Vội vàng thay xong bộ quần áo năng động, Gia Dật bước vội xuống tầng, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Trình Phong đang đứng đợi, hai tay đút túi.
Không biết có phải do hôm nay là cuối tuần hay không, Trình Phong không mặc cảnh phục giống lần trước Lưu Gia Dật gặp, mà chỉ mặc thường phục. Quần bò màu xanh mài bạc phếch phối với áo thun cổ bẻ màu đen, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, làm nổi bật mái tóc ngắn năng động. Nhìn trông ít nghiêm trang, tăng thêm dáng vẻ thoải mái.
Gia Dật đứng ngây ngốc ở cửa. Trình Phong quay người lại, nhìn thấy cô, lông mày cau lại, nói: “Đại tiểu thư đang nghĩ gì đấy? Lề mà lề mề!”
Lưu Gia Dật chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, lúc nãy chắc não bị úng nước rồi, lại còn cảm thấy tên đàn ông gia trưởng này trông cũng đĩnh đạc ra phết, cô bật lại luôn: “Anh nghĩ ai cũng là cái máy làm việc suốt ngày như anh chắc! Chẳng qua là tôi không muốn bỏ lỡ tình tiết vụ án thôi, đến cả bạn trai cũng không tiếp để đi tra án với anh, anh còn ở đây kén cá chọn canh.”
“Cô có bạn trai?” Trình Phong nhìn Gia Dật một lượt.
Gia Dật cảm thấy cô thật sự bị tên đàn ông này coi thường, tức giận đáp trả: “Đúng đó, sao hả? Không được sao?”
“Không, không!” Trình Phong đáp lại với vẻ đắc ý, ánh mắt đầy trêu chọc đánh giá Gia Dật thêm lượt nữa: “Bạn trai cô đã đi gặp bác sĩ tâm lý bao giờ chưa?”
“Tại sao anh ấy phải gặp bác sĩ tâm lý?”
“Tôi nghi ngờ gu anh ta mặn, lại đi thích trẻ con!” Trình Phong giễu cợt, thấy Lưu Gia Dật mặt mày đỏ tía, trong lòng anh có một cảm giác vui vẻ khó có thể gọi tên.
“Anh...!” Lưu Gia Dật siết chặt nắm đấm, hỏi lại với vẻ tức giận: “Ngài Trình có bạn gái không?”
“Không có.”
“Thảo nào!”
Trình Phong nhướng mày: “Cái gì mà thảo nào?”
Gia Dật cười một tiếng đầy ác ý: “Thảo nào, chính là muốn nói, chị em chúng tôi đúng là vẫn còn có mắt nhìn!”
“Thế bạn trai cô thì sao? Vẫn còn đợi ở nhà cô à?” Trình Phong không kìm được lòng mà hóng hớt chút đỉnh.
“Không, anh ấy đang ở Mỹ.”
“Sao lại đi xa thế?”
“Học tiến sĩ, không giống như người nào đó, không có học thức, lại bằng lòng làm một tên không có văn hóa!” Cơn giận của Gia Dật khó có thể nuốt trôi, nắm bắt tất cả cơ hội có được để công kích Trình Phong.
Trình Phong không để tâm, nhếch môi cười: “Chỗ lãnh đạo khuất mắt trông coi này, cô phải cẩn thận chút nha!”
“Làm ơn đi!” Gia Dật cảm thấy đau đầu: “Lại thế nữa! Tại sao phải nói như vậy hả? Để người ta nghĩ xấu cho làm gì!”
“Hử?” Trình Phong quay đầu lại nhìn Gia Dật với vẻ khoái chí: “Còn vị nào cũng cảm thấy như vậy nữa?”
“Ừm, bạn tốt của tôi, hợp cạ với anh đấy!” Gia Dật bỗng nhiên cười hì hì: “Trước mắt, cô ấy vừa khéo còn độc thân, nếu hai người đã ngầm hiểu nhau như thế, chi bằng để hôm nào tôi giới thiệu hai người với nhau đi!”
“Bạn của cô?” Trình Phong nhíu mày: “Thôi dẹp đi, đóa hoa trong nhà kính như các cô, tôi không có phúc thưởng thức!”
“Anh mới là hoa trong nhà kính ý!” Gia Dật trừng mắt với anh một cái: “À không, anh là cây xương rồng trong sa mạc mới đúng! Hay gây sự!”
Trình Phong bị lời của cô chọc cười, cười ha ha đầy cởi mở, rồi lại hỏi một cách cợt nhả: “Ôi, tính thêm cô nữa thì bạn trai cô có tổng cộng bao nhiêu cô bạn gái?”
“Xùy xùy xùy!” Gia Dật vội vàng đáp: “Cái miệng ăn mắm ăn muối nhà anh! Anh ấy chỉ có mình tôi thôi! Cả đời này cũng chỉ có một mình tôi! Đừng có ở đó mà nói lung tung! Anh tưởng đàn ông ai cũng như anh chắc!”
“Sai! Không giống tôi chút nào, nếu giống, thì phải giống cậu bạn Tư Mã Bình của cô kia kìa!”
“Có ý gì?”
Trình Phong xua đi nét cười đùa trên mặt, nghiêm giọng nói: “Hôm qua chúng tôi đã điều tra bạn bè, hàng xóm, còn có cả người nhà của Tư Mã Bình, phát hiện hóa ra tên Tư Mã Bình này thật sự là một kẻ trăng hoa ong bướm, phụ nữ ở bên cạnh hắn, người cũ của cũ, người cũ, người hiện tại, người trong lời đồn, đều sắp đủ để soạn thành tập danh sách dài rồi!”
