Một Lần Gặp Gỡ Cả Đời Bên Anh

Chương 14: Trợ lý

Chương trình học của năm tư không quá bận rộn, bây giờ chỉ còn hơn tháng nữa là tốt nghiệp, chỉ cần bổ sung đủ tín chỉ, sau đó biểu diễn báo cáo tốt nghiệp trước thời hạn nữa là xong. Suốt bốn năm đại học, học lực và đạo đức của Tô Tinh Dã luôn ưu tú, có thể gọi là tấm gương tiêu biểu. Đạt đủ tín chỉ tất nhiên không chỉ nói suông, hơn nữa còn có biểu diễn báo cáo tốt nghiệp, bởi vì cô là tiết mục múa đơn nữ, cũng không cần phải phối hợp gì với các học sinh khác, cho nên đơn xin nghỉ học sớm của cô ấy đã được Ôn Uyển chấp thuận.

Ôn Viện biết cô ký hợp đồng quay một bộ phim truyền hình, rời trường sớm là để gia nhập đoàn quay phim, cho nên không nói gì nhiều. Huống hồ cô bây giờ cũng đã tham gia đội múa cấp một quốc gia, nghe nói trong ba tháng đó sự thể hiện của cô ở đội múa vô cùng nổi trội, trở về trường vẫn như cũ nghiêm túc đi học, luyện múa, vì thế bà luôn rất hài lòng về cô. Hiện tại cô phải tham gia đoàn phim bà cũng chẳng có phản đối gì.

Ôn Viện đóng dấu cho cô, lúc đưa cho cô thì nói: “Cho dù gia nhập đoàn phim rồi, nhưng nhất định không được quên ngày hai mươi tháng bảy phải biểu diễn báo cáo tốt nghiệp, điệu múa Thanh Bình của em vẫn phải tăng cường luyện tập.”

Điệu múa Thanh Bình của Tô Tinh Dã là một điệu múa cổ điển do cô tự mình sáng tạo, đây là vũ khúc mà cô đã bắt đầu lên ý tưởng từ học kì đầu tiên của năm thứ tư, để dành cho buổi biểu diễn báo cáo tốt nghiệp cuối cùng. Khi Tô Tinh Dã lần đầu tiền biểu diễn “Thanh Bình” cho Tô Viện xem, Ôn Viện trong nháy mắt kinh ngạc vô cùng, bà dám đảm bảo, vũ điệu Thanh Bình này của Tô Tinh Dã trong buổi biểu diễn báo cáo tốt nghiệp của Học viện múa Bắc Kinh năm nay nhất định sẽ đạt được thành tựu to lớn, giành lấy huy chương vàng.

Tô Tinh Dã nhận lấy giấy xét duyệt, “Em biết rồi ạ, cô Ôn, em nhất định sẽ luyện tập đàng hoàng, cô không cần lo lắng ạ.”

Ôn Viện nở ra một nụ cười yên tâm, “Ừ, cô tin tưởng em, được rồi, đi đi.”

Sau khi lên xe, Dương Vân nói với Tô Tinh Dã: “Tinh Tinh, ngày mai phải tham gia đoàn phim rồi, chị chọn cho em vài người, em đưa họ cùng đi đi.”

Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn chị, “Chọn người cho em? Người gì vậy?”

“Còn người gì nữa chứ, là nhân viên cho ở bên nghệ sĩ đó, trợ lý nè, vệ sĩ nè, trang điểm nè, nhà tạo hình nè…”

“Ấy, đợi đã, chị Vân, rốt cuộc là chị tuyển cho em bao nhiêu người vậy?”

“Cũng không nhiều, trợ lý ba, vệ sĩ hai, trang điểm hai, tạo hình cũng hai, tất cả có chín người mà thôi.”

Khóe miệng Tô Tinh Dã giật giật, “Có…có chín thôi hả?”

“Đúng rồi, tính ra là ít rồi đó.” Dương Vân tỏ vẻ không đồng tình.

“Trang điểm, tạo hình ở đoàn phim đều có cả, bọn em hầu như đều ở đoàn phim, đoàn phim nhiều người như thế cũng không cần thiết có vệ sĩ, còn trợ lý một người là đủ rồi.”

