Ngày hôm sau là cuối tuần. Mặc dù Gia Dật đang trong kỳ nghỉ, ngày nào cũng là chủ nhật, nhưng Tích Minh ở nước Mỹ xa xôi vẫn đang vật lộn với học vị tiến sĩ, cho nên chỉ vào cuối tuần, anh mới có thời gian lên mạng call video với Gia Dật, tám chuyện một lúc.
Để nhìn thấy người trong lòng qua mạng, sáu giờ sáng ngày thứ bảy, tiếng chuông báo thức reo, Gia Dật hò dô ta dậy, phi như bay đi rửa mặt đánh răng, chải chuốt trang điểm, nửa tiếng sau đã ngồi ngay ngắn trước máy tính với tinh thần hăng hái.
Một lát sau, video call được kết nối, gương mặt của Tích Minh hiện lên trên màn hình.
“Tích Minh!” Đã một tuần không gặp rồi, Gia Dật nhìn thấy Tích Minh thì vui vẻ không chịu được, không kìm được lòng mà bắt đầu làm nũng: “Em nhớ anh lắm á!”
Tích Minh ở đầu kia cười cười với Gia Dật, vừa có chút nuông chiều vừa có hơi mỏi mệt: “Anh cũng nhớ em lắm. Ở nhà có ăn uống tử tế không đấy?”
“Có mà! Anh yên tâm. Không cần lần nào nhìn thấy em cũng nói câu này chứ, anh giống hệt bố em đó!” Gia Dật chu môi làm nũng.
Tích Minh đi guốc trong bụng cô: “Em ấy, có chết cũng không chịu xuống bếp, khai giảng rồi không thể ngày nào cũng chen chúc với học sinh ở căng-tin được. Bây giờ nghỉ hè rồi, chắc không húp mì sống qua ngày chứ? Trong mì ăn liền có chất bảo quản, ăn nhiều thì sau này thành xác ướp!”
Gia Dật cười đầy nghịch ngợm: “Thanh xuân ngưng đọng luôn, được đấy chứ! Hơn nữa á, thành xác ướp rồi thì sẽ là “Mummy” (1) của anh?! Vai vế được nâng lên luôn! Được đấy! Được đấy! He he!”
[(1)Từ xác ướp (mummy) viết gần giống từ mẹ (mommy) trong tiếng Anh - Chú thích của tác giả ]
Đang nói chuyện, điện thoại của Gia Dật đột nhiên rung lên, làm cô giật nảy mình.
“Sao thế, Gia Dật?” Nhìn thấy Gia Dật đột nhiên vỗ ngực, Tích Minh cũng bị dọa theo, cứ nghĩ Gia Dật ở bên đó xảy ra chuyện gì.
“Không sao, không sao!” Gia Dật liến thoắng: “Là di động của em tự dưng rung lên, dọa cho em một trận. Em ra nghe điện thoại nhé, anh đợi em một chút!” Nói xong thì bỏ tai nghe xuống, rời khỏi máy tính, ấn nút nghe: “Alo, đại tiểu thư à, sáng sớm ngày ra đã gọi tôi, bà có chuyện gì đó?”
Người gọi điện đến là bạn thân lâu năm của Gia Dật – Lục Linh. Từ nhỏ đến lớn, Lục Linh là bạn thân nhất trong các mối quan hệ của Gia Dật. Ngoài việc cùng chung chí hướng ra, tính cách của Lục Linh mới là lý do khiến Gia Dật tán thưởng và ngưỡng mộ. Độc lập, thông minh, dường như lúc nào cũng là dáng vẻ lẳng lặng đứng ngoài quan sát, thực tế mà không lõi đời, đối xử với bạn bè cực kỳ nhiệt tình, nhưng nếu như ai dám chọc cô ấy thì rắc rối to. Nói tóm lại, là một cô gái giống hệt con mèo.
“Gia Dật à, lát nữa tôi tới tìm bà. Đi dạo phố với chị đây, rồi chị đây sẽ bao ăn, he he, thấy thế nào?” Đầu bên kia của điện thoại vang lên tiếng Lục Linh, giọng điệu nhẹ nhàng, lộ ra chút khảng khái.
“Biến biến biến, lại giả vờ là đại ca ở trước mặt tôi rồi đấy! Bà còn nhỏ hơn tôi mấy tháng tuổi nha, cứ thích bắt nạt tôi hoài!” Gia Dật cười, đùa lại: “Muốn đi dạo phố thì bà đi một mình đi, nay tôi không theo được đâu, he he.”
“Trời hỡi! Có phải bà ở nhà để nói lời yêu đương sến sẩm với cái tên họ Văn đó không?!” Trong điện thoại vang lên giọng xót thương của Lục Linh.
Gia Dật cười mỉm, mặt đỏ lên: “Biết rồi còn hỏi!”
“Ôi, tôi thật sự chả biết cái tên họ Văn đó có gì tốt, lại khiến bà để tâm như thế!”
“Linh Linh!” Gia Dật giở giọng năn nỉ: “Con người Tích Minh rất tốt đó, đợi anh ấy về nước, hai người thân nhau rồi thì bà sẽ biết thôi!”
“Vâng vâng vâng!” Lục Linh não ruột đáp: “Mỗi lần nhắc đến là bà lại nói tốt cho tên đàn ông đó hết cả nước bọt! Nhưng mà tôi phải nhắc bà nhớ, yêu xa không mơ mộng được đâu, bà vẫn nên đề phòng chút đi. Khoảng cách này là cả một vòng trái đất đấy, ai mà biết được ở bên Mỹ anh ta phong lưu đa tình như thế nào!”
“Biết rồi ạ!” Gia Dật dõng dạc đáp: “Vậy, nay tôi không dạo phố với bà được đâu, ngày mai thì sao?”
“Ngày mai à…” Lục Linh chần chừ một chút: “Ngày mai không được rồi, tôi có hẹn với người ta. Vậy, tìm cơ hội khác nhớ, dù sao bà vẫn đang nghỉ mà, còn khối thời gian! Nhớ lời tôi nói đó! Đừng làm cô gái ngốc! Để ý chút đi!”
“Được rồi được rồi, nghe lời bà hết đó! Thế tôi tắt điện thoại nha! Tích Minh vẫn còn đợi tôi á.”
“Đi đi, ra với cái tên tiến sĩ họ Văn đó đi! Bye bye!”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Linh xong, Gia Dật lắc đầu, biểu cảm dở khóc dở cười rồi quay lại trước bàn để máy tính.
Ngồi xuống xong, cô cười ngỏ ý xin lỗi với Tích Minh ở đầu bên kia màn hình, mà Tích Minh dường như chưa hề nhận ra Gia Dật đã tắt điện thoại, quay trở lại chỗ ngồi rồi. Anh vẫn cau mày, giống như đang có chuyện muộn phiền gì đó khiến anh phải suy nghĩ.
“Tích Minh, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Gia Dật thấy anh cau mày vẻ lo lắng thì cất tiếng hỏi đầy quan tâm.
Văn Tích Minh dường như bị câu hỏi đột ngột của cô dọa sợ, vội vàng định thần lại: “À, không phải, không có. Anh mệt quá thôi. Dạo gần đây ngày nào cũng phải làm thực nghiệm với thầy hướng dẫn trong phòng thực nghiệm, một ngày không ngủ đủ 5 tiếng.”
“Vất vả vậy!” Gia Dật nhìn bạn trai với vẻ đau lòng: “Đúng rồi, quầng mắt thâm lại này! Sắp biến Tích Minh nhà em thành con gấu trúc rồi! Thầy hướng dẫn của anh có phải mất nhân tính rồi không!”
“Hết cách rồi.” Tích Minh lắc đầu: “Gia Dật, anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Chuyện gì?” Gia Dật hỏi, lời vừa thốt ra, điện thoại ở cạnh tay lại rung lên. Cô cúi đầu nhìn, là số lạ: “Tích Minh, anh đợi em một chút, em nhận điện thoại cái đã.” Nói xong thì ấn nút nghe: “Alo, xin chào!”
“Bây giờ tôi muốn đi tìm hiểu tình hình ở đài phát thanh mà Tư Mã Bình công tác, cô có muốn đi không?” Đầu bên kia điện thoại vang lên chất giọng trầm thấp.
