Hành động này của Chu Đình Trạo khiến Tang Như sững sờ một hồi lâu.
Cô vốn chỉ xem anh của bây giờ như một nam sinh nhỏ ngây thơ, trong sáng mà thôi, nhưng lại quên mất rằng người này sau này lớn lên sẽ vẫn trở thành Chu Đình Trạo tác phong kiên định, mạnh mẽ kia, thế nên tận sâu trong huyết mạch dòng máu ngang tàng vẫn đang chảy.
Cơ thế đã lâu không ‘giải tỏa’ vốn đã mẫn cảm, giờ lại cùng anh lôi lôi kéo kéo, trong đầu cô lúc này không khỏi xuất hiện vài suy nghĩ.
Hôm nay cô mang một đôi giày đế bệt, hơi dùng sức một chút đã đủ làm đôi giày rơi ra rồi. Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, hành vi của Tang Như đột nhiên càng lớn mật.
Cô nhấc chân phải lên, men theo bắp chân của Chu Đình Trạo mà lướt lên trên, nhẹ nhàng chậm rãi thăm dò.
Chu Đình Trạo mở to mắt nhìn cô, sững sờ không thể tưởng tượng được chuyện đang diễn ra.
Anh đã từng đặt chân đến một thành phố cổ, nơi có những ngôi nhà lâu ngày không được ai chú ý sửa sang, những sợi dây thường xuân dài bò ngoằn nghèo phù kín cả bức tường loang lỗ. Bốn mùa luân phiên thay đổi, bức tường ấy nửa xanh tươi nửa khô héo cứ thế mà đan lẫn vào nhau, rậm rạp chằng chịt như muốn cuốn đi cả tân can của con người, khiến anh chỉ liếc mắt một cái thôi mà đã không thở nổi.
Giờ đây anh cũng giống bức tường kia, dây leo đang chậm rãi uốn lượn theo chân tường dần dần bò lên trên. Nhịp tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập từng hồi.
Chu Đình Trạo bị trêu chọc đến cả người tê dại, theo động tác của cô bụng dưới dâng lên cảm giác ngứa ngáy, căng thẳng. Lý trí còn sót lại, một mặt thì nhắc anh nhớ đến hành động khó tin này của cô, một mặt thì vui mừng không thôi.
Tìm được đúng nơi, lòng bàn chân cô bắt đầu nhẹ nhàng xoa dẫm. Nhiệt độ của vật cứng kia như xuyên qua lớp vải, thiêu đốt cả lòng người.
Dưới chân vẫn chưa dừng lại, Tang Như lại cầm viết lên, viết một câu trên giấy: Cậu cứng quá.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái, những chữ này nhanh chóng đến trước mắt Chu Đình Trạo.
Giấy nháp trắng tinh, bên trên vẫn còn ghi rải rác những công thức toán và những câu chữ đứng đắn của hai người, giờ đây lại xuất hiện một câu miêu tả sắc tình vô cùng lớn mật, đến độ khiến Chu Đình Trạo phải đỏ mặt ù tai.
Anh dường như vô cùng hoảng loạn vội giữ lấy chân cô, nhưng giây tiếp theo Tang Như dùng sức, dù không vùng vẫy nhưng mũi chân vẫn chạm vào đáy quần đang nhô lên của anh.
Chu Đình Trạo “ưm” một tiếng, cau mày như thể cực kỳ khó chịu. Tang Như sợ làm anh đau, theo bản năng định rút chân lại.
Chu Đình Trạo biết cô định làm gì, tay trái giữ chặt chân cô lại, dùng tay còn lại viết lên giấy vài chữ:
“Cậu đừng như thế.”
Cô cũng không muốn như thế nữa, nhưng chân vẫn bị tay anh mạnh mẽ cầm chặt trong tay, khó mà rút ra được. Tang Như nhíu mày, dùng khẩu hình miệng nói: “Buông ra.”
Chu Đình Trạo buông tay, cảm giác mềm mại nhất thời níu được trong lòng bàn tay biến mất, cô đã thu chân về.
Dây leo đã tự giác lui đi, nhưng hạ thân anh vẫn còn bị buộc chặt, vô cùng khó chịu. Không thể biết được cảm giác trống vắng này đến từ đâu, tựa như những chuyện vừa diễn ra hết thảy đều là một giấc mộng.
Tang Như có phần hối hận. Tuy rằng cô muốn ngủ với anh, nhưng kế hoạch ban đầu vốn là muốn yêu sớm, cô muốn cùng một chàng trai đẹp trai trải qua một cuộc tình ngây ngô như trong những bộ phim thanh xuân vườn trường. Hai người sẽ cùng nhau nắm tay, ôm, hôn môi rồi sau đó mới làm những chuyện hoang đường này.
Ai ngờ gặp phải Chu Đình Trạo , khiến cô không thể nào diễn trọn một bộ phim ngây ngô trong sáng như vậy nữa, bất luận là anh của năm mười bảy tuổi hay anh của năm hai mươi bảy tuổi thì kết quả đều vẫn thế.
Vẫn dễ bị xúc động…
Anh ấy chắc là bị mình dọa sợ rồi, sau này phải làm sao đây?
Tang Như vờ như đang bình tĩnh đọc đề, đọc cả câu hỏi thật dài nhưng thực ra chẳng chữ nào vào đầu cả.
Chu Đình Trạo cũng không khá hơn là bao, muốn ngồi trôi chảy giải đề nhưng dòng suy nghĩ trong đầu tựa như bị ai đó thắt vô số nút chết, mắc kẹt không lối thoát. Cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn chủ mưu đang ngồi trước mặt. Hạ thân vẫn còn cứng, phải mất một khoảng thời gian mới bình ổn lại.
Đến đúng giờ ngọ hai người tự giác đứng dậy ra về, gắng gượng cùng nhau ăn xong một bữa trưa lúng túng. Tang Như cũng dẹp luôn ý định muốn trải qua cả ngày hôm nay với anh.
“Xin lỗi, chuyện đó… Đừng để tâm.” Sau cùng Tang Như nói.
Chu Đình Trạo đứng yên một chỗ nhìn bóng cô rời đi, bàn tay bất giác nắm chặt lại.
Cái gì mà đừng để tâm chứ?
Trêu chọc trước rồi sau lại quay sang bảo rằng đừng để tâm, vậy chuyện kia tính thế nào?
Chu Đình Trạo rất ít khi giải quyết nhu cầu sinh lí, cho dù thỉnh thoảng “chào cờ” cũng sẽ vờ như không thấy cứ thế để nó tự bình ổn trở lại.
Nhưng khi trở về nhà, ngồi một chỗ ngẩn người, những hình ảnh lúc nãy lại tự động chạy vòng trong tâm trí anh. Anh nhớ đến làn da trắng như tuyết , chân cô nâng lên khiến làn váy rơi về sau, lộ ra khu vực khiến người ta hiếu kì. Chân cô rất non mềm, lúc nãy bị mình nắm chặt trong tay không biết có khiến cô đau không.
Ngón chân cũng đáng yêu vô cùng, trắng nõn phiến hồng, nếu cứ thế tiếp tục dẫm lên… nếu chỗ đó không có gì cản trở cứ thế để chân cô dẫm lên…
Yết hầu Chu Đình Trạo khô khốc cả đi, lúc sau cuối cùng cũng chịu đầu hàng, đưa tay xuống dưới cởϊ qυầи ra. Con mãnh thú buồn bực cả ngày nay, giờ đây lại đang giương nanh múa vuốt.
“Cậu cứng quá…”
Nếu là cô hẳn sẽ nói thế.
Chu Đình Trạo nhắm mắt tưởng tượng, phát hiện côn ŧᏂịŧ trong lòng bàn tay càng lúc càng hưng phấn.
Nếu không chỉ dùng chân, nếu cô dùng tay, dùng miệng, hoặc dùng nơi nào khác…
Chu Đình Trạo nghĩ về mọi thứ của Tang Như, bàn tay bên dưới nhanh chóng vuốt lấy côn ŧᏂịŧ. Qυყ đầυ đỏ thẫm rỉ ra những giọt dịch trong suốt, theo động tác lên xuống của anh mà dính ướt cả thân gậy. Anh bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, âm thanh dính dớp vang lên theo từng nhịp. Một lúc sau, rốt cuộc cũng gầm nhẹ bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.
Chu Đình Trạo nâng tay che mắt, ánh sáng bị ngăn lại ở bên ngoài, trong tâm trí từ đầu đến cuối vẫn chỉ toàn là hình bóng cô.
Một người thật sự có thể vì một người khác mà chẳng còn là chính mình.