Dương Vân nhìn cô, “Cho nên chín người mà chị hao tâm tổn sức chọn cho em, vυ't một phát bay mất tám người?”

“Chín người thực quá phô trương rồi.”

“Phô trương á?”

Tô Tinh Dã gật đầu kiên định.

“Cho nên chỉ cần một trợ lý?”

Tô Tinh Dã tiếp tục gật đầu.

“Hay là thêm một người nữa?” Dương Vân cùng cô thương lượng.

“Không cần, một người thôi.”

Dương Vân nhìn bộ dạng kiên quyết của cô, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, “Vậy... vậy được.”

***

Thẩm Vọng Tân kéo vali đi ra khỏi cửa, còn Đặng Khôn đứng một bên bồn chồn nhìn ngó xung quanh, đúng lúc đó nhìn thấy một cô gái tóc ngắn thân hình mảnh khảnh đnag kéo hành lý hùng hùng hổ hổ đi về phía bên này, nhưng chỉ liếc nhìn một cái rồi dời tầm mắt đi chỗ khác, trong miệng còn đang lầm bầm: “Hứa hẹn có trợ lý rồi người đâu?”

Thẩm Vọng Tân cười bất lực, nói với Đặng Khôn: “Anh Khôn, nếu không tới thì thôi vậy, chúng ta phải đi rồi.”

Đặng Khôn tức giận giơ tay muốn móc điện thoại ra gọi cho trưởng phòng Trần, điện thoại còn chưa lấy ra, cô gái mới nãy đã đi đến trước mặt bon họ, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi, là quản lý Đặng phải không ạ?”

Thẩm Vọng Tân và Đặng Khôn nhìn nhau một cái, sau đó Đặng Khôn nói: “Đúng, là tôi, cô là?”

Cô gái nghe thế, trên mặt liền nở ra một nụ cười, “Chào anh Đặng, em tên Đường Viên, là trợ lý do công ty sắp xếp cho anh Thẩm!”

Đặng Khôn vẻ mặt không chút tin tưởng, “Trợ lý? Do công ty sắp xếp?”

Đường Viên gật đầu khí thế.

Bàn tay cầm điện thoại của Đặng Khôn run lên, bây giờ anh ta chỉ cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực cháy từ đan điền lên đến cổ họng, nếu không được bùng nổ ra ngoài anh ta sợ mình thật sự sẽ ngạt thở mà chết.

Bên này Đường Viên nhìn thấy Thẩm Vọng Tân liền gọi một tiếng “anh Thẩm”, sau đó không nói nhiều lời một tay nhấc bổng vali bên tay anh lên bỏ vào cốp xe. Là vậy đó, không hề nhìn nhầm, một cái vali hai mươi tám tấc, bên trong đựng quần áo và đồ dụng vệ sinh cá nhân của Thẩm Vọng Tân, còn mấy cuốn sách anh thường hay xem, một người đàn ông cao to như anh nhấc lên còn thấy tốn chút sức lực, nhưng cô gái trước mặt có vẻ chưa tới năm mươi kí lại một tay nhấc chiếc vali này cho vào cốp xe.

Đừng nói có mình Thẩm Vọng Tân sững sờ kinh ngạc, ngay cả người bên cạnh là Đặng Khôn đã gọi điện cho trưởng phòng Trần cũng trợn mắt há mồm, để mặc trưởng phòng Trần ở đầu dây bên kia a lô a lô cả buổi cũng không thèm trả lời anh ta.

Đường Viên nhanh nhẹn đặt vali của Thẩm Vọng Tân vào trong xong, lại tiếp tục một tay nhét vali của mình vào, vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của hai người bọn họ, cô cười cười có chút ngại ngùng, “À thì… em từ bé đã khỏe mạnh…”

Đặng Khôn nuốt nước miếng cái ực, sau đó không chút do dự gác máy điện thoại của trưởng phòng Trần, anh ta vòng quanh người Đường Viên một vòng, “Khỏe bẩm sinh à?”

Đường Viên, “Có lẽ nói thế cũng được.”

Lúc này Đặng Khôn mới tỏ ra vui vẻ, “Được, Đường Viên phải không, đúng là em rồi, sau này em chính là trợ lý của Vọng Tân!”

