Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 46: Gặp Lại Nhau Sau Nhiều Năm

Editor: Minnnn

“Người thân? Người thân gì?” Cố Gia Duệ cau mày, ngủ đến mơ màng, vẫn chưa phản ứng lại được.

Thiện Lương suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến đau cả đầu, cuối cùng cậu trực tiếp ngồi dậy bật đèn đầu giường lên.

Cố Gia Duệ nheo mắt để thích ứng trong chốc lát, sau đó cũng ngồi dậy theo, anh lại gần Thiện Lương: “Nhất định trong lòng cậu có tâm sự, cậu phải nói cho tôi biết.”

“…… Mấy ngày nay, lúc chúng ta đi ra khỏi cổng trường, cậu có để ý đến không.” Thiện Lương ngơ ngác mở miệng: “Ở cổng trường, gần phòng bảo vệ, có một người phụ nữ đứng trong góc vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.”

“Một cô nào đó á?” Cố Gia Duệ gãi đầu, đầu óc xoay vòng vòng nửa ngày: “Tôi không chú ý tới người này.”

“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Cô đó cứ nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không biết hình dung ánh mắt ấy như thế nào.”

Cố Gia Duệ nhíu mày: “Không phải là bọn buôn người chứ? Cậu nhìn làn da non mịn này của mình đi.”

“Cậu nghĩ cái gì vậy.” Thiện Lương lườm Cố Gia Duệ một cái: “Lúc tôi nhìn thấy người phụ nữ đó, trong lòng luôn cảm thấy vô cùng không bình tĩnh. Tôi nghi ngờ có phải lúc trước mình đã từng quen biết cô đó hay không.”

“Sao có thể được! Lúc cô kia sinh ra thì đoán chừng cậu vẫn đang ở trong bụng mẹ cậu……” Nói đến đây, bỗng nhiên nét mặt Cố Gia Duệ trở nên ngưng trọng, sau đó chớp chớp mắt: “Có phải cậu đang nghi ngờ cô đó là mẹ cậu không?”

Thiện Lương nhắm mắt lại, nhíu mày rồi lắc đầu: “Tôi không biết.”

Cố Gia Duệ nhìn biểu cảm đấu tranh trên khuôn mặt Thiện Lương, anh biết chuyện này không đơn giản.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiện Lương: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, nếu cậu thật sự không rõ thì ngày mai lúc tan học, tôi sẽ đi với cậu đến tìm người phụ nữ đó để hỏi cho rõ ràng, được không?”

Yết hầu Thiện Lương di chuyển lên xuống một hồi: “Phải đi hỏi thật à?”

“Cậu nói lời thừa vậy, đương nhiên phải đi hỏi.” Cố Gia Duệ nhướng mày: “Trước tiên cậu phải ngoan ngoãn đi ngủ đã, ngày mai tôi sẽ đi cùng cậu. Nào, nằm xuống, không được suy nghĩ linh tinh.”

Lần này, Thiện Lương vô cùng nghe lời mà nằm xuống, Cố Gia Duệ tri kỷ đắp chăn cho cậu.

Cậu nhắm mắt lại, ép mình phải đi ngủ.

Một đêm này lại trở nên vô cùng dài dằng dặc.

Ngày hôm sau, lúc tan học, Cố Gia Duệ đẩy xe đạp đi ra ngoài. Anh dựa theo phương hướng mà Thiện Lương nói ngày hôm qua, quay đầu nhìn lại, quả nhiên có một người phụ nữ như vậy đang đứng chỗ đó.

Cố Gia Duệ để Thiện Lương đứng yên tại chỗ, còn mình thì bước tới trước mặt người phụ nữ kia: “Cô à, cô đang nhìn cái gì vậy?”

Người phụ nữ ấy đột nhiên khẩn trương: “Cô…… Không nhìn cái gì cả……”

Thiện Lương đang đứng phía sau chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Gia Duệ, cùng anh đứng đối diện với người phụ nữ đó.

Cậu có thể cảm giác được lúc này hô hấp của người phụ nữ ấy vô cùng hỗn loạn, cả cơ thể tựa như đang run lên.

Bà ta đang khẩn trương, đang hoảng loạn.

“Cô ơi, cô đã đứng đây mấy ngày rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?” Đôi mắt Thiện Lương nheo lại, giọng nói âm trầm.

Người phụ nữ này vừa nhìn thấy Thiện Lương, bà ta giống như không thể thốt lên lời nào nữa, run run rẩy rẩy mà giơ tay lên muốn chạm vào Thiện Lương một chút.

Cố Gia Duệ ngăn hành động của bà lại, anh cầm cổ tay của người phụ nữ này: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, cô đừng có động tay động chân với cậu ấy.”

Người phụ nữ kia sợ tới mức run lên, sau đó bà ta nhìn Thiện Lương, trong đôi mắt kia loáng thoáng có nước mắt.

Một lúc lâu sau, cuối cùng bà ta cũng không nhịn được mà nói: “Tiểu Nghị, Tiểu Nghị à, con còn nhớ mẹ không?”

“Tiểu Nghị?” Cố Gia Duệ nhíu mày: “Ai là Tiểu Nghị?”

“Tiểu Nghị.” Người phụ nữ đột nhiên tiến lên phía trước một bước, bà ta càng đến gần Thiện Lương hơn: “Mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ của con đây.”

Thiện Lương lùi về phía sau một bước, ánh mắt sắc bén: “Tên của tôi không phải là Tiểu Nghị, tôi không quen biết cô.”

“Con là Tiểu Nghị.” Người phụ nữ vươn ngón tay nhăn nheo đặt lên bả vai của cậu: “Đôi mắt này, mẹ vẫn còn nhớ rõ, mẹ vẫn nhớ rõ ràng……”

Cố Gia Duệ đi tới kéo tay của người phụ nữ ra, anh chắn trước mặt Thiện Lương, giọng điệu nghiêm túc: “Cô à, cô nói rõ ra cho chúng tôi xem nào.”