Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 56: Đưa Tôi Đến Bất Cứ Nơi Nào Cậu Đi

Editor: Minnnn

Động tác của Cố Gia Duệ dừng một chút: “Không có gì, không có gì đâu, cậu đọc sách tiếp đi.”

Càng che che giấu giấu như vậy thì Thiện Lương lại càng tò mò.

Cậu kéo ống tay áo của Cố Gia Duệ: “Nói mau.”

“Tôi không nói, học sinh tốt không được phép nghe những điều này, cậu có hiểu không?” Cố Gia Duệ ra vẻ nghiêm túc.

Thiện Lương khẽ hừ một tiếng: “Mấy hôm trước là ai ép tôi đi xem loại phim kia trên điện thoại của người đó, là ai hả?”

Cố Gia Duệ có hơi xấu hổ mà ho khan một tiếng: “Lương Lương, nó không giống nhau mà.”

Thiện Lương nhíu mày, cậu cầm cuốn sách trong tay, lạnh lùng nhìn Cố Gia Duệ mà không nói một lời nào.

Ánh mắt kia mang ý nghĩa tựa như nếu cậu không nói cho tôi biết thì tôi sẽ dùng cái ánh mắt này đóng băng cậu lại.

Cố Gia Duệ không thể chịu được việc Thiện Lương cứ nhìn mình như thế, cuối cùng anh thở dài rồi nói: “Được, được, được, tôi nói cho cậu là được chứ gì?”

Thiện Lương ừ một tiếng, đặt cuốn sách lại trên bàn, chờ Cố Gia Duệ nói.

“Cái tên chuyển trường kia kìa, tên đó cũng là phú nhị đại, cậu ta đặc biệt chọn ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô này để tổ chức tiệc. Tên đó dẫn bạn gái mình tới, hai người họ sắp phải chia tay nhau nơi đất khách, tuổi trẻ lại củi khô dễ bốc lửa, cậu nghĩ bọn họ sẽ làm gì đây?” Cố Gia Duệ lầm bầm nói: “Hơn nữa những người tham gia bữa tiệc này đều không phải là những người thích học, một đám đều mang bạn bè của mình tới, không cần nghĩ cũng biết nhất định bữa tiệc này được tổ chức xa hoa, thối nát như thế nào. Tôi sợ cậu bị dạy hư.”

Lúc này, Thiện Lương mới biết rõ vì sao mà Cố Gia Duệ không nói chuyện này cho cậu biết.

Hóa ra là một nhóm thiếu gia, thiên kim có tiền vui đùa trong sự xa hoa hào nhoáng.

“Cậu sợ tôi bị dạy hư, nhưng tại sao cậu lại đi?” Thiện Lương hỏi.

Cố Gia Duệ nhướng mày: “Tôi á? Cậu còn lo lắng tôi bị dạy hư sao?”

Nói xong, Cố Gia Duệ bỗng nhiên đứng dậy, anh vòng tay qua bả vai Thiện Lương, cười xấu xa mà ghé vào tai cậu rồi thổi khí: “Nhiều năm như thế trôi qua rồi mà cậu còn không biết tôi hư như thế nào à?”

Mặt Thiện Lương vô cảm, cậu đột nhiên vươn tay ra véo một cái vào phần thịt giữa hai chân Cố Gia Duệ.

Trước kia, lúc da mặt Cố Gia Duệ mà dày lên là cậu luôn phải bó tay.

Dù gì cơ bắp của cái con người này vô cùng rắc chắc, lại còn vô cùng chịu đòn.

Nhưng gần đây cậu phát hiện ra chỉ cần véo phía dưới của Cố Gia Duệ, anh sẽ tự động rút lui.

Trăm thử trăm thiêng.

Cố Gia Duệ đau đớn mà hét một tiếng, anh trở lại chỗ ngồi của mình, ai oán mà nhìn Thiện Lương: “Cậu dám véo nơi đó của tôi, nếu véo hỏng rồi thì làm sao bây giờ? Hiện tại ở bên ngoài thì tôi đang là chồng của cậu đó, sau này làm sao tôi còn có thể cho cậu hạnh phúc được hả?”

