Một Lần Gặp Gỡ Cả Đời Bên Anh

Chương 13: Quyền mưu

Khi Tô Tinh Dã rời khỏi trung tâm huấn luyện đội múa Nghệ Văn, thì đã là hơn một tháng kể từ khi sinh viên năm tư bọn cô khai giảng năm học mới. Sau khi về đến trường cô vẫn đi học bình thường, nhưng ngoài lịch học bình thường tại Học viện múa Bắc Kinh, công ty quản lý còn sắp xếp cho cô lớp đào tạo diễn xuất riêng một kèm một, mời cô Tần Lộ từ Bắc Kinh về cho cô.

Tần Lộ là nữ diễn viên tại Trung Quốc đại lục, một nghệ thuật gia nổi tiếng, nhiều năm đảm nhiệm giảng dạy tại khoa biểu diễn, khoa điện ảnh và truyền hình của Học viện điện ảnh Bắc Kinh, quả thực học trò ở khắp mọi nơi, đến nay trong giới giải trí có không ít diễn viên nổi tiếng đều đã từng là học trò của bà. Kể từ khi nghỉ hưu ở Học viện điện ảnh Bắc Kinh thì vẫn luôn sống đời sống hưu trí ẩn dật, Dương Vân vì để mời bà xuất đầu lộ diện có thể nói tốn không ít công sức.

Nói thật lòng thì Tần Lộ mới đầu không hề bằng lòng dạy Tô Tinh Dã, bởi vì bà đã ở ẩn rồi, học trò có khắp giới giải trí, đời này của bà cũng coi như đã viên mãn rồi, vì thế bà chưa từng nghĩ sẽ đến phút chót lại nhận thêm một đệ tử. Nhưng khi nghe thấy người học trò này là Tô Tinh Dã, bà vẫn có chút do dự. Dù hiện tại bà không ở trong giới giải trí nữa nhưng một dạo trước sức nóng của cô học trò Tô Tinh Dã này khá lớn, nếu như chỉ là tiểu hoa đán lưu lượng trong giới giải trí bà nhất định không thèm đếm xỉa đến.

Nhưng Tô Tinh Dã quả thật không giống như vậy, cô mười lăm tuổi giành được hạng nhất giải thiếu niên cúp Đào Lý toàn quốc lần thứ chín, mười chín tuổi vượt qua những sư tỷ đồng môn để trở thành đội trưởng đội múa trẻ tuổi nhất của Học viện múa Bắc Kinh, hai mươi tuổi múa điệu múa trong “Triều Dương công chúa” cũng được không ít vũ công nêu tên tán thưởng, hai mươi mốt tuổi còn trở thành sinh viên duy nhất của Học viện múa Bắc Kinh tham gia vào đội múa cấp một quốc gia. Theo lý mà nói những thành tích cô đạt được hôm nay chính nhờ vào sự phát triển của nền công nghiệp vũ đạo này, triển vọng phía trước cũng không thể đoán trước được.

Có điều bao năm nay, diễn viên xuất thân từ Học viện múa Bắc Kinh gia nhập giới giải trí cũng không ít, huống hồ, bản thân bà là giảng viên khoa biểu diễn điện ảnh và truyền hình, có học trò mong muốn đi theo con đường điện ảnh này, với tư cách là một giáo viên biểu diễn điện ảnh và truyền hình tất nhiên là mừng còn không kịp. Nhưng trước khi đồng ý dạy cô, bà cũng coi hết một lượt diễn xuất của cô trong “Triều Dương công chúa”, nói thật thì dưới góc độ chuyên nghiệp, cô không mấy khả quan.

Nhưng nếu là trong mắt khán giả và những người khác, diễn xuất của cô cũng coi như tạm được, dù sao thì một người trước giờ chưa từng tiếp xúc với việc đóng phim mà cuối cùng lại có thể tạo ra hiệu ứng như thế này, xem ra cũng không tệ, cho dù thua ở xuất phát điểm, nhưng về sau rèn luyện cho tốt, thì tiềm lực vẫn rất mạnh, tổng hợp nhiều như vậy, đều là những lý do vì sao bà phá lệ nhận lời dạy cô.