Vẻ mặt của Đường Viên hớn hở, “Cảm ơn anh Đặng, cảm ơn anh Thẩm, em nhất định sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của trợ lý ạ!”

“Tốt tốt tốt, lên xe trước đi nào, anh đưa bọn em đến sân bay.”

“Anh Đặng, để em lái cho nhé?”

Đặng Khôn nhướng mày, “Em biết lái xe?”

“Biết ạ, năm ba đại học đã thi bằng lái xe rồi ạ.”

Đặng Khôn hài lòng gật đầu, “Thế thì tốt, vậy em lái đi.”

Đường Viên quả thật biết lái xe, hơn nữa kĩ thuật lái xe còn vô cùng điêu luyện.

Đường Viên kí gửi hành lý xong, trước khi tiến vào kiểm tra an ninh, Đặng Khôn kéo Đường Viên qua một góc dặn dò riêng vài câu, chẳng qua là vài việc liên quan đến Thẩm Vọng Tân cần phải chú ý, Đường Viên nghiêm túc nghe xong, liền âm thầm ghi nhớ trong lòng, “Anh Đặng, anh cứ yên tâm, em đều ghi nhớ hết rồi.”

“Nhớ rồi thì tốt, nếu có gì không biết, cứ nhắn tin Wechat cho anh, biết chưa?”

“Biết rồi ạ.”

Khi Thẩm Vọng Tân đi qua cửa kiểm tra an ninh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phía sau vọng đến một âm thanh, “Thẩm Vọng Tân!”

Thẩm Vọng Tân và Đường Viên bất giác quay người lại, Thẩm Vọng Tân nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc, trên tay bọn họ giơ những tấm băng rôn in ba chữ lớn “Thẩm Vọng Tân”, đang nhiệt tình vẫy tay về phía anh, Thẩm Vọng Tân nở một nụ cười về phía bọn họ, sau đó cũng vẫy tay với bọn họ, sau đó lại khoát tay về phía họ, ý muốn nói bọn họ mau về sớm đi.

Sau khi mấy cô gái tận mắt nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Vọng Tân biến mất ở cửa kiểm tra an ninh rồi mới quay người lại, họ cẩn thận tỉ mỉ gấp băng rôn lại và cho vào cặp. Một cô gái chợt nghĩ ra điều gì đó và nói: “Này, các cậu có phát hiện có một cô gái mới nãy đứng bên cạnh anh nhà mình không, hình như là đi cùng anh ấy?”

Cô gái vừa nói như thế, mấy cô gái khác cũng nhớ ra, hình như là vậy thật, bởi khi bọn họ gọi tên anh, cô gái kia cũng dừng lại, sau đó khi rời đi hai người bọn họ cũng cùng nhau rời đi.

“Vậy… vậy cô gái kia là ai?”

“Không biết nữa, dù sao cũng không phải là bạn gái, chắc là trợ lý thì phải?”

“Cái công ty rởm kia thật sự chịu chi để tuyển trợ lý cho anh nhà mình sao?”

“Tuyển rồi thì có ích gì, người trợ lý kia trông còn gầy hơn tôi, bọn họ rốt cuộc là ai chăm lo cho ai chứ?” Một cô gái nói một cách xót xa.

Nghe vậy, mấy cô gái khác trên mặt cũng bắt đầu lộ ra vẻ xót xa.

***

Tô Tinh Dã lúc này vẫn còn đang ở sân bay Bắc kinh, cô nhìn A Uy, trợ lý mà Dương Vân tuyển cho cô, cao một mét chín, khi không có có biểu cảm gì thì trông vô cùng nghiêm nghị, theo kiểu mà đi trên đường ai nhìn thấy sẽ tự giác tránh xa.

A Uy không phải là một trợ lý bình thường, thực tế anh ta là vệ sĩ chủ lực của một công ty đấu võ, vốn dĩ được phải đi để bảo vệ Tô Châu, sau này được Tô Châu sắp xếp ở bên Tô Tinh Dã, là một trong hai vệ sĩ mà ban đầu Dương Vân đã chọn lựa được, nhưng vì Tô Tinh Dã không muốn nhiều như vậy, chị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cử A Uy đến.