“Hả? Ý của anh là, anh nghi ngờ đây là vụ gϊếŧ người vì tình?” Gia Dật cảm thấy phấn khích.
Trình Phong gật đầu: “Khả năng gϊếŧ người vì tình là rất cao. Hôm nay chúng tôi đã tìm thấy một bức thư trong nhà Tư Mã Bình, là một bức thư đe dọa, bên trong còn gửi kèm một tấm hình nạn nhân hôn môi với một cô gái trẻ.”
“Trời đất!” Gia Dật kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng: “Rốt cuộc Tư Mã chọc phải loại phụ nữ nào chứ, lại có thể dẫn đến họa diệt thân!”
“Cái này… vẫn chưa thể kết luận. Mọi thứ đều phải có bằng chứng rõ ràng.” Trình Phong nói.
Dường như bị lây phong thái nghiêm nghị của anh, Gia Dật cũng tạm gác lại nỗi uất hận đấu võ mồm với anh lúc nãy, tất cả suy nghĩ đều chỉ tập trung vào vụ án của Tư Mã Bình.
“Anh vừa nói, các anh? Không phải một mình anh đến nhà Tư Mã Bình để điều tra à?” Gia Dật nghĩ đến một vấn đề còn khúc mắc.
“Tất nhiên không chỉ có mình tôi, còn có người khác nữa.” Trình Phong đáp.
“Vậy bọn họ đâu? Tại sao chỉ có mỗi anh ở đây?”
“Cô nghĩ ai cũng nhàn hạ lắm à, đều ở lại nghênh đón đại tiểu thư Lưu sao?” Trình Phong nói: “Tôi để bọn họ đến đài phát thanh trước rồi, lát nữa sẽ gặp ở đó.”
“Này, tôi cảnh cáo anh nhé! Còn gọi tôi là đại tiểu thư thì tôi sẽ lật mặt với anh!” Gia Dật kháng nghị, nhưng đối phương chẳng có bất kỳ phản ứng nào với cô. Điều này khiến cô càng tức hơn, giẫm mạnh chân bước liền mấy bước, đi trước cả Trình Phong.
Đi được một lúc thì nghe thấy phía sau có người gọi cô: “Này, cô muốn đi đâu thế hả?”
Gia Dật quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, Trình Phong đã dừng ở bên đường cách cô vài mét.
“Sao anh không đi tiếp?” Gia Dật thắc mắc.
“Đài phát thanh xa như thế, tất nhiên phải dùng cái này rồi!” Trình Phong mặt mày vô tội chỉ chỉ vào chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên đường.
“Anh!” Gia Dật nghiến răng, quay trở lại: “Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?”
“Tôi thấy cô đi hùng hổ như thế, còn tưởng cô chưa đi đủ, không nỡ gọi cô lại đó!” Biểu cảm trên gương mặt Trình Phong, người ta gọi là ngây thơ vô (số) tội.
Ngồi vào ghế phụ, Gia Dật quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn anh, cô quyết định rồi, không cần biết tên đàn ông này nói cái gì, hung thủ gϊếŧ Tư Mã Bình còn chưa tìm được, nhưng cô sẽ bị ngài Trình đây chọc tức đến mức hộc máu mà chết!
Lúc đi được nửa đường, điện thoại của Trình Phong reo, anh ấn nút nghe: “Ai đấy?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Mã Xuân Lôi: “Anh Phong, sao còn chưa tới?”
Trình Phong liếc Gia Dật ngồi ở ghế phụ lái đang tức giận không thèm nhìn anh: “Sắp đến rồi, mấy phút nữa là chúng tôi tới.”
“Ồ, đón được người đẹp chưa?”
“Khụ khụ.” Trình Phong thấy Gia Dật quay lại nhìn mình thì ho mấy tiếng, mất tự nhiên nói: “Lôi Tử, loa ngoài.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó—
“Hello Gia Dật! Sắp tới nơi chưa? Lát nữa tôi đón cô ở cổng đài phát thanh nhé!”
Gia Dật mặt mày đang cau có thì bị lời của Mã Xuân Lôi chọc cười, đáp lại: “Vậy làm phiền anh rồi, anh Xuân Lôi!”
Mặc dù cách một cái điện thoại, Trình Phong vẫn nghe ra được tình cảm đầy kích động trong giọng nói của tên nhóc Mã Xuân Lôi: “Nói hay lắm! Anh Lôi trước giờ đều tôn trọng phái nữ! Các chị em đều không thua kém gì đàn ông bọn anh! Nói rằng…”
“Được rồi, được rồi!” Trình Phong thật sự bất lực trước sự niềm nở của Mã Xuân Lôi, vội vàng ngắt lời: “Tiết kiệm tiền điện thoại một chút đi! Muốn nói gì lát nữa cho nói thỏa thích! Dập máy đi!”
Đầu bên kia điện thoại không tình nguyện đáp một tiếng rồi ngắt kết nối.
Lúc đợi xe vào trong sân của đài phát thanh, hai người ở trên xe nhìn thấy phía cổng đài phát thanh xa xa có ba người đang đứng rất chỉnh tề. Nhìn thấy xe của Trình Phong đi vào thì lập tức tới hướng ghế phụ mà đón tiếp.
Trình Phong trừng mắt, mặt mày sa sầm nhìn mấy người tới đón tiếp, lòng tức giận phừng phừng, xem ra, lúc quay về tổ phải đặt ra một số quy định mới. Điều đầu tiên là cấm ăn mặc nhã nhặn bảnh bao đi quyến rũ con gái nhà người ta.
À, đúng rồi, còn phải nghiêm khắc chấn chỉnh số nam giới độc thân nữa!