Mà trong quãng thời gian này, Tô Tinh Dã dùng hành động để nói với bà, quyết định khi đó của bà không sai, đứa trẻ này không nói nhiều, nhưng khi làm gì đó, không hiểu liền hỏi, học một biết mười, dạy không hề tốn sức chút nào. Trước đây bà dạy những học sinh kia cơ bản đều là hình thức một cô nhiều trò, còn với Tô Tinh Dã lại là một kèm một, trong khoảng thời gian này, bà nhận thấy rõ cô có chút tiến bộ ở phương diện biểu diễn, không thể không thừa nhận, đây là một học sinh rất có khả năng lĩnh hội.

Do đó trong khoảng thời gian này, Tô Tinh Dã hầu như phải bận rộn ở cả hai đầu, một đầu là việc học ở trường, một đầu là nhiệm vụ trong khóa học do cô Tần bố trí, cứ như vậy cho đến tháng năm, với tư cách là quản lý của Tô Tinh Dã, Dương Vân nhận được thư mời của đạo diễn bộ phim “Quyền mưu” là Khương Nghị.

***

“Quyền mưu” là một bộ phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết được đầu tư khủng, bối cảnh thời đại hư cấu, kể về hai gia tộc lớn ở kinh thành là họ Lục và họ Lý. Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình như thủ túc, nhà họ Lý sau này vì vướng vào cuộc chiến quyền lực của hoàng đế mà bị tịch thu tài sản và chém đầu cả nhà, ba đời làm tướng nhà họ Lý cuối cùng chỉ sót lại đại thiếu gia nhà họ Lý, Lý Tri Hàng, cùng với em gái duy nhất của anh ta là Lý Uyển Yểu. Sau đó, vị thiếu gia ngựa áo lộng lẫy xa hoa nhà họ Lý hoàn toàn biến mất, về sau vì đi theo bè phái khác nhau mà bất đồng ý kiến, thiếu gia hai nhà Lý Lục cuối cùng lại đối đầu nhau ở triều đình.

Còn vai diễn mà bên kia mời Tô Tinh Dã tham gia chính là đại tiểu thư nhà họ Lý trong phim “Quyền mưu” Lý Uyển Yểu, tinh thông sử sách cung kính nhu thuận, vũ đạo hơn người, tư chất thông minh, là tài nữ nức tiếng kinh thành, tâm đầu ý hợp với đại thiếu gia nhà họ Lục, Lục Dự Lễ, tâm ý tương thông, chỉ là nhà họ Lý gặp họa diệt vong, họa vô đơn chí, anh trai ruột cùng anh trai mưa trở thành thù địch, như nước với lửa.

Lý Uyển Yểu được miêu tả trong nguyên tác ngoài có tri thức hiểu lễ nghĩa, vũ đạo hơn người ra, càng quan trọng hơn là sự thông minh của cô, sự thông minh này được khắc họa tinh tế rõ nét khi sau này gia đình bị diệt vong, rồi cùng với anh trai kề vai sát cánh chấn hưng lại nhà họ Lý. Có điều một người con gái như thế này, cuối cùng không có được một kết cục tốt đẹp, rốt cuộc lại chết dưới lưỡi kiếm của anh trai mình, trong lòng của người mình thương thời niên thiếu. Đây cũng là lý do vì sao cô vẫn có thể bộc lộ hết tài năng và tỏa sáng dưới quầng sáng lấn át của các vai nam trong bộ phim này.

Khi Dương Vân nhận được kịch bản, phản ứng đầu tiên chính là vai diễn Lý Uyển Yểu quả thực được đo ni đóng giày cho Tô Tinh Dã, cô sắp tốt nghiệp vào tháng sáu, đúng lúc cô ấy cần một kịch bản hay, tưởng như đang buồn ngủ, vừa hay có người kê gối.

Dương Vân đưa kịch bản cho Tô Tinh Dã, “Tinh Dã, đạo diễn của “Quyền mưu” muốn mời em đóng vai nữ chính cho bộ phim này của ông ta, em thấy thế nào?”

