Người Quen Gây Án

Chương 23: Theo đuổi

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

So sánh là một chuyện nhàm chán làm sao, chẳng qua là tôi thắng cậu thế là được quy trụ thành tôi giỏi hơn cậu. Những năm tháng niên thiếu, hầu hết những sự so sánh đều đến từ điểm số và giải thưởng.

Chu Đình Trạo là người thắng trong cuộc đua đường dài này, anh cũng luôn biết điều đó.

“Cậu ta là Chu Đình Trạo mà…” Kẻ thua thường sẽ nói như thế.

Sự đầu hàng của đối thủ chính là lời báo hiệu cho một cuộc săn mồi mới bắt đầu.

Bản năng tranh đấu ẩn giấu trong những lần thành công, cứ mãi thắng lợi khiến cho mọi thứ không còn chút thú vị nào cả.

Cho đến khi gặp được cô ấy.

Tang Như luôn thẳng thắn bộc lộ lòng háo thắng của mình. Trong trò chơi rượt đuổi điểm số, cô bám chặt phía sau anh, cô đến gần với vị trí chiến thắng của anh hơn bất kì ai hết.

Cô thua, nhưng cô chưa từng chấp nhận điều đó. Dù kết quả đó có lặp đi lặp lại nhiều lần, cô vẫn có thể nhanh chóng nạp lại năng lượng rồi tiếp tục chiến đấu.

Có một đối thủ cạnh tranh thú vị như thế, nên chỉ cần sàn đấu thổi còi, là nhiệt huyết trong Chu Đình Trạo lại tiếp tục sục sôi.

Lòng hiếu chiến ngốc nghếch hết lần này đến lần khác bị cô đánh bóng, cũng vì thế mà ánh mắt của anh trong vô thức chỉ dừng lại nơi cô.

Anh không biết sự thay đổi lặng lẽ này bắt đầu từ khi nào, chỉ biết lúc anh kịp nhận ra thì trong mắt anh chỉ toàn là hình bóng của cô mà thôi.

Thật ra, Tang Như không hề giống với những suy nghĩ ban đầu của anh. Vốn nghĩ cô gái này là một người giỏi chịu đựng, giỏi bình tĩnh nhưng rồi anh nhận ra thỉnh thoảng lúc bị tụt lại phía sau cô cũng sẽ len lén đỏ khóe mắt. Tham vọng duy nhất của cô chính là muốn cạnh tranh cùng mình, cũng có thể không phải chỉ riêng mình, mà là bất kì kẻ nào chỉ cần đang dẫn trước cô, cô sẽ đều sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng không hiểu vì sao trong mắt anh, cô giống một con thú nhỏ mềm mại hơn là một nàng sư tử hiếu chiến.

Càng về sau càng có nhiều người cho rằng Tang Như kiên cường còn Chu Đình Trạo thì khiêm tốn, giữa hai người không mấy hòa hợp, chỉ biết mải miết ‘rượt đuổi’ nhau.

Nhưng ẩn sâu trong vỏ bọc kiên cường ấy là một Tang Như mềm mại như nước, khôn khéo che giấu khát vọng bên trong. Người thợ săn thật sự dùng chặng đua dài đằng đẵng này để thuần hóa con mồi cô muốn, để anh tháo bỏ lớp áo giáp tình nguyện trở thành con mồi của cô.

Nhưng có lẽ điều cô không ngờ đến, chính là con mồi cô theo đuổi từ lâu, thật ra đã thầm dõi theo bóng lưng cô suốt mấy năm liền.

Trong quãng thời gian đó thật khó khăn mới kiềm được lòng mình lại, anh phải luôn tự nhắc mình rằng không phải hôm nay, không phải chỗ này.

Thời gian như con nước xuôi dòng, bóng lưng kia cuối cùng cũng quay đầu vì anh.

Vầng trăng của anh cuối cùng cũng thương xót cho anh, trong thời khắc này, ban cho anh nụ hôn dịu dàng nhất cõi đời.

Dẫu đã làm nhiều chuyện còn hơn thế này nữa, nhưng cái chạm môi này của cô khiến tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết.

Ngỡ ngàng, căng thẳng, rồi vỡ òa vui sướиɠ… Sau tất cả những cung bậc cảm xúc ấy, bỗng có một nỗi buồn không biết từ đâu dâng trào trong lòng anh.

Chu Đình Trạo không biết cảm xúc này từ đâu ra, như thể vì bị anh đè nén trong lòng đã lâu nên giờ đây cứ thế vô thức mà trào dâng.

Tang Như trêu ghẹo anh cũng đã nhiều lần, dường như cũng đã quen đường quen lối. Vậy mà cái hôn này, cô phải mất hơn phân nửa bài thơ mới lấy được dũng khí.

Cô nhắm mắt lại, môi kề môi, tim cũng không nhịn được mà đập liên hồi. Chợt như nếm phải thứ gì đó âm ẩm, cô giật mình buông anh ra.

Giương mắt nhìn lên, cô thấy Chu Đình Trạo đang khóc.

“Tôi xin lỗi…” Cô lập tức nói, rồi vội nâng tay lên định lau đi giọt nước mắt trên mặt anh, nhưng bàn tay đã bị giữ lại.

Chu Đình Trạo nắm lấy cổ tay cô, tay trái lau đi giọt nước mắt trên mặt mình. Nhìn giọt nước mắt ấy lấp lánh trên ngón tay, anh tự hỏi: “Sao tôi lại khóc?”

“Đúng thế, sao cậu lại khóc?” Tang Như nâng bàn tay còn lại lên, cố chấp nhẹ lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên mặt anh: “Nếu cậu không thích hôn, sau này tôi sẽ không thế nữa.”

Chu Đình Trạo vô thức nói: “Không phải thế.”

Cảm thấy cổ tay đang càng lúc càng bị siết chặt lại, Tang Như khẽ vùng ra. Lúc này Chu Đình Trạo mới hoàn hồn buông tay cô ra.

“Xin lỗi.”

“Không sao.” Tang Như khẽ nói “Đây là lần đầu tôi hôn một người con trai đến khóc luôn đấy.”

Anh nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Còn có người con trai khác nữa?”

Tang Nhu ngẩn người, trong đầu hiện lên hình bóng của Chu ‘lớn’.

Nụ hôn của anh triền miên lại mạnh mẽ, một khi đã hôn thì sẽ khiến cả người cô như tan ra thành nước. Đến khi cô không chịu nổi nữa muốn tránh đi, anh sẽ lại nhấn lên gáy cô rồi tiếp tục hôn lấy. Mãi đến khi cô mềm nhũn người nằm yên trong l*иg ngực của anh thì bấy giờ anh mới chịu buông tha.

Tang Như nhìn ánh mắt dịu dàng của chàng trái trước mắt, khẽ cười rồi lắc đầu: “Chỉ có mỗi cậu thôi.”

Đi khá lâu rồi, cũng nên quay lại thôi.

Trên đường quay về chỗ bọn Lam Đình đang đợi, Tang Như lại không kiềm được tò mò mà nhỏ giọng hỏi anh: “Nhưng sao lúc đó cậu lại khóc thế?”

Chu Đình Trạo cũng không biết nữa, nỗi buồn kia rốt cuộc từ đâu mà ra, nó tựa như một con sóng trong nháy mắt trào dâng rồi lại lặng lẽ biến đâu mất tăm.

“Không biết nữa…”

Tang Như dừng bước nhìn anh, rồi đột nhiên nói: “Chu Đình Trạo, cậu đáng yêu thật đấy.”

Đây không phải lần đầu cô dùng từ này để miêu tả về anh, vì thế anh cũng quên cả phản kháng, thầm thở dài nói: “Đi thôi, chắc bọn họ đợi lâu lắm rồi.”

Về lại chỗ cũ, Lam Đình thì không sao nhưng Tăng An Vũ thì lại dùng ánh mắt ‘quả nhiên hai người có gian tình’ để nhìn bọn họ.

Tang Như bình tĩnh vờ như không có chuyện gì, chỉ nói: “Đi thôi.”

Bọn họ ăn vài món ăn nhanh, rồi thuận tiện thảo luận một vài bài tập.

Tang Như nhìn thấy Chu Đình Trạo cau mày, có lẽ anh không thỏa mái khi học ở nơi ồn áo thế này nên cô đề nghị cả đám bọn họ ‘giải tán’ sớm.

Lúc ra về, Tang Như và Chu Đình Trạo thuận đường nên đi cùng nhau, còn Lam Đình thì về cùng Tăng An Vũ.

Đang ngồi trên xe buýt về nhà, Tang Như bỗng nhận được tin nhắn của Lam Đình.

“Hai cậu… đang yêu nhau à? Không tiện trả lời cũng không sao.”

Tang Như nghiêng đầu nhìn anh. Ngoài cửa xe là nắng chiều đang xuống núi, có tia nắng còn sót lại nhẹ vương trên người anh, đẹp không lời nào tả xiết.

Thấy cô nhìn mình không nói, Chu Đình Trạo hỏi: “Sao thế?”

Tang Như cong môi cười, lắc đầu với anh một cái, rồi cúi xuống trả lời tin nhắn của Lam Đình.

“Vẫn chưa phải, tôi còn đang theo đuổi cậu ấy.”