Editor: Minnnn
Thiện Lương bướng bỉnh mà trùm kín chăn.
“Chậc,tên nhóc này, cậu có ra không hả?” Cố Gia Duệ nhíu mày hỏi.
Giờ phút này, Cố Gia Duệ có cảm giác tựa như bản thân là con mèo Tom quỷ kế đa mưu trong bộ phim hoạt hình “Tom và Jerry” đang đặt một miếng pho mát trước cửa Jerry, chờ mong cái đầu nhỏ kia thò ra.
Nhưng Thiện Lương lại mẹ nó giống như chú chuột Jerry ranh mãnh đó vậy, cậu không bị mắc lừa, cũng chẳng muốn ra.
“Tôi không có chuyện gì để nói cả, tôi chỉ muốn được yên tĩnh một lúc.” Giọng nói của Thiện Lương ồm ồm trong chiếc chăn bông, có chút mơ hồ.
Cố Gia Duệ cắn chặt răng, bàn tay dùng lực lôi Thiện Lương ra khỏi chăn.
Cuối cùng Thiện Lương cũng không còn kiên nhẫn nữa, cậu thò đầu ra khỏi chiếc chăn bông quấn chặt mình như cái bánh chưng kia: “Cậu phiền quá.”
“Cậu cứ chui trong chăn như vậy, không sợ mình chết ngạt trong đó à.” Cố Gia Duệ lắc lắc Thiện Lương, sau đó anh kéo mép chăn xuống dưới cằm cậu, để lộ toàn bộ đầu của Thiện Lương ra ngoài: “Nói đi, tại sao lúc ấy lại bỏ chạy?”
Thiện Lương quay đầu đi, hừ một tiếng: “Liên quan quái gì đến cậu đâu.”
“Không liên quan đến tôi thì còn ai quan tâm đến cậu nữa?” Cố Gia Duệ trợn tròn mắt, bộ dáng hung dữ: “Tôi nói cho cậu biết, nếu có tâm sự thì phải nói với tôi, đừng có giữ ở trong lòng. Cậu bị ngốc à? Tại sao cứ giữ trong lòng vậy chứ?”
“Cậu mới là đồ ngốc!” Thiện Lương phản bác.
Dứt lời, cậu rầu rĩ cúi đầu, sau đó tiếp tục nói: “Thật ra…… Người kia lôi ra nhiều bằng chứng như vậy, tôi cũng đã tin một nửa.”
“Cậu tin cô đó là mẹ ruột của mình, vậy tại sao cậu còn chạy nhanh như vậy làm gì?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể gặp lại mẹ ruột lúc còn sống.” Giọng nói của Thiện Lương bỗng trở nên có hơi mờ mịt: “Bây giờ tôi đang sống tốt, bà ấy lại đột nhiên xuất hiện…… Cậu nghĩ đi, nếu như đột nhiên có một người xuất hiện nói rằng mình là anh ruột của cậu, cậu còn có thể bình tĩnh được sao?”
“Tôi vẫn bình tĩnh được mà.” Cố Gia Duệ nhún vai, vô cùng khinh thường: “Tôi đã thấy rất nhiều lần, có rất nhiều người kỳ lạ nói ông già nhà tôi có con riêng bên ngoài. Mà mẹ kiếp, ông già nhà tôi yêu thương gia đình như vậy, căn bản sẽ không thể nào đi nɠɵạı ŧìиɧ được, tất cả mấy người đó đều là đến ăn vạ đòi tiền.”
Sản nghiệp của nhà họ Cố vô cùng lớn, khó tránh khỏi sẽ có người tác quai tác quái đi làm mấy chuyện bỉ ổi.
Cố Gia Duệ đã gặp qua mấy chuyện này vài lần rồi, cũng coi như thấy nhiều không trách được.
Thiện Lương trầm ngâm một lúc: “Cái này không tính. Cậu nghĩ lại đi, đột nhiên có người chui ra kêu là bố cậu, người đó nói cậu là con trai ruột của người đó, có phải cậu sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, khϊếp sợ, rồi không biết nên làm gì hay không?”
