Editor: Minnnn
Thiện Lương ngoan cố mà quay đầu đi, không nói lời nào.
"Đừng có nói cậu tức giận thật đấy nhé?" Cố Gia Duệ có hơi hoảng loạn, anh nhéo má Thiện Lương: "Tôi chọc cậu chỗ nào à?"
Thiện Lương chạy ra chỗ mép giường ngồi, lạnh lùng nói: “Cậu không được chép bài tập về nhà của tôi nữa, bây giờ cậu phải tự làm, không hiểu chỗ nào thì tôi có thể dạy cho cậy, nhưng không được chép."
Cố Gia Duệ cau mày, ra vẻ như rất mất kiên nhẫn: "Làm gì mà nghiêm túc thế?"
Thiện Lương chỉ vào bàn học: "Cậu có làm không?"
"Được, được, cậu đừng nóng giận mà." Cố Gia Duệ ôm bút và tờ bài thi, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn học: "Làm, bây giờ tôi làm là được chứ gì?"
Thiện Lương thấy anh thành thật cúi đài nhìn tờ bài thi, sau đó cậu mới thở phào một hơi.
Nhưng mà bầu không khí yên tĩnh này lại không duy trì nổi một phút thì Cố Gia Duệ đã quay đầu lại: “Điều kiện đầy đủ nhưng không cần thiết với điều kiện cần thiết nhưng không đầy đủ, có cái con khỉ gì khác nhau? Không phải chỉ thay đổi trật tự từ thôi sao?”
Thiện Lương thở dài, ngồi vào bên cạnh anh, sau đó lôi sách giáo khoa ra bắt đầu giải thích cho anh.
Cơ sở toán học của Cố Gia Duệ thật sự quá kém, không thể không bắt đầu giảng về khái niệm và định lý cơ bản nhất.
"Chắc chắn mấy người anh em của tôi đang cười nhạo tôi." Đang làm được một nửa bài thi, Cố Gia Duệ bỗng nhiên ngẩng đầu, oán hận lên tiếng: “Bọn họ đang sôi nổi chơi gái trong quán bar còn ông đây con mẹ nó phải học định lý hyperpon ở chỗ này. Chắc hẳn bố tôi nên trao tặng cho tôi một lá cờ thi đua vì đã chăm chỉ học tập.”
“Cậu mới học chưa đầy một tiếng mà đã bắt đầu nói vớ vẩn rồi à?” Thiện Lương lạnh lùng liếc anh một cái: “Không chỉ bây giờ mà sau này tôi cũng giám sát việc học tập của cậu đáy, tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Cố Gia Duệ nản lòng mà tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân dài tùy ý duỗi ra: “Ài tôi nói này, gần đây tôi có chọc cậu đâu nhỉ? Tại sao cậu có thể tàn nhẫn với tôi như thế? Tại sao vậy Lương Lương?”
Thiện Lương dùng thước đo đánh một cái vào lòng bàn tay anh: “Đừng có nói nhiều như vậy, học tập!”
“Tôi không học.” Thế mà tằng nhãi Cố Gia Duệ này lại dám giờ trờ chơi xấu: “Tôi mệt lắm, tôi muốn đi ngủ.”
“Cậu còn hơn nửa tờ chưa làm, nếu cậu không biết thì ngày mai lấy cái gì mà nộp?”
“Gần đây cậu quá đáng lắm rồi đấy, cậu đối xử với tôi rất tệ.” Cố Gia Duệ bỗng nhiên oán giận, hung tợn mà nói: "Thiện Lương, cái đồ vô lương tâm, cậu cứ chờ cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ thu thập cậu!”
Hình tượng ngày thường của Thiện Lương quá mức lạnh lùng và thờ ơ.
Cố Gia Duệ bỗng nhiên phát hiện, nếu có thể nhìn thấy người như vậy bất kham nhục nhã rồi lại cầm lòng không đậu, tựa hồ…… Cũng khá thú vị.
Thiện Lương không nhận ra được tâm tư nhỏ bé kia của Cố Gia Duệ: “Đừng nói nhảm nữa, mau làm bài đi.”
(CẤM REUP!!!!:))
Cố Gia Duệ gãi tóc, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, sau đó anh nghiêng người qua cười xấu xa, nói: “Muốn tôi tiếp tục viết cũng được, nhưng tôi có yêu cầu.”
Dường như Thiện Lương cũng ngửi thấy mùi khác thường từ nụ cười này của anh, yết hầu của cậu hơi nhúc nhích: “Yêu cầu…… Gì?”
Cố Gia Duệ hưng phấn mà tiến đến bên tai Thiện Lương, sau đó thổi khí, ái muội mà nói: “Ngày mai, cậu cho tôi hôn một cái trước mặt Triệu Tư Vũ là được.”
Thiện Lương đẩy đầu của Cố Gia Duệ ra: “Cậu muốn làm cái gì?”
“Chẳng phải cô ta bảo cậu phải phòng tôi à? Tôi nhìn thấy Triệu Tư Vũ đã rất khó chịu rồi, cho nên muốn xem bộ dáng kinh ngạc của cô nàng.” Cố Gia Duệ dào dạt đắc ý: “Cậu nói đi, có đồng ý không?”
Thiện Lương trầm mặc một lúc, cuối cùng nghiến răng nghiến lời, cậu ném bút cho Cố Gia Duệ còn bản thân thì nhảy lên giường nửa nằm nửa mở sách đọc, lạnh lùng nói: “Làm bài đi!’
Cố Gia Duệ biết Thiện Lương đã đồng ý rồi.
Anh cười, sau đó cầm lấy nút, tiếp tục miệt mài chinh phục hyperbon.
Ngày mai anh sẽ để cho Triệu Tư Vũ biết rằng rốt cuộc Thiện Lương nghe theo ai!
Tiết tự học vào sáng sớm hôm sau vẫn khá yên bình.
Thiện Lương ngồi một bên đọc sách tiếng Anh, thỉnh thoảng lại nghĩ tới chuyện mà ngày hôm qua cậu đã đồng ý với Cố Gia Duệ.
Cũng không biết khi nào nụ hôn kia sẽ đến.
Cậu có hơi…… Có hơi khẩn trương……
Nhưng tuyệt đối cậu không mong chờ.