Editor: Minnnn
Âm thanh đọc diễn cảm vang lên liên miên không dứt như những đợt sóng biển bất tận.
Mặc dù Thiện Lương đang đọc tiếng Anh nhưng cậu vẫn luôn thất thần.
Tiết tự học buổi sáng đã sớm kết thúc, cậu cũng không thấy Cố Gia Duệ có động tĩnh gì.
Phỏng chừng tối hôm qua anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, Thiện Lương cúi đầu nghĩ, có lẽ ngay cả chính Cố Gia Duệ cũng quên mất việc này.
Lòng cậu hơi lắng lại.
Tiết tự học buổi sáng kết thúc, bên ngoài trời lúc này đang mưa nhẹ. Tiếng chủ nhiệm giáo dục truyền ra từ đài phát thanh: “Do thời tiết nên sẽ hủy bỏ tiết thể dục buổi sáng hôm nay.”
Lớp học cũng dần dần sôi động lên, mùi thức ăn bắt đầu thoang thoảng.
“Nào mọi người, thu chân lại vào đi, các bạn mau nộp bài tập tiếng Anh một chút!” Bạn phụ trách môn tiếng Anh bắt đầu hét to : “Vũ Đại Khí, lại là cậu ! Mau giao bài đi!”
Khuôn mặt nhỏ của Vũ Đại Khí nhăn lại vì đau khổ, sau đó cậu ta chắp tay với bạn phụ trách môn: “Xin ngài đại nhân đại lượng, ngài cho tớ xin một quyển để chép một chút được không?”
Bạn phụ trách môn tiếng Anh vội vã báo cáo kết quả làm bài, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, ném một quyển cho Vũ Đại Khí: “Nhanh lên!”
Vũ Đại Khí vui vẻ, vội vàng nói cảm ơn, sau đó cúi đầu nhìn xuống.
Là sách bài tập của Hứa Vân Thiên.
Trái tim cậu ta run lên, lén nhìn một vòng xung quanh như tên trộm, không ai phát hiện ra mặt cậu ta bỗng nhiên đỏ bừng.
Cậu ta cúi đầu mở sách bài tập của Hứa Vân Thiên ra, sau đó vừa chạm vào những dòng chữ xấu đó, vừa dùng tốc độ nhanh nhất để chép cào trong sách của mình.
Cũng không quên sửa một vài chỗ thành sai, để tránh cho quá giống sẽ bị phát hiện.
Sự khôn khéo đột nhiên tái phát, thật là không có cách nào.
Thiện Lương giao hết tất cả bài tập lên, vừa mới đóng sách lại thì Cố Gia Duệ đang ngồi phía sau bỗng nhiên lên tiếng: “Triệu Tư Vũ!”
Triệu Tư Vũ chậm rãi xoay người, mái tóc màu đen thẳng dài xõa trên vai, khí chất và vẻ đẹp của cô ấy cùng tồn tại: “Có phải hôm qua cậu xúi giục Thiện Lương không tới đúng không?” Cố Gia Duệ tùy tiện duỗi chân ra đá vào giày Thiện Lương: “Cậu mau dừng cái suy nghĩ kia lại cho tôi! Tôi và Thiện Lương là anh em mười năm, cậu ít tới châm ngòi thôi.”
“Tôi chia rẽ mấy cậu như thế nào?”Giọng nói của Triệu Tư Vũ bình tĩnh: “Tôi chỉ nói cho Thiện Lương bảo cậu ấy chú ý một chút thôi, nếu trong lòng cậu không có quỷ thì sau lại xù lông lên làm gì?”
Cố Gia Duệ hít sâu một hơi, hiển nhiên đang nổi điên.
Một lúc lâu sau anh mới phun ra mấy chữ từ kẽ răng: “Được, tôi cho cậu xem!”
Dứt lời, bỗng nhiên cậu đứng dậy giữa gáy của Thiện Lương, trong ánh mắt bình tĩnh của Triệu Tư Vũ, anh chuẩn bị tiến lại gần.
“Sao lại thế này ——”
Một giọng nói chói tai của con gái bỗng nhiên vang lên trong lớp.
Cố Gia Duệ chợt dừng lại, Thiện Lương cũng nhanh chóng đẩy anh ra, cũng nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Chỗ ngồi gần cửa sổ bên kia là của một bạn học nữ tên Lâm Vũ, vẻ mặt cô gái đầy nôn nóng, hốc mắt ngấn nước.
Lúc này Lâm Vũ đang lục mọi chỗ lên tìm đồ của mình, gấp đến mức sắp bật khóc, mà nữ sinh bên cạnh cũng nhanh nhẹn mà giúp đỡ cô gái ấy tìm cái gì đó.
“Mất, tại sao lại mất rồi?” Sắc mặt Lâm Vũ vô cùng xấu.
Vũ Đại Khí chạy tới đó trước, hỏi thăm một lúc mới hiểu rõ ràng chuyện này, sau đó cậu ta trở lại chỗ của mình giải thích với Thiện Lương: “Hình như Lâm Vũ cất khoảng mười triệu tiền sinh hoạt trong ngăn bàn, kết quả bây giờ…… Lại không thấy nữa!”
“Tìm lại đi, nói không chừng cậu đặt ở chỗ nào đó mà bản thân quên mất thì sao?” Triệu Tư Vũ nói.
Cửa lớp bị đẩy ra, cô Quan Vân cũng được mời tới đây.
(Cấm reup!!!:))
Sắc mặt của cô Quan Vân có hơi ngưng trọng, cô đi đến bên cạnh Lâm Vũ, dịu dàng hỏi: “Em tìm kỹ chưa? Em thử suy nghĩ một chút xem có phải quên chưa tìm chỗ nào hay không?”
Lâm Vũ lắc đầu, nhỏ giọng khóc: “Không có ạ, em tìm hết rồi…… Đây là phí sinh hoạt hai tháng của em! Nếu mà mất thì em……”
“Buổi sáng hôm qua em đã cất trong đây, hôm nay lại không thấy đâu nữa.” Lâm Vũ lau nước mắt.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Theo đạo lý mà nói thì lúc nào cũng có người trong lớp, ngay cả lúc tan học buổi tối cũng có một học sinh chuyên phụ trách khóa cửa, sẽ không để ai tiến vào.
“Không phải do một bạn nào đó trong lớp chúng ta trộm đấy chứ…..” Có nữ sinh khoa trương nói.
Thiện Lương nhìn nhóm bạn bên kia đang thảo luận sôi nổi, khẽ thở dài, cậu cúi đầu tiếp tục làm bài tập của mình.
Mà lúc Thiện Lương cúi đầu xuống thì đôi mắt của Uông Thừa Huệ đang đứng kia bỗng nhiên sáng ngời, cô ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiện Lương.