Cố Gia Duệ chậc chậc hai tiếng, anh vuốt cằm: “Chuyện này quả thật tôi chưa từng trải qua, nếu không…… Cậu gọi tôi một tiếng xem tôi có cảm giác gì đi?”
“Bố……” Thiện Lương vừa mới nói ra một chữ này liền cảm giác thấy có gì đó sai sai.
Ngay sau đó, cậu túm cái gối đập vào đầu Cố Gia Duệ: “Lòng tôi đang rối lắm đây này, vậy mà cậu còn đi trêu tôi như thế! Cút, cút nhanh đi!”
Cố Gia Duệ nở nụ cười xấu xa, sau đó lại đè lên người cậu.
Hai người dán vào nhau vô cùng gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Cố Gia Duệ nói: “Lương Lương, thật ra chuyện này nói nhỏ cũng không nhỏ, mà nói lớn cũng không lớn.”
“Cậu có ý gì?”
Cậu nói xem, nhiều năm như vậy cậu vẫn ở đây mà. Bây giờ cậu cũng đã trưởng thành, có thêm một người mẹ hay không cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lắm.” Cố Gia Duệ nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia của Thiện Lương: “Rất đơn giản thôi. Nếu cậu muốn nhận thì hãy nhận, sau này thì liên lạc với người đó nhiều một chút. Còn nếu cậu cảm thấy khó chịu, đau lòng, không muốn làm việc đó, vậy ít liên lạc lại là được. Cậu đang sống như thế nào thì cứ tiếp tục sống như vậy thôi.”
Yết hầu của Thiện Lương di chuyển, cậu nhìn Cố Gia Duệ.
Cố Gia Duệ gãi đầu: “Dù sao…… Cho dù cậu có quyết định như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn đều ủng hộ cậu, cũng sẽ ở bên cạnh cậu, được không?”
Thiện Lương cắn môi, hít sâu một hơi.
Cậu không ngờ tâm tình của mình lại bị dăm ba câu của Cố Gia Duệ làm cho tan biến.
Lúc trước cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ vì sao mẹ mình lại đột nhiên tìm tới, nghĩ có phải bà ấy đến tìm mình vì mục đích nào đó không, nghĩ tới tình trạng gia đình bọn họ bây giờ thế nào……
Nhưng sau khi nghe Cố Gia Duệ nói vậy, Thiện Lương phát hiện tất cả mọi suy nghĩ ấy đều chẳng có ý nghĩa gì.
Cậu không cần phải bối rối trước những chuyện vô cớ ấy.
Bây giờ cậu sống rất tốt, thành tích cũng không tệ, cuộc sống sinh hoạt bình yên, bên cạnh lại có một tên Cố Gia Duệ phiền phức, vậy nên có mẹ hay không cũng chẳng quan trọng.
Nhận lại cũng vậy, mà không nhận thì cũng thế, cuộc sống của cậu cũng không bị đảo lộn, thay đổi gì.
Cậu vẫn là Thiện Lương.
Một lúc lâu sau, Thiện Lương gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tôi đói bụng.”
“Cậu nói cái gì?” Cố Gia Duệ không hiểu câu này của Thiện Lương, anh có hơi nghi hoặc.
Thiện Lương dùng đầu gối dưới chăn đυ.ng mấy cái vào giữa hai chân Cố Gia Duệ: “Cậu đi xuống dưới nhà mua một cái xúc xích nướng, mì lạnh và bánh nướng trứng gà lớn, cùng với một bình sữa bò cho tôi.”
Cố Gia Duệ vẫn chưa phản ứng kịp.
Thiện Lương lại chạm một cái: “Mau đi đi.”
Lúc này Cố Gia Duệ ngơ ngác đứng dậy, anh cầm điện thoại và ví tiền đi tới cửa, rồi đột nhiên quay đầu lại: “Đồ vô lương tâm, cậu ỷ vào việc tâm trạng mình hôm nay không tốt, ỷ vào việc tôi đau lòng cậu nên dám sai tôi đi đúng không?”
Thiện Lương lại chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt: “Thế cậu có đi không?”
Đáp lại cậu chính là tiếng Cố Gia Duệ giận dỗi đóng cửa lại.