Tinh Dã vốn không thích người khác theo sát bên chăm sóc, cho nên dù có một trợ lý nữ thì cũng chẳng có tác dụng gì mấy, còn A Uy vừa có thể làm trợ lý, vừa có thể làm tài xế, lại có thể làm vệ sĩ, quả thật chính là ba trong một, quan trọng nhất là, anh ta cũng coi như người dưới trướng nhà họ Tô, đã từng ký hợp đồng sống chết giữ bí mật, cho nên tuyệt đối đáng tin.

Dương Vân vô cùng hài lòng về anh ta, “Tinh Dã, sau này A Uy chính là trợ lý của em, có anh ta ở bên cạnh em, chị vô cùng yên tâm.”

A Uy nhìn về phía Tô Tinh Dã, ánh mắt kiên định, “Cô Tinh Dã, sau này tôi sẽ bảo vệ cô an toàn, cô cứ yên tâm.”

Tô Tinh Dã gật gật đầu, “Thế sau này phải làm phiền anh Uy rồi.”

“Là việc nên làm.”

Dương Vân tận mắt nhìn Tinh Dã với A Uy đi qua cửa kiểm tra an ninh rồi mới rời đi.

Địa điểm quay phim đầu tiên của “Quyền mưu” là ở Hàng Châu, sau khi xuống máy bay A Uy đi lấy hành lí của bọn họ, Tô Tinh Dã định giơ tay đẩy vali của mình nhưng lại bị A Uy cản lại, “Cô Tinh Dã, tôi làm là được rồi.”

Thế là Tô Tinh Dã nhìn anh ta mỗi tay mỗi cái va li, bước đi từng bước hiên ngang, còn khách khứa hai bên đường thấy anh ta thì đều âm thầm cách xa vài mét.

Khách sạn mà đoàn phim “Quyền mưu” đặt vẫn là khách sạn mà Tô Tinh Dã đã ở hai năm trước. Hình như hồi năm hai đại học Tô Tinh Dã từng đi Hàng Châu một lần, lần này là lần thứ hai đến Hàng Châu, nhìn ngắm xung quanh mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

Khi A Uy đến lễ tân lấy khóa phòng, vẫn là khiến cho cô lễ tân nhà người ta bị hù một phen. Tuy sợ nhưng vẫn cố hỏi nhiều lần thông tin lưu trú của anh ta, xác định không còn vấn đề gì nữa mới dùng hai tay có chút run rẩy mà đưa chìa khóa phòng.

Sau khi vào thang máy, A Uy bỗng chau sát mày hỏi Tô Tinh Dã, “Cô Tinh Dã?”

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh ta, “Hả” một tiếng.

“Trông tôi có vẻ hung dữ vậy sao?”

Tô Tinh Dã nhìn đôi lông mày to rậm của anh ta đang xoắn chặt vào nhau, giây tiếp theo bất giác chu nhẹ môi, thật ra ngay lúc mới gặp anh ta lần đầu tiên ở sân bay, cô thật sự cảm thấy anh rất hung dữ, vừa to cao vừa lực lưỡng, cho dù anh rõ ràng chẳng có chút biểu cảm gì, nhưng trông giống như chuẩn bị nổi điên đến nơi vậy đó. Tuy nhiên trong suốt chặng đường đi đến Hàng Châu của hai người, cũng chưa tới ba tiếng đồng hồ, cô lại phát hiện ra bên ngoài anh chỉ trông có vẻ hung dữ, thật ra lại không như vậy.

A Uy không chờ Tô Tinh Dã trả lời, thế là nhẹ giọng gọi một tiếng, “Cô Tinh Dã?”

Tô Tinh Dã nói: “Thật ra…tôi cảm thấy vẫn tốt mà.”

A Uy nghe xong liền nhún vai, “Tôi hình như đã hiểu ý của cô rồi.”

Nghe vậy, Tô Tinh Dã lúc này thật nhịn không nổi mà bật cười.

Vừa khéo ngay lúc đó “ting” lên một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tô Tinh Dã ngước lên nhìn thấy một nam một nữ đang đứng ở cửa, người nam mặc áo phông trắng đơn giản, bên ngoài là áo sơ mi kẻ sọc màu xám, quần jean xanh, giày thể thao AJ, khuôn mặt vẫn sạch sẽ và tươi tắn như trước đây vậy.