Editor: Minnnn
“Đi đâu?” Thiện Lương nghe thấy lời Tần Minh Ngọc nói, cậu có chút nghi hoặc.
Tần Ngọc Minh kinh ngạc nhướng mày, đôi mắt sáng lấp lánh trông cực kì có thần: “Hả? Anh Duệ nhà cậu chưa nói cho cậu biết à?”
Thiện Lương lắc đầu: “Tôi chưa nghe thấy cậu ấy nói gì cả?”
“Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì nha?” Tần Ngọc Minh chớp mắt: “Mấy hôm trước, Hạ Hoằng đã hỏi anh ấy, cậu ta còn bảo anh Duệ hỏi ý của cậu như thế này, thế mà anh ấy chưa nói với cậu cơ à? Đôi chồng chồng các cậu cãi nhau ư?”
Thiện Lương ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút mất tự nhiên mà nhìn một vòng xung quanh.
May thay không có người bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng có mấy học sinh vội vã đi qua với cặp sách trên lưng.
Lỗ tai cậu đỏ bừng: “Chúng tôi......thật ra không phải là loại quan hệ đó, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy.”
“À, tôi hiểu mà.” Tần Ngọc Minh cười híp mắt, cậu ta nhếch eo, cái mông với căng tròn tựa như hai trái đào chín mọng đυ.ng vào người Thiện Lương một cái: “Cậu không cần ngượng ngùng, anh Duệ đã công bố ra bên ngoài rằng cậu là vợ của anh ấy. Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, chẳng có gì phải xấu hổ cả.”
Thiện Lương kéo dây đeo ba lô, sau đó nói: “Đừng nói chuyện này nữa, tóm lại cậu muốn nói cái gì?”
“Là như thế này.” Tần Ngọc Minh giống như một con khỉ thích nhảy tới nhảy lui không ngừng nghỉ, không phải liên tục nhảy hết cành nọ sang cành kia cả đường đi thì chính là liên tục nhảy lên hết tảng đá này sang tảng đá khác, vô cùng hoạt bát: “Trong đám anh em chơi với anh Duệ có người phải chuyển trường, mấy ngày nữa là phải đi rồi. Cậu ta muốn tổ chức party, Hạ Hoằng phụ trách phát thư mời. Cậu ấy đưa thư mời cho anh Duệ, thuận tiện còn hỏi anh ấy có muốn mang cậu đi theo không.”
Thiện Lương ồ một tiếng.
Đúng thật là Cố Gia Duệ chưa từng nói chuyện này với cậu.
Cậu nhìn Tần Ngọc Minh đang nhảy xuống khỏi cái bệ, cậu ta phủi hết bụi trên quần áo xuống.
“Cố Gia Duệ chưa nói với tôi, nếu không...... Tôi trở về hỏi cậu ta đã.” Thiện Lương nói.
Tần Ngọc Minh gật đầu: “Ok, đến lúc đó nếu muốn tới thì nói cho tôi biết một tiếng nhá, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt cho các cậu, hì hì.”
Thiện Lương không biết Tần Ngọc Minh đang nói thứ tốt kia là gì, nhưng dựa trực giác của bản thân, cậu lại cảm thấy sợ hãi.
Đoán chừng thứ mà vị “Kim Giang biến hình” này lấy ra cũng chẳng phải là cái gì bình thường.
Hai người đi đến một ngã tư, bọn họ chào tạm biệt nhau rồi từng người quay về một phía mà đi.
Thiện Lương định đi thẳng về căn hộ, nhưng bụng cậu đã kêu ùng ục suốt cả buổi. Cậu quay lại rồi đi đến một cửa hàng nhỏ - nơi mà cậu và Cố Gia Duệ thường xuyên đến nhất gọi mì xào, cơm rang và đùi gà cho anh, sau đó gói lại mang về.
Ở trong nhà, Thiện Lương ngây người hồi lâu, đến khi cậu ăn xong phần thức ăn của mình thì Cố Gia Duệ mới đẩy cửa bước vào.
“Có mùi đùi gà.” Cố Gia Duệ vừa tiến vào liền ngửi thấy mùi thơm, anh nói.
Lúc này Thiện Lương đang ngồi ở bàn học đọc cuốn [ Khái quát về lịch sử thế giới ], thấy anh trở về, cậu đặt cơm rang và đùi gà ra sang bên cạnh: “Tôi mua cho cậu này.”
“Ồ.” Cố Gia Duệ nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay tốt với tôi thế?”
“Cứ như ngày thường tôi ngược đãi cậu không bằng ấy.” Thiện Lương liếc anh, cậu hừ lạnh một tiếng.
Cố Gia Duệ nở nụ cười mãn nguyện, anh cầm đôi đũa lên gắp cái đùi gà đầy ú thịt đặt lên môi Thiện Lương: “Nào, miếng đầu tiên cho cậu đó, cậu ăn một miếng đi.”
Thiện Lương không kiềm chế được mà cúi đầu cắn một miếng thật to, mùi thịt thơm lừng.
Sau khi nhai xong, cậu nhìn Cố Gia Duệ: “Đúng rồi, hôm nay trên đường trở về tôi có gặp Tần Ngọc Minh.”
“Tần Ngọc Minh?” Cố Gia Duệ hơi ngước mắt: “Ồ, vậy cậu nói với cậu ta cái gì thế?”
“Cậu ta nói với tôi về chuyện tổ chức party.” Thiện Lương đặt cuốn sách trên tay xuống: “Tại sao cậu không nói với tôi một tiếng?”
Cố Gia Duệ ăn một miếng cơm rang rồi đặt đũa xuống: “Mấy ngày nay, chẳng phải vì chuyện của mẹ cậu nên tâm trạng của cậu mới trở nên không tốt hay sao, tôi cũng không muốn quấy rầy cậu, hơn nữa...... Loại tiệc như như này cậu không cần đi cũng được, bé ngoan không cần phải đi.”
“Cậu có ý gì, đây không phải chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi à?”Dường như Thiện Lương đã phát hiện ra một chút vấn đề: “Còn có cái gì đặc biệt à?”