Tang Như muốn trêu Chu Đình Trạo, kết quả lại tự làm mình chảy ‘nước’. Cô gác cằm lên vai anh, bàn tay tiếp tục lưu luyến nơi bụng dưới. Cơ bụng rắn chắc của anh lúc này đang căng cứng, cảm giác sờ lên rất tuyệt.
“Cơ bụng hả?”
“Ừm.”
“Lần sau cậu cho tôi xem với,” Thấy anh không đáp lời, Tang Như lại đưa tay sờ soạng một hồi, “Được không?”
“… Được.”
Làm gì được thương lượng chứ, nếu anh nói ‘Không được’ thì cô sẽ không làm sao?
Chu Đình Trạo chưa từng trải qua loại tra trấn sung sướиɠ như thế này bao giờ. Thế nên bây giờ cô nói thế nào thì là thế nấy, anh nào dám đôi co hai lời.
Có được đáp án như ý, lòng bàn tay Tang Như chuyển hướng, lần mò đến nơi đang tỏa ra hơi nóng bỏng tay.
Tay cô thật mềm, tựa như không xương, lúc nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, nơi ấy như đang được bao bọc bởi một viên bông lớn.
Có chiếc quần hạn chế cử động tay, Tang Như không thể mở rộng phạm vi ‘hoạt động’ của mình được, khiến tay cô càng lúc càng kề gần thân gậy.
Đầu ngón tay Tang Như lướt qua thân gậy đi xuống vuốt ve túi trứng rồi lại hướng lên trên, xoa xoa nắn nắn cảm nhận côn ŧᏂịŧ của anh đang dần dần lớn lên trên tay mình.
Hô hấp của Chu Đình Trạo nặng nề hẳn đi, Tang Như như có như không lướt qua qυყ đầυ, đầu ngón tay bỗng dưng hơi lạnh lạnh.
Tang Như dừng tay, giây sau cô dùng ngón tay cọ cọ vài cái nơi mắt mã, rồi rút tay ra khỏi quần anh.
Nhìn thấy thứ đang dính trên ngón tay trỏ, khóe miệng Tang Như cong lên, duỗi ngón tay đến trước mắt Chu Đình Trạo như đang khoe chiến lợi phẩm.
Niêm dịch trong suốt óng ánh vô cùng da^ʍ mĩ, cô vẫn dán trên người anh như cũ, thì thầm nói: “Cậu chảy nước này…”
Chu Đình Trạo quay đầu đi, bên tai ửng hồng càng thêm đậm. Tang Như ngẩng đầu liếʍ lấy vành tay anh, yêu kiều gọi tên anh.
Chu Đình Trạo nhìn sang, liền thấy ánh mắt đang mơ màng của cô, dáng vẻ ngây ngô đưa ngón tay trỏ lên môi, đầu lưỡi nhỏ vươn ra nhẹ nhàng đảo một vòng, mυ'ŧ chất dịch trong suốt trên ngón tay vào miệng.
Trán Chu Đình Trạo nổi gân xanh, giọng cay cay gọi tên cô.
“Hữm?” Cô đáp. Không hề ngại ngùng, ngẩng đầu lên nuốt thứ trong miệng xuống, sau đó nói: “Tôi cũng chảy nước rồi, cậu có muốn chạm thử vào không?”
Có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu Chu Đình Trạo , anh không kịp suy nghĩ, tay đã bị cô cầm lấy kéo đến hạ thân mình.
Hôm nay, cô không mặc đồng phục xanh trắng như mọi ngày. Nữ sinh trong những dịp tham gia hoạt động quan trọng sẽ đặc biệt mặc bộ đồng phục áo đỏ và váy trắng ngắn đến ngang đầu gối.
Lúc này Tang Như đang mặc váy ngắn, vì vậy bàn tay Chu Đình Trạo dễ dàng được kéo đến dưới làn vày cô.
Lôi lôi kéo kéo, cơ thể Chu Đình Trạo theo đó mà cứng đờ, mặc cho Tang Như thao túng bàn tay anh, khiến chiếc hộp Pandora trong anh từng chút từng chút hé mở.
Đột nhiên ngón tay đυ.ng phải lớp vải mỏng, một tầng ẩm nóng xuôi theo ngón tay anh chạy dọc đến cả cơ thể.
Cô chảy nước thật, thấm ướt cả đáy qυầи ɭóŧ, không cẩn thận mà chọc lên một chút là có thể dễ dàng chạm đến nơi mềm mại kia.
Chu Đình Trạo vô thức rút tay lại, liền bị lòng bàn tay non mịm của cô giữ lấy.
