Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 46: Điều Ngọt Ngào Nhất Trên Đời Chính Là Em

(Đây là ngoại truyện nhe các bạn yêu quý ( ˘ ³˘)♥)

Editor: Minnnn

Trận tuyết đầu mùa đông năm nay cuối cùng cũng đã xuất hiện, tuyết bay lả tả.

Trên đường có người bung dù lên che, bề mặt tấm vải màu đen của chiếc dù bị phủ một lớp tuyết mỏng trắng xóa, ven đường có tuyết đọng. Dưới trận tuyết đầu mùa, cả thành phố đều chìm trong sự yên lặng.

Thiện Lương ngẩng đầu nhìn bông tuyết đang rơi từ trên cao xuống: “Giống như sợi bông vậy.”

Cố Gia Duệ nheo mắt nhìn: “Giống gàu.”

Bầu không khí tốt đẹp bị câu nói kia của Cố Gia Duệ hủy hoại. Thiện Lương nhìn lườm anh một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu bước ra khỏi công ty.

Cố Gia Duệ vội vàng đuổi theo, sau lưng lại có tiếng của một cô gái ở quầy lễ tân vọng tới: “Tổng giám đốc Cố đi thong thả, tổng giám đốc Thiện đi thong thả.” Giọng nói của cô gái ấy nghe khá hay.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ đường ai nấy đi, nhưng cuối cùng cũng không ai có thể buông tay nhau được. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ vẫn ở bên nhau giống như ngày xưa. Thoáng một cái đã trôi qua mấy năm.

Hai người dùng năng lực của mình cùng nhau gây dựng lên một công ty, thành công rực rỡ, hiện tại họ cũng đã mua được một căn biệt thự ở khu phồn hoa trong thành phố gần công ty.

Mỗi ngày, bọn họ đều sống trong thế giới của hai người, trải qua những tháng ngày không biết xấu hổ.

Cố Gia Duệ chạy tới bên cạnh Thiện Lương, sau đó phủi tuyết trên đầu vai cậu: “Đi nhanh như vậy làm gì? Em không lái xe về à?”

“Em muốn đi bộ một lúc.” Khuôn mặt Thiện Lương chứa ý cười: “Dù sao nhà gần, tuyết rơi cũng không lớn lắm.”

“Nếu tên nhóc nhà em mà bị cảm lạnh thì ngày mai anh sẽ thu thập em!” Cố Gia Duệ hung dữ nói một câu, sau đó xòe lòng bàn tay mình ra rồi nâng cằm lên.

Thiện Lương chớp mắt: “Anh đang làm gì vậy?”

“Chậc.” Cố Gia Duệ bất mãn: “Em nói đi.”

Thiện Lương nhìn vào đôi mắt đen láy kia của anh, rồi đột nhiên cậu nở một nụ cười thật tươi, tiếp theo Thiện Lương đặt tay mình vào trong lòng bàn tay Cố Gia Duệ, mười ngón tay đan vào nhau. Lúc này Cố Gia Duệ mới hài lòng, anh nắm chặt tay của cậu, chậm rãi đi trên đường.

Khi hai người đi ngang qua một tiệm trà sữa bên góc đường, bỗng nhiên Cố Gia Duệ dừng lại.

Anh nói: “Em chờ một chút.”

Dứt lời, anh tạm thời buông tay Thiện Lương ra, nhanh chân đi đến bên cửa sổ của tiệm trà sữa.

Nhân viên nữ bán trà sữa nhìn người đàn ông anh tuấn lại soái khí bỗng dưng xuất hiện trước mắt mà đỏ bừng cả mặt, ngay sau đó luống cuống tay chân bắt đầu đi pha trà sữa.

Thiện Lương đứng tại chỗ chờ một lát, sau đấy thấy Cố Gia Duệ đi giày da, mặc tây trang, nhân mô cẩu dạng mà cầm một ly trà sữa siêu lớn tiến về phía mình.

Cậu nhướng mày: “Sao lại có một ly thôi?”

“Hai người chúng ta uống riêng thì chán lắm.” Cố Gia Duệ kéo Thiện Lương đi đến một bên, sau đó lôi một chiếc ống hút thật dài từ trong túi giấy ra, cắm một đầu vào, còn đầu bên trên được tách ra làm đôi: “Ống hút tình yêu, uống đi nào.”

Thiện Lương nhíu mày, sau đó tiến lên hút một ngụm.

Trà sữa vừa ấm vừa ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.

“Thật là ngốc nghếch.” Thiện Lương nhìn bộ dáng đi mua trà sữa của Cố Gia Duệ, không khỏi vươn tay cốc vào đầu anh: “Ngày nào cũng chỉ biết làm mấy trò quỷ này.”

