Bên kia Chu Đình Trạo khó chịu phải tự ‘an ủi’, thì bên này chủ mưu cũng không dễ chịu hơn là bao.
Rõ ràng định đi ngủ, nhưng nhắm mắt lại thì liền nhớ đến dáng vẻ kiềm chế của anh. Ánh mắt ửng đỏ khác thường, bờ môi mím chặt, lộ là dáng vẻ gợi cảm nhất của người thiếu niên.
Tang Như vô thức co quắp ngón chân, dưới chân tựa như vẫn còn nồng hơn ấm, hóa ra thứ kia của anh từ nhỏ đã lớn như thế…
Những suy nghĩ rối loạn lặng lẽ xuất hiện, như những chiếc xúc tu quấy nhiễu khắp nơi. Tang Như mò tay xuống, chạm phải một mảnh ẩm ướt.
Cơ thể này vẫn còn chưa ‘trải đời’, cô không dám luồn ngón tay vào trong tiểu huyệt, chỉ có thể thấm ướt ngón tay bằng môi huyệt rồi xoa xoa lên âm đế. Dù sao trước kia cũng từng có vết xe đổ, lần đầu tiên của cô là do cô tự mình an ủi không cẩn thận chọc đồ chơi vào trong tiểu huyệt.
Tự an ủi một hồi lâu, cao trào nhỏ đủ rút cạn sức lực trong cô. Nhưng cơ thể ‘lâu ngày đói bụng’ chỉ thế này thôi sao đủ thỏa mãn. Trong đầu hết nghĩ về Chu “bé” lại nghĩ đến Chu “lớn”, rồi lại tưởng tượng, nếu trước kia cô cũng ở trong hoàn cảnh thế này, nhất định cô sẽ không chỉ câu chân lên người anh thôi đâu mà cô còn muốn cởϊ qυầи anh xuống rồi ăn trọn cả cây côn ŧᏂịŧ thô to ấy… Mang theo mớ suy nghĩ hỗn độn này, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này có hơi trằn trọc, tựa như cả cơ thể này được đặt trong một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển, theo từng đợt sóng nước mà nhấp nhô lên xuống. Không rõ là thỏa mái hay là bực bội vì giấc ngủ bị quấy rầy.
Chầm chậm mở mắt ra, chưa kịp xác định mình đang ở nơi nào, thì phía dưới như đang bị ai đó mạnh mẽ chọc vào.
“Ưm…”
Tang Như không kìm được mà thở gấp, lúc này cô mới nhận ra mình đang nằm nghiêng người trên giường, bị người nào đó từ phía sau ôm lấy ra sức thao.
Cô quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ là ai thì người kia đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Mùi hương mát lạnh, mang theo thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn với hơi thở quen thuộc khiến cô an tâm, là Chu Đình Trạo.
Bàn tay vốn định khước từ giờ đây trái lại lại vòng lên cổ anh, Tang Như ngửa đầu đón lấy nụ hôn say đắm từ anh. Chu Đình Trạo hình như hơi dừng lại một chút, khẽ cười, rồi lại cúi đầu hôn cuồng nhiệt hơn.
Mãi cho đến khi Tang Như thấy cổ mình bắt đầu mỏi, cô mới chịu rút lui. Chu Đình Trạo cũng dừng lại, đầu lưỡi lướt quanh môi cô, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm.
“Tỉnh rồi?”
Tang Như mông lung đáp: “Hữm?”
“Phải rèn luyện thêm.” Chu Đình Trạo tiếp tục đưa đẩy thân dưới, giọng điệu mang theo ý cười, nói: “Bị ‘làm’ đến ngất xỉu luôn rồi, đúng là vật nhỏ vô dụng.”
?
Tang Như lại bắt đầu thấy choáng váng.
Không phải mình đang ngủ sao? Rốt cuộc đâu mới là mơ?
Chu Đình Trạo không cho cô cơ hội suy nghĩ, lợi dụng lúc cô yếu mềm càng hung hăng ra tay bắt nạt cô.
Anh nhấc chân trái của Tang Như lên, đẩy hạ thân vào sâu bên trong cô hơn, đồng thời cũng nâng hông lên tăng biên độ ma sát giữa da thịt với da thịt.
Tuy lúc nãy cô ngất đi, nhưng anh vẫn miệt mài đâm thọc kí©ɧ ŧɧí©ɧ một hồi lâu. Giờ đây cô tỉnh lại, hậu huyệt lại càng ướt đẫm nhầy nhụa hơn bao giờ hết, vừa ẩm lại vừa mềm, khiến côn ŧᏂịŧ anh di chuyển càng thuận tiện.