Hệt như chỉ cần động một cái thôi cũng đủ làm cô phát run. Lúc nãy chẳng khác gì con chim công nhỏ ra sức trêu chọc anh, giờ đây chỉ một cái nhấc tay của anh thôi cũng khiến cô đỏ đuôi mắt.
Đâu chỉ mỗi nơi đó ướt, Chu Đình Trạo nghĩ, rõ ràng nơi nào của cô cũng ướt cả.
Lúc này như không cần thêm tín hiệu cộng hưởng nữa, Chu Đình Trạo bắt đầu dùng ngón tay cọ ngoáy bên ngoài lớp vải, dâʍ ŧᏂủy̠ xuyên qua lớp vải thấm ướt cả đầu ngón tay của anh.
Cô thật non nớt, thật mềm mại. Chu Đình Trạo không dám dùng sức, nơi đó tựa như một miếng đậu hũ, chỉ cần chọc vào một xíu thôi là đã vỡ tan tành.
Trong lúc ‘làm việc’, Chu Đình Trạo nghiêng người về phía Tang Như, để cô dễ dàng vùi đầu vào hõm vai anh. Thỏa mái khiến hơi thở của cô hỗn loạn, hệt như một con thú nhỏ đang nức nở đợi người ta đến dỗ dành.
“Thoải mái không?” Chu Đình Trạo hỏi.
“Ưm… Thỏa mái…”
Câu trả lời của cô khiến tim Chu Đình Trạo run lên. Suy nghĩ không biết từ đâu ra, bỗng dưng anh đẩy mép qυầи ɭóŧ sang một bên, đầu ngón tay chạm trực tiếp vào nơi cấm địa.
Mềm quá…
Chu Đình Trạo cảm nhận được ngón tay mình đang chạm đến một khe hở, hai phiến hoa nho nhỏ có lẽ là âm thần, nơi đó còn chảy là dâʍ ŧᏂủy̠ tưới ướt cỏ dại xung quanh.
Tang Như run rẩy trong lòng anh, đôi chân kẹp chặt giữ tay anh lại nơi cấm địa của mình.
Tay Chu Đình Trạo dùng sức, lách lách tách lỏng chân cô ra, giọng khàn khàn nói: “Sờ côn ŧᏂịŧ tôi đi.”
Nếu không phải tay anh vẫn đang chơi đùa tiểu huyệt của mình, Tang Như không đời nào tin Chu ‘bé’ sẽ nói lời này.
Cả người cô giờ đây vô cùng hưng phấn, nghe lời thuận thế chạm đến côn ŧᏂịŧ của anh. Hai người một nam một nữa bí mật mơn trớn cấm dịa của nhau.
Chu Đình Trạo vô tình động phải một điểm nhỏ nhô lên, lúc chạm vào, anh phát hiện Tang Như run rẩy từng hồi, trong lòng thầm sáng tỏ, anh ra sức xoa xoa nơi này.
Chu Đình Trạo nói: “Nhiều nước quá…”
“Cậu đừng nói nữa… Ưm…”
Cao trào nhỏ khiến Tang Như run rẩy một hồi. Chu Đình Trạo cúi đầu có thể thấy được ngực cô đang phập phồng lên xuống, giọng điệu của anh như vừa đạt được thành tựu gì đó:
“Thỏa mái không?”
Tang Như không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ là một ánh mắt thôi nhưng lực sát thương như muốn đòi cả tính mạng của anh. Chu Đình Trạo lấy tay ra khỏi làn váy của cô, đầu ngón tay tỏa ra một mùi thơm tanh ngọt.
Phía dưới căng sắp nổ luôn rồi.
Hành động kế tiếp của Tang Như khiến anh hoàn toàn buông bỏ toàn bộ vũ khí.
Cô bỗng dưng cúi đầu xuống, cởϊ qυầи anh ra, há miệng ngậm lấy qυყ đầυ.
Không kịp đề phòng, Chu Đình Trạo hoảng sợ “Ưm” lên một tiếng, ở hàng ghế đầu có người nghe thấy động tĩnh liền quay đâu lại, mơ màng hỏi: “Sao thế?”
Anh lập tức lấy áo khoác che đầu Tang Như lại, bình tĩnh nói: “Không sao đâu.”
Người nọ “Ừ” một tiếng rồi lại quay người tiếp tục nhắm mắt ngủ. Chu Đình Trạo không kiềm nổi nữa bắn tinh thẳng vào miệng Tang Như.
Cô từ lớp áo khoác chui ra, khuôn mặt đỏ bừng vì khó thở, bất ngờ mở miệng ra cho anh nhìn.
Trắng đυ.c, thật bẩn.
Cô tự nhiên nuốt xuống, bên miệng vẫn còn dính vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh, cô nói: “Chu Đình Trạo, tôi nghe được cậu rên rồi.”