Editor: Minnnn
Khi tan học vào ngày hôm sau, mẹ Thiện Lương vẫn còn đứng ở trước cổng trường.
Thiện Lương và Cố Gia Duệ nhìn nhau, anh hất cằm về phía cậu.
Thiện Lương hiểu được ý của Cố Gia Duệ.
Cậu quay người đi về phía mẹ mình.
“Tiểu Nghị……” Giọng nói của mẹ Thiện Lương có chút khàn.
“Hôm qua, cháu chưa nói lời nào đã rời đi. Hôm nay, chúng ta tìm chỗ rồi nói rõ ràng mọi chuyện.” Vẻ mặt của Thiện Lương rất bình tĩnh.
Mẹ Thiện Lương im lặng một lúc rồi gật đầu: “Cũng được.’’
Họ tìm thấy một quán nước yên tĩnh và ngồi xuống nói chuyện.
Mẹ Thiện Lương muốn nắm tay cậu nhưng cậu tránh đi không cho bà chạm vào. Sắc mặt bà thoáng xám lại như tro tàn: “ Tiểu Nghị, có phải con.....”
“Cháu tên là Thiện Lương.” Giọng điệu của cậu rất kiên định: “Cháu không phải Trang Nghị mà là Thiện Lương.”
Người phụ nữ kinh ngạc mà ngẩng đầu.
“Đêm qua, cháu đã suy nghĩ rất lâu.” Cậu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Nếu cô đã lựa chọn ném cháu vào cô nhi viện khi cháu còn nhỏ thì điều đó có nghĩa là cô và cả nhà của cô đã lựa chọn bỏ rơi cháu. Bây giờ, cháu đã hoàn toàn chấp nhận kết quả như này.”
“Không phải.” Người phụ nữ vội vàng lắc đầu, vẻ mặt sốt ruột: “Lúc ấy, em trai con mới được sinh ra không lâu, tình trạng của nhà chúng ta lại vô cùng không tốt. Bà nội và bố con bởi vì thấy con có sáu ngón tay, lại bị sứt môi, cho nên bắt ép mẹ phải vứt con đi. Mẹ thật sự......"
Thiện Lương hừ nhẹ một chút: “Bây giờ cô nói những điều này có ích lợi gì không? Vứt cũng đã vứt rồi, còn nói có nỗi khổ gì nữa?"
Mẹ Thiện Lương lúng túng nói: “Tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ chỉ là, chỉ là nhớ con......”
Nhìn biểu cảm bướng bỉnh của Thiện Lương, Cố Gia Duệ cau mày, hỏi người phụ nữ: “Cô tới đây tìm Thiện Lương nhưng không phải muốn đưa cậu ấy về nhà đúng không?”
Người phụ nữ bỗng ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu xuống: “Không phải. Cô..... Do cô nghe được tin tức của Tiểu Nghị, cho nên lén tìm tới đây. Bố với bà nội của thằng bé cũng không biết việc này.”
Sau đó, bà lại ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt lóe lên tia sáng: “Bây giờ, tay của con đã tốt rồi, môi cũng đã tốt, con......Mẹ đưa con về thăm nhà được không?”
Khuôn mặt Thiện Lương bình tĩnh, cậu không nói gì.
“Được không?”Giọng nói của người phụ nữ thêm vẻ cầu xin.
Thiện Lương liếc nhìn Cố Gia Duệ, anh dùng khẩu hình nói ba chữ: Cậu quyết định.
Cậu im lặng một lúc lâu, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng khó khăn nói: “Cô cho cháu biết địa chỉ đi.”
Niềm vui chợt hiện lên trên gương mặt của người phụ nữ, bà lấy giấy và bút bên cạnh, viết ra mấy chữ xấu xí rồi đưa cho Thiện Lương: “Mẹ vẫn còn sống ở nơi đó, chưa chuyển đi.”
Thiện Lương cầm mảnh giấy, siết chặt nó trong lòng bàn tay.
Người phụ nữ lúng túng hỏi: “Con muốn cùng về với mẹ không? Bây giờ, mẹ...... Mẹ dẫn đường cho.”
“Không cần, cô đi trước đi, để cháu bình tĩnh lại đã.” Thiện Lương dùng tay chống chán, giọng điệu lạnh nhạt.
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi cầm lấy chiếc túi nhỏ: “Vậy con nhớ đến nhìn qua.”
Nói xong, bà lưu luyến từng bước mà đi ra khỏi quán nước.
Cố Gia Duệ uống một ngụm trà, anh nhìn Thiện lương đang nằm bò trên bàn không nói một lời nào.
Anh chọc chọc bả vai cậu: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nếu cậu đã quyết định thì tôi sẽ chở cậu đến đó.”
Thiện Lương mở mảnh giấy ra nhìn qua nó.
Chữ viết tay xiêu vẹo nhưng có thể mơ hồ nhìn ra.
Cậu hít sâu một hơi: “Đi thôi.”
Cố Gia Duệ gật đầu, nói tiếng ừ, sau đó kéo cậu ra khỏi quán nước. Anh để Thiện Lương ngồi phía sau xe đạp, bắt đầu đi tới địa điểm được viết trên tờ giấy.
Màn đêm dần trở nên u tối hơn, vầng trăng tròn bị những đám sương mù che lấp.
Trong lòng Thiện Lương rối bời, cậu không nhìn thời gian nên không biết Cố Gia Duệ phải dựa theo hướng dẫn rẽ mấy vòng và đạp mất bao lâu.
Chờ đến lúc cậu phản ứng lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy phía trước là con đường hẹp với những ngôi nhà đơn sơ trải rộng. Bóng đèn cũ rích phát sáng, gà chó thong dong dạo chơi. Mấy người đàn ông trung niên phì phèo điếu thuốc lá, trẻ con ngồi chơi ở trong góc tường, quần áo lấm lem bùn đất.
“Có vẻ là nơi này.” Cố Gia Duệ xác nhận địa chỉ, sau đó quay lại vỗ đầu Thiện Lương: “Chúng ta tới rồi.”