Người Quen Gây Án

Chương 20: Phòng thân

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Lúc đến Tam Trung, đồng đồ đã sắp điểm 11 giờ. Giáo viên trong trường dẫn đoàn giao lưu của trường Nhất Trung vào phòng chờ nghỉ ngơi một lát, rồi đưa bọn họ đến quan sát tiết học cuối đang được bố trí bài giảng thực nghiệm.

Chu Đình Trạo và Tang Như đều là học sinh giỏi nhất nhì trong lớp, giáo viên trường họ cũng đã được đào tạo qua lớp dạy thực nghiệm bấy giờ đang dần dần áp dụng trong quá trình giảng dạy. Vì vậy lần giao lưu học tập này nói đúng ra là hai trường cao trung mũi nhọn của tỉnh đang học hỏi lẫn nhau, cũng thầm có ý so sánh năng lực của đối phương.

Những học sinh Nhất Trung được xếp vào ngồi xen kẽ trên những hàng ghế đầu, còn các giáo viên thì ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Tang Như ngồi bàn trên, Chu Đình Trạo ngồi ngay phía sau cô. Anh nhìn chằm chằm vào gáy của cô, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh trong xe lúc nãy, càng nghĩ càng thấy ‘không ổn’. Chu Đình Trạo dời mắt nhìn về phía bảng đen, cố làm mình bình tĩnh trở lại.

Cô thật biết cách khiến người khác mất kiểm soát.

Phong cách dạy toán của giáo viên này không giống với Lão Trịnh. Có lẽ vì ông lớn tuổi hơn nên không khí giảng dạy có phần nghiêm túc không vui vẻ thỏa mái như cách dạy của Lão Trịnh. Không biết không khí lớp học hằng ngày có thế này hay không, nếu thế thì quả là khá buồn tẻ.

Nhưng Tang Như vẫn khá thích người thầy này, vì vậy khi ông hỏi lớp có ai có phương pháp giải hay hơn không, cô đã chủ động giơ tay.

Trên hình Tang Như vẽ thêm tia phụ thế nên hiển nhiên cách giải cũng trở nên đơn giản hơn, bớt đi những bước giải quanh co so với bạn học lúc nãy vừa giải, thầy giáo thấy thế lộ vẻ mặt đầy tán thưởng.

Đây tuy không phải ý định ban đầu của cô, nhưng Tang Như lại vô tình dành được một phần thể diện cho trường mình. Nam sinh tuấn tú đang ngồi cùng bàn với cô cũng quay sang hỏi: “Bạn học, cậu tên là gì vậy? Tôi thấy cậu cừ thật đấy, có thể làm quen với cậu được không?”

Tang Như không thấy có gì lạ, tự nhiên cùng cậu ta trao đổi tên họ, cũng không trò chuyện gì nhiều, bỗng dưng sau lưng có người gọi cô.

Quay đầu lại, là Chu Đình Trạo.

“Đi thôi.”

Vẻ mặt và giọng nói đều nhạt, Tang Như chưa kịp trả lời anh, thì thấy một nữ sinh từ phía sau đi dến, gọi anh lại hỏi: “Cậu tên gì thế?”

Tình cảnh giống hệt nhau khiến Tang Như không khỏi bật cười thành tiếng.

Lam Đình không biết cô cười gì, nhưng lúc cô cười lên, nhìn góc nghiêng thôi cũng thấy đẹp.

“Sao thế?”

“Không có gi.” Tang Như quay người lại, trên mặt còn mang theo ý cười, khiến Lam Đình ngây ngốc trong chốc lát, cô nói: “Tôi đi trước đây, tam biệt.”

“Khoan đã.” Cậu ta không biết gọi cô lại thế này có ổn không, lúc nhìn cô đứng lại yên lặng chờ mình, cậu tiến tới nói “Thêm QQ được không? Có vấn đề học tập gì tiện để chúng ta trao đổi.”

Tang Như sao lại nhìn không ra cậu nam sinh này có ý với mình, chỉ có điều kì thi đại học đang chờ ở phía trước, suy xét kĩ thấy như thế cũng tiện trao đổi mấy vấn đề học tập nên cô viết dãy ID QQ lên giấy cho cậu ta.

Tờ giấy vừa chuyền sang, sau lưng bỗng truyền đến độ ấm, như gần như xa, tuy không thật sự chạm đến nhưng vẫn mang đến cảm giác đang tồn tại.