Dù không nhận ra số gọi đến, cũng không tính là chất giọng quen thuộc, nhưng nhờ nội dung câu hỏi mà trong nháy mắt, Gia Dật đã biết đối phương là ai. Nhưng mà cách nói chuyện thẳng thừng, lại không thèm xưng hô này khiến cô cảm thấy không vui, vì thế, Gia Dật nhất quyết giả vờ mù mờ: “Xin lỗi, xin hỏi anh là ai?”
Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Trình Phong.”
Gia Dật không kìm được mà trợn trừng mắt với không khí. Cái tên ngông cuồng tự đắc này, mở miệng nói tiếng nào là khiến người ta tức muốn hộc máu: “Sao anh có số điện thoại của tôi?”
“Cục trưởng Biện đưa cho, nói là muốn đi đâu điều tra thì nhớ gọi thêm cô. Thế rốt cuộc là cô có đi hay không?” Giọng điệu rõ ràng là cực kỳ không tình nguyện.
“Bây giờ đi luôn hả?” Gia Dật bị làm khó rồi, cô vừa không muốn bỏ lỡ tình tiết vụ án, vừa không nỡ ngắt quãng thời gian hò hẹn với bạn trai: “Có thể đợi đến thứ hai không? Bây giờ tôi có chút việc…”
Ở đầu bên kia, Trình Phong lạnh giọng trả lời: “Đợi?! Chẳng lẽ cô muốn để hung thủ có đủ thời gian tiêu hủy bằng chứng lẫn manh mối? Thôi dẹp đi, nếu đã cản trở đại tiểu thư nghỉ ngơi thì không cần đi theo nữa. Bọn cảnh sát chúng tôi không có cái diễm phúc đó đâu, còn nói cái gì mà nghỉ ngơi này nọ!”
Ba chữ “đại tiểu thư” mà Trình Phong thốt ra đã thành công đả kích được Lưu Gia Dật, cô bật dậy khỏi ghế: “Được, tôi đi! Anh đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Tôi đứng dưới nhà cô đây này. Cô thay quần áo rồi xuống là được.”
Gia Dật ngây người ra: “Anh… đến nhà tôi đón tôi á?”
“Tôi không rỗi hơi đến mức đó. Tôi đến nhà Tư Mã Bình tìm manh mối, cho nên vừa hay lại ở đây thôi.”
“Vậy sao lúc nãy anh không báo để tôi đi cùng?”
Trình Phong chỉ trả lời đúng ba chữ: “Không cần thiết.”
Gia Dật tức cái tên đàn ông chả có phong độ gì, tính khí lại dở người này đến độ nghiến răng nghiến lợi: “Được, anh đợi đó! Tôi xuống ngay!”
Nói xong thì muốn đi luôn, nhưng chợt nhớ ra, Tích Minh vẫn còn đợi mình nên lại vội vã ngồi xuống: “Tích Minh, xin lỗi nha, em có chút việc phải ra ngoài một chuyến!”
“Chuyện gì mà vội thế? Vừa rồi ai gọi cho em đấy?” Tích Minh thấy Gia Dật hấp tấp, sốt ruột hỏi lại.
“À, cảnh sát ở đơn vị của ông cậu em. Em được mời đi tìm hiểu tình tiết vụ án với bọn họ, tận dụng kỳ nghỉ thu thập một vài vụ án mẫu.”
“À, thế hả, vậy em phải chú ý an toàn đấy. Chỗ nguy hiểm thì đừng đi!” Văn Tích Minh dặn đi dặn lại.
“Ừm, anh yên tâm!” Gia Dật ngọt giọng đáp lại, nhanh chóng bắn một cái hôn gió vào màn hình: “Thế em offline nhé, anh phải tự chăm sóc bản thân đó. Phải ăn cơm nè, chú ý nghỉ ngơi nè, còn phải mỗi ngày đều nhớ đến em nữa!”
Tích Minh gật đầu: “Ừ, được, em mau đi đi.” Nói xong thì tắt chức năng call video.
“Cái tên này!” Gia Dật đợi đến khi avatar đen trắng hiện offline: “Lúc nào đã trở nên quả quyết như vậy hả!”