Tô Tinh Dã nhận lấy kịch bản, sau khi giở ra bắt đầu xem, khi cô đang xem kịch bản, thì Dương Vân ở bên cạnh nói: “Chị có phân tích qua, tuy là phim chủ yếu về nam nhân, vai nữ khá ít, nhưng sự nhào nặn nhân vật rất phong phú, nói thật thì theo xu hướng hiện nay, thật ra các bộ phim xoay quanh các nhân vật nam vẫn được ưa chuộng hơn một chút, phim về nữ giới quá nhiều sẽ tạo nên sự mệt mỏi nhất định về mặt thị giác, huống hồ chi cảm thấy nhân vật Lý Uyển Yểu trong phim này vô cùng thích hợp với em.”

“Phải rồi, nói ra thì cũng khá là có duyên đó, em biết người diễn vai Lục Dự Lễ trong phim là ai không?”

Tô Tinh Dã chẳng thèm ngẩng đầu mà hỏi, “Ai thế?”

“Thẩm Vọng Tân, chị nhớ hình như cậu ta cũng diễn trong “Triều Dương công chúa” thì phải.”

Bàn tay cầm kịch bản của Tô Tinh Dã dần buông lỏng, “xoạt” một tiếng, kịch bản rơi xuống bên chân.

Dương Vân nhìn cô một cách kì quái, rồi giơ tay muốn giúp cô nhặt kịch bản, “Sao thế? Tuột tay hả?”

Tô Tinh Dã đứng trước mặt Dương Vân nhặt kịch bản lên, cô vờ như vô ý phủi phủi, rồi hỏi Dương Vân, “Chị vừa mới nói ai diễn Lục Dự Lễ vậy?”

“Thẩm Vọng Tân đó, em vẫn còn ấn tượng chứ?”

Tô Tinh Dã miết chặt mép của quyển kịch bản, vô thức vò lại, mơ hồ nói: “Hình như… có một chút ấn tượng.”

Một hồi sau, Tô Tinh Dã lại tỏ ra như không có gì mà hỏi một câu, “Chị làm sao mà biết được là anh ấy chứ?”

“Chị cũng chỉ nghe người trong giới nói lại thôi, nghĩ rằng việc chắc như đinh đóng cột rồi.”

Tô Tinh Dã rủ mắt xuống, sau đó nói với Dương Vân: “Chị Vân, chi giúp em trả lời đạo diễn Khương, em nhận bộ phim này.”

***

Rất nhanh liền có thông báo từ “Quyền mưu” gửi tới, yêu cầu tất cả diễn viên vào ngày năm tháng năm phải đến đoàn phim tham gia tập huấn trước khi khai máy. Bởi vì “Quyền mưu” là một bộ phim lớn mang đậm màu sắc dân tộc, cho nên trước khi chính thức khai máy sẽ tiến hành một đợt tập huấn quy mô lớn, và bây giờ đã là ngày ba tháng năm, cũng có nghĩa là chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là sẽ gia nhập đoàn phim.

Đặng Khôn bên này vì Thẩm Vọng Tân nhận được vai nam thứ chính trong “Quyền mưu” nên đang yêu cầu phía nhân sự công ty bổ sung một trợ lý cùng gia nhập đoàn phim. Hai năm trước khi quay “Triều Dương công chúa” vì vai diễn không lớn nên không có trợ lý cũng không sao, nhưng năm ngoái quay “Nghĩa sĩ”, tốt xấu gì cũng là vai nam thứ hai, kết quả công ty lại không bổ sung thêm một người trợ lý.

Diễn viên nhà người ta ở phim trường diễn xong phân cảnh dù sao còn có trợ lý giúp mang y phục, cơm bưng nước rót, đưa quạt điện nhưng Thẩm Vọng Tân lại phải lết tấm thân mệt nhoài chạy khắp phim trường. Anh ta đi xem tình hình nhìn thấy cảnh tượng đó, lão già hơn ba mươi tuổi như anh ta đau lòng muốn chết, lần này quay “Quyền mưu” phải mất gần sáu tháng, trong quá trình đó còn phải chuyển đến không ít những địa điểm quay phim hẻo lánh, cho dù cậu ta muốn rèn giũa cũng phải cho cậu ta một trợ lý!

“Lão Trần à, trước kia quay “Nghĩa sĩ” không có trợ lý thì thôi đi, nhưng trong “Quyền mưu” tốt xấu gì cậu ta cũng là nam thứ chính, thế nào thì cũng phải có trợ lý chứ?”