“Còn không phải bởi vì thích em à.” Cố Gia Duệ hừ hừ hai tiếng: “Có ngọt không?”

Thiện Lương gật đầu: “Rất ngọt.”

Cố Gia Duệ cười đến mức híp mắt lại.

Hai người nắm tay, không ai quan tâm tới ánh mắt của người đi đường.

Về tới nhà mới, Cố Gia Duệ lẩm bẩm rằng hôm nay không thể đi ra ngoài chơi bóng, cho nên anh thay quần áo rồi đi vào phòng tập thể hình.

Thiện Lương chuẩn bị bữa tối, sau đó uống một tách trà và đọc sách một lúc. Thấy Cố Gia Duệ vẫn chưa ra ngoài, cậu cũng thay quần áo đi vào phòng tập thể hình trong nhà.

Lúc này, Cố Gia Duệ đang gập cơ bụng, cơ bắp đang trong trạng thái phấn chấn, anh thở hổn hển, trán đổ mồ hôi, phần eo thoạt nhìn trông rất rắn chắc, dẻo dai.

“Lương Lương.” Cố Gia Duệ nhìn thấy Thiện Lương đang đứng cách đó không xa: “Lấy cho anh cái khăn lông đi.”

Thiện Lương cầm một cái khăn lông sạch mang tới cho anh.

Cố Gia Duệ duỗi tay muốn nhận, ai biết được Thiện Lương lại đột nhiên cười một tiếng, trực tiếp ngồi lên đùi anh.

Cố Gia Duệ nhướng mày, ngạc nhiên trước hành động của cậu.

“Hôm nay em làm sao vậy?” Anh giật mình, nói: “Lại còn chủ động như thế.”

Thiện Lương không nói gì, nhưng ý cười trong mắt lại càng đậm hơn.

“Ngày thường lúc làm với em, lần nào em cũng nửa đẩy nửa từ chối, bộ dáng như đang chịu khuất nhục trước anh vậy, làm hại anh lần nào cũng cảm thấy như mình đang tạo nghiệt.” Cố Gia Duệ hồ hởi: “Hôm nay em lại còn chủ động ngồi trên luôn à?”

“Anh thôi đi.” Thiện Lương hừ nhẹ, sau đó véo một cái vào tay anh: “Nào, lại gập bụng một cái đi.”

Cố Gia Duệ nở nụ cười xấu xa, chợt dùng lực ở phần eo, dựng nửa người lên.

Thiện Lương còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Gia Duệ đã hôn cậu một cái.

Sau đấy Cố Gia Duệ lại nằm xuống một lần nữa, rồi lại dựng nửa người lên, từng nụ hôn nóng bỏng cứ thế in lên môi Thiện Lương.

Trong phòng tập thể hình, hơi thở hormone nam tính dần dần trở nên nồng đậm hơn.

Thiện Lương nhìn Cố Gia Duệ đang gập bụng, thấy khuôn mặt anh đỏ bừng vì vận động, cậu cười: “Lại làm hai mươi cái nữa, làm xong sẽ có thưởng.”

“Thưởng gì?” Cố Gia Duệ thở hổn hển.

“Anh muốn cái gì?”

Cố Gia Duệ hỏi lại: “Em có thể cho anh cái gì?”

Thiện Lương ngẫm nghĩ một lúc, khuôn mặt bình tĩnh ấy nở nụ cười tươi, nhưng lỗ tai lại hơi nóng lên. Cậu nói: “Anh muốn cái gì nhất thì em có thể cho anh cái đó.”

Cố Gia Duệ chống người dậy, ánh mắt rực lửa: “Hôm nay em kỳ lạ thật, lại còn chủ động như thế. Có phải em thấy mấy hôm trước anh chưa đủ cố gắng, cho nên mới khiến em học hư đúng không?”

Thiện Lương chỉ mỉm cười, không nói rõ nguyên nhân.

Độ cong nơi khóe miệng của anh càng thêm rõ ràng hơn: “Nếu em đã chủ động, vậy được rồi, tối hôm nay chờ anh ăn em đi.”

Thiện Lương nhẹ nhàng ôm lấy cổ Cố Gia Duệ, cắn một cái vào vành tai anh: “Ép chết anh.”

Lời editor:

Tại hạ bất lực, đến đây là hết rồi, không có thịt! AAAAAAAAAAAA, thịt của tui đâu. ( ≧Д≦)༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽(༎ຶ ෴ ༎ຶ)(〒﹏〒)ಥ‿ಥ