“Véo hỏng thì hỏng thôi.” Thiện Lương nhún vai, khẽ cười: “Da mặt cậu dày như vậy thì tự nghĩ cách để mọc thêm một cây nữa là được.”

“Cậu……” Cố Gia Duệ căm giận mà nhịn xuống, sau đó quay lại bộ dáng đứng đắn, anh hỏi: “Ài, vậy cậu không đến bữa tiệc kia sao?”

“Tần Ngọc Minh cũng đã mời tôi rồi, ngày đó tôi cũng rảnh, chắc có thể đến xem thử.” Thiện Lương cố ý thách thức Cố Gia Duệ.

Cố Gia Duệ chậc một tiếng, chỉ thiếu việc chỉ tay vào đầu Thiện Lương: "Tôi mới nói một đống với cậu như vậy, thế tóm lại cậu có nghe lọt không?"

Thiện Lương bình tĩnh gật đầu trước ánh mắt rực lửa của Cố Gia Duệ, cậu bình tĩnh gật đầu.

Cố Gia Duệ tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, đi lại vài bước trong phòng: “Không được đi.”

“Tôi cứ đi.”

“Không cho phép đi!”

“Tôi cứ đi đấy!”

Nói qua lại như thế mấy lần, cuối cùng Cố Gia Duệ chỉ đành thỏa hiệp: “Cậu có thể đi nhưng không cho phép được đi linh tinh, tôi bảo cậu không được tới gần người khác thì không được tới gần. Nghe rõ không?”

Thiện Lương lật từng trang sách trong tay, cậu cũng không muốn tranh luận với Cố Gia Duệ nữa nên chỉ đành hừ một tiếng: “Biết rồi, cậu phiền quá.”

Bữa tiệc ấy dự kiến sẽ diễn ra vào tối thứ sáu.

Tuần này vừa đúng là tuần trọng đại, thứ bảy không cần học bù, sau khi bọn họ học xong tiết tự học buổi tối thứ sáu là có thể xuất phát đi đến bữa tiệc được tổ chức ở căn biệt thự tại vùng ngoại ô. Tối hôm đó, khi tiếng chuông tan học reo lên, tiếng học sinh ầm ĩ sôi trào.

Thiện Lương bắt đầu thu dọn đô đạc, nghĩ rằng cuối tuần này mình có lẽ sẽ không ôn tập được bao nhiêu nên chỉ tùy ý mang hai cuốn sách lịch sử theo.

Lúc cậu đeo ba lô trên lưng thì Vũ Đại Khí bỗng nhiên từ bên cạnh vọt ra, cậu ta tựa như một chú chuột hamster mà nắm lấy tay Thiện Lương: “Cậu đi đâu thế?”

“Tôi……Tôi đi……”

“Cho tôi đi theo có được không?” Giọng điệu của Vũ Đại Khí nghe vào rất thành khẩn.

Môi cậu giật giật: “Tuần này không phải cậu trọ ở trường à?”

"Không đâu, tôi không muốn trọ ở trường, trong ký túc xá nam cả tuần này chỉ còn có một mình tôi mà thôi, hai người các cậu đều về nhà trọ hết rồi." Vũ Đại Khí hơi nức nở: "Đêm qua ông đây còn nằm trùm chăn đọc [The Ring] và [Hận Thù], vốn dĩ cuối tuần có thể chen nằm chung một cái giường với người khác, nhưng mẹ nó chứ, tuần này tất cả nam sinh đều chạy hết luôn rồi!"

Thiện Lương không biết nên tức giận hay nên cười, Vũ Đại Khí luôn có thể mang đến cho cậu đủ loại “bất ngờ”.

Cậu kéo tay của Vũ Đại Khí: “Nếu không, cậu đi sang lớp bên cạnh……”

“Tôi không quen ai cả.” Vũ Đại Khí vô cùng ủy khuất: “Ngay khi tôi nhắm mắt thì lại cảm thấy Sadako với Saeki Kayako đang nhìn chằm chằm tôi. Cậu cho tôi đi theo đi, cậu đi chỗ nào thì mang tôi đi theo chỗ ấy, nếu không ông đây mà ngủ một mình thì chỉ sợ sẽ hãi đến mức đi tiểu luôn tại chỗ mất!”