy?” Tang Như cười, nâng tay lên khẽ cọ cọ lên một bên gương mặt anh, “Khi nào thì cậu sẽ nói ‘Không được’ thế?’
Chu Đình Trạo suy nghĩ một lát, nói: “Không biết nữa.”
Tang Như chăm chú nhìn hắn, rồi thở dài: “Về mặt này, cậu đúng là thiên tài đấy.”
“Mặt nào cơ?”
Tang Như lấy cả hai tay ôm lấy mặt anh, nói: “Cúi đầu thấp chút nữa.”
Chu Đình Trạo làm theo lời cô, đột nhiên môi bỗng bị môi cô chạm nhẹ một cái.
Giữa lúc anh vẫn còn đang ngẩn ngơ, Tang Như nói: “Khiến người khác thích chết đi được.”
Nói xong lại ngẩng đầu hôn anh thêm cái nữa, lúc buông ra cô cười nói: “Không sợ nữa.”
Đợi hồi lâu Chu Đình Trạo mới đáp một chữ: “Ừm.”
Tang Như nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã đến lúc phải quay về rồi.
Cô đi ra cửa, cũng gọi cả anh: “Đi thôi.”
Chu Đình Trạo tự chạm lên môi một cái, dường như cảm nhận được độ ấm của cô vẫn còn lưu lại trên môi anh. Sau lưng đột nhiên có một giọng nói truyền đến.
“Cậu biết cái này gọi là gì không?” Anh nghe cô hỏi.
Chu Đình Trạo xoay người đợi cô nói tiếp.
“Là nụ hôn may mắn đó,” Tang Như nói “Cậu cũng đừng sợ nha.”