“Trên ngủ mà dưới vẫn chảy nước là thế nào?” Chu Đình Trạo vươn tay ra trước xoa lấy ngực cô, bóp hai bên vυ' căng tròn thành nhiều hình nhiều dạng. Thịt vυ' như theo khe hở tràn ra khỏi bàn tay anh, Tang Như chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng ấy, dâʍ ŧᏂủy̠ theo đó mà chảy ra không ngừng.
Cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Tang Như đặt tay lên mu bàn tay của Chu Đình Trạo , khép hờ mắt cùng anh chơi đùa ngực mình, mông cũng cùng lúc đẩy vể sau ra sức ăn côn ŧᏂịŧ anh sâu hơn.
“Cho ăn cả đêm rồi mà sao miệng nhỏ bên dưới vẫn còn đói chảy dãi thế này?” Chu Đình Trạo nói.
“Ưm, chưa đủ, còn muốn anh thao…”
Lực độ xoa ngực của Chu Đình Trạo đột nhiên mạnh hơn: “Thật là tao, bị thao lâu như vậy mà vẫn ép chặt lấy côn ŧᏂịŧ không buông, muốn được đút vào cả đêm luôn phải không, hữm?”
“Phải… phải, muốn được cắm vào cả đêm…” Lâu rồi mới được thỏa mãn, cô đâu muốn bỏ qua cơ hội này. Tang Như như cởi bỏ hết lớp vỏ bọc bên ngoài, cuộn người trong lòng Chu Đình Trạo, cả người không ngừng run lên, dâʍ đãиɠ rên lên những câu trêu người: “Thao chết em… Chu Đình Trạo .”
Chu Đình Trạo đỏ mắt, dập mạnh vào trong cô, thả côn ŧᏂịŧ ngập cả vào trong nước rồi lại rút ra ngoài. Tận đến khi đâm đến nơi sâu nhất trong cô, côn ŧᏂịŧ bắt đầu chôn trong cơ thể cô, cuồng bạo đâm rút.
“Rên ra đi.”
Được khích lệ, Tang Như càng rên không kiêng nể. Cuối cùng đến lúc cao trào miệng dưới kẹp lấy anh vừa khóc vừa cầu xin, Chu Đình Trạo vỗ về hôn từng chút lên môi cô.
“Anh, đáng ghét.”
Giọng nói sau cao trào mang theo tình ý dạt dào, côn ŧᏂịŧ vừa bắn lại bắt đầu rục rịch đặt trên eo cô, Chu Đình Trạo đáp: “Ừm, đáng ghét.”
Tang Như nói: “Vậy anh biết sao em ghét anh không?”
“Hữm? Vì sao thế?” Anh dỗ dành.
“Anh phiền lắm, lại còn không nghe lời gì cả. Sau này lúc làʍ t̠ìиɦ phải nghe lời em.” Tang Như nhắm mắt, miệng nói nhưng mơ hồ chẳng biết mình đang nói gì, cảm giác mọi thứ chỉ là giấc mơ của riêng mình mà thôi, đã là mơ thì muốn nói gì cũng được.
Anh như đang nhịn cười, nói: “Được, đều nghe em.”
Đầu óc Tang Như hỗn loạn, chợt như nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Vậy anh biết vì sao hồi đi học em ghét anh không?”
Lần này Chu Đình Trạo không nói gì, chỉ phát ra giọng mũi ra hiệu cô nói tiếp.
Người mệt mỏi sắp ngủ kia mở mắt, quay sang nhìn anh, hệt như lên án nói: “Anh toàn đứng thứ nhất thôi, em đuổi theo anh thật mệt, anh cũng không chịu nhường cho em.”
Nghe những lời này xong, đến lượt Chu Đình Trạo ngẩn người, một lúc lâu sau anh mới nói: “Là vì chuyện này thôi hả?”
Tang Như khịt khịt mũi: “Là vì chuyện này đó.”
Ai muốn cả đời chỉ đứng thứ hai thôi chứ, phiền chết đi được!
Giây tiếp theo đột nhiên anh trở mình, nhanh chóng tiến vào trong cô, động tác có phần hơi thô bạo.
Bên trong lại được lấp đầy, Tang Như thở dài một hơi đầy thỏa mãn. Anh cúi người xuống, hơi thở theo đó mà rưới vào mặt cô.
Anh nói: “Em cũng không chịu hỏi anh có nguyện ý cho em vị trí thứ nhất này không, cứ thế mà ghét anh vậy sao?”
“Vậy anh có cho em không?”
Chu Đình Trạo dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đâm rút.
“Không cho.”
Tang Như vòng tay ôm chặt anh hơn, trong lòng nghĩ: Chu Đình Trạo đúng thật là chán ghét mình muôn chết.
Trong đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, dường như nhìn thấy được một góc áo trắng tinh.