Chu Đình Trạo đến cạnh cô, lại hỏi lần nữa: “Đi không?”

“Đi chứ.” Tang Như nhìn bóng nữ sinh kia rời đi, hỏi “Cậu nói chuyện xong rồi à?”

Chu Đình Trạo như không tình không nguyện, hừ mũi một cái xem như trả lời.

Tang Như quay đầu sang bên này nói lời tạm biệt người bạn cùng bàn tạm thời của mình: “Tạm biệt nha, Lam Đình.”

Bữa trưa được sắp xếp trong nhà ăn giáo viên của Tam Trung, buổi chiều còn phải đến nghe giảng tại lớp khác nên tạm thời chưa thể vể được.

Những học sinh Tam Trung chịu trách nghiệm tiếp đón giáo viên sang ngồi ăn cùng bàn với học sinh Nhất Trung bên này, có nữ sinh Tam Trung tìm đề tài tán gẫu: “Anh chị ơi, năm ba vất vả lắm phải không ạ?”

Tang Như suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được.”

Cũng được, có trai đẹp mà nên cũng được lắm.

Chu Đình Trạo không có gì để nói, “Ừm” phụ họa một câu.

Lúc này bỗng có người đè giọng nói: “Cậu mang theo điện thoại à?”

“Mẹ tớ sợ tớ bị bắt cóc, nên bảo tớ lén đem theo…”

Tang Như nhìn điện thoại, nhớ lại lúc nãy Lam Đình xin phương thức liên hệ của mình, mới chợt nhận ra cô và Chu Đình Trạo thế mà ngay cả số điện thoại của nhau còn chưa biết.

Cô đặt tay xuống dưới bàn gãi gãi lên đùi anh. Chu Đình Trạo nhìn cô, tưởng cô lại muốn trêu chọc mình, anh khốn đốn nói: “Vẫn còn nhiều người…”

Lần này đến lượt Tang Như ngây người, lát sau cô cúi đầu bật cười: “Tôi muốn xin số điện thoại với số QQ của cậu thôi.”

Vành tai Chu Đình Trạo đỏ bừng, lấy điện thoại trong túi ra, lướt lướt vài cái, đưa sang cho cô: “Cậu tự thêm đi.”

Tang Như không ngờ anh cũng mang điện thoại bên người, kinh ngạc hỏi: “Cậu cũng mang theo à?”

“Ừm”. Chu Đình Trạo nói, “Phòng thân.”

“Phòng thân?” Tang Như hoang mang hỏi lại lần nữa, như nghĩ đến điều gì, ghé đến sát bên anh cười cười nói nhỏ: “Xem ra cũng vô dụng thôi, có phòng tôi được đâu.”

Chu Đình Trạo dừng đũa, mím môi nói: “Ăn cơm đi.”

Tang Như vui vẻ cười, không nói chuyện với anh nữa quay sang lướt điện thoại.

Giao diện cũ khiến Tang Như thao tác có chút không quen, lấy tài khoản của anh kết bạn với ID của mình, rồi cô quay sang hỏi anh: “Tôi đăng nhập tài khoản của mình chút được không?”

“Được.”

Tang Như nhiều năm rồi cũng không đổi mật khẩu QQ, nhập qua một lần đã nhanh chóng đăng nhập vào được. Điện thoại đã sớm được chuyển sang chế độ im lặng nên mấy âm ‘ting ting’ báo tin nhắn mới đến không ồ ạt vang lên.

Cô xem danh sách lời mời kết bạn, nhấn chấp nhận lời mời của anh, rồi đăng xuất.

“Cậu xem điện thoại đi, hình như có tin nhắn mới.” Tang Như trả lại điện thoại thoại cho anh, giọng điệu nghiêm túc nói.

Chu Đình Trạo bỏ điện thoại vào túi: “Không vội.”

“Cậu xem đi mà.”

Chu Đình Trạo nhìn cô, như nghĩ đến chuyện gì đó.

Anh lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên thì thấy…

[ Cún con nà: Đồ ăn ở đây cũng thường thôi, không ngon bằng cậu. ]

Chu Đình Trạo tắt màn hình, thầm nghiến răng.

Nhưng người chủ mưu lúc này lại đang cắn đũa nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt gian xảo, bộ dạng vui vẻ vì vừa thực hiện chuyện xấu thành công.

Anh không khỏi thầm thở dài, lòng mềm đi, cô thế này làm sao anh tức giận nổi.