Trưởng phòng Trần nhìn Đặng Khôn, “Tôi nói nhé lão Đặng, anh cũng đừng làm khó tôi nữa được không?”

Đặng Khôn vốn dĩ muốn cùng trưởng phòng Trần thương lượng cho êm thấm, nhưng ai ngờ câu nói này lại thổi bùng lên ngọn lửa oán hận trong lòng bấy lâu nay, anh ta chăm sóc YLQSL dù gì cũng đã năm năm rồi, đằng đẵng năm năm, trong năm năm ấy, năm người bọn họ chỉ có một người quản lý trông nom, đến cả một trợ lý chung cũng có không có, chuyện này thì thôi không tính toán nữa, một số lời khó nghe anh ta thật sự không muốn nói ra, nhưng thế này thì quá ức hϊếp người ta rồi, năm năm thanh xuân của anh, năm năm thanh xuân của bọn nhóc kia, đời người có mấy lần năm năm chứ?!

“Sao lại thành làm khó anh rồi? Tuyển trợ lý cho nghệ sĩ chẳng phải điều nên làm sao? Thật sự đừng có mà quá đáng! Tôi nói cho anh biết! Hôm nay nhất định phải bổ sung trợ lý! Không có cũng phải làm cho có!”

Sự phát tiết của Đặng Khôn khiến trưởng phòng Trần bị dọa một phen hết hồn, Đặng Khôn là vốn nổi tiếng là người tốt tính trong công ty bọn họ, nhưng người hiền đến mấy một khi nổi đóa lên cũng có chút đáng sợ, chẳng lẽ trưởng phòng Trần không biết được bất mãn trong lòng Đặng Khôn? Đương nhiên biết chứ, có lẽ đến hôm nay anh ta đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa rồi, thế là vội vàng nói: “Lão Đặng à, anh uống ngụm trà trước đi, hạ hỏa, hạ hỏa.”

“Tôi không uống trà! Tôi chỉ cần một trợ lý thôi! Một trợ lý lương tháng không quá bốn năm nghìn! Công ty chúng ta chẳng lẽ đã nghèo tới mức không thuê nổi một trợ lý sao!”

Trưởng phòng Trần nhịn bộ dạng mặt mũi hằm hằm của Đặng Khôn, thở dài một hơi, cuối cùng đành phải thỏa hiệp mà nói: “Lão Đặng à, anh để tôi gọi điện thoại hỏi thử một chút được không?”

Đặng Khôn nhìn anh ta, “Gọi! Gọi ngay đi! Anh cứ nói nếu không tuyển trợ lý cho tôi! Tôi treo cổ chết trước cửa công ty ngay!”

Trưởng phòng Trần: “…”

Trưởng phòng Trần dưới con mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của Đặng Khôn đành gọi điện thoại, sau khi nghe thấy phản hồi của đầu dây bên kia, anh ta mới thở phào một hơi, gác máy xong anh ta thở dài, nhưng sau đó nhìn thấy sắc mặt của Đặng Khôn bỗng nhiên thay đổi, anh ta lập tức nói: “Cho cho cho, cho các cậu thêm tuyển trợ lý.”

Đặng Khôn nhìn anh ta đầy ngờ vực, “Thật sao? Không gạt tôi chứ?”

“Không gạt anh đâu, thật sự sẽ tuyển, thế này anh không cần phải treo cổ chết trước cửa công ty rồi chứ?”

Lông mày của Đặng Khôn lập tức giãn ra, “Vậy có nói khi nào thì tuyển không?”

“Trước khi Vọng Tân gia nhập đoàn phim nhất định sẽ có, anh cứ yên tâm đi.”

“Thế thì tốt, vậy sáng ngày mốt đi, được rồi, lão Trần à, tôi đi trước nhé, ngày khác tôi mời anh ăn cơm nhé.”

Trưởng phòng Trần: “…”

Lời tác giả muốn nói:

Tôi nhìn thấy ở phần bình luận, các bạn đã lật mở hết những thông tin về Tinh Tinh khá đầy đủ rồi.

1· Chữ cái S trong tài khoản Weibo của Tinh Tinh

2· Tên fandom của Tinh Tinh “Mãn Thiên Tinh”

3· Màu sắc đại diện của Tinh Tinh “màu sắc”