Nếu bạn sa chân vào bóng tối, điều có thể làm chỉ là tĩnh tâm chờ đợi, cho đến khi cặp mắt của bạn quen với màn đêm.
- Haruki Murakami -
* * *
Bên ngoài mưa tí tách rơi, âm thanh nhỏ bé mà xa xôi, Tả Liên do dự cởi cúc áo đầu tiên trên chiếc áo sơ mi.
Cô nhìn quanh bốn bức tường quét vôi trắng, thở một hơi dài.
Tuy xuất thân bần hàn, nhưng ít nhất trong vòng mười năm nay, cô chưa từng phải sống khổ cực như vậy. Người ta thường nói từ túng thiếu đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa về bần cùng lại khó. Hai tháng nay cô cũng đành phải làm quen với sự gian khổ, mộc mạc này.
Cô không biết mình đang ở nơi nào, cũng không nhìn thấy mặt trời mọc hay lặn nữa.
Cũng không phải Tả Liên nhẫn nhục chịu đựng. Dưới cái nhìn của cô, ít nhất đến giờ cô vẫn còn sống, sống một cách tử tế, không chút tổn hại nào. Điều này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Gian phòng cũ nát này kín bưng, giống như phần mộ của cô vậy.
Tả Liên gượng cười lắc đầu. Tự làm điều sai thì không thể sống.
Nhưng nếu nói đây là phần mộ thì cũng hơi quá. Tuy nó đơn sơ cũ nát, nhưng vẫn đủ thứ cần thiết. Một chiếc giường xếp, một cái bàn liền tủ, một chiếc tivi chỉ có thể thu được kênh truyền hình Trung Ương và truyền hình Long Phiên, một vòi hoa sen có thể tắm gội và một bồn cầu tự hoại.
Về chuyện ăn uống thì kẻ kia vẫn đưa tới đúng giờ. Lúc trước Tả Liên không biết có phải đúng giờ hay không, nhưng mỗi khi đói bụng là sẽ có cơm đưa tới qua ô cửa nhỏ trên cánh cửa sắt kia.
Tả Liên ngoại hình xuất chúng, từ nhỏ vẫn luôn được theo đuổi nhưng chưa từng bị chinh phục. Cô chính là nữ thần, hào quang của cô chiếu sáng những người đàn ông mà cô biết. Ông chồng giàu có kia lớn hơn cô mấy chục tuổi, hiển nhiên ông ta không phải người cô yêu nhất, nhưng cô không cưỡng lại nổi những thứ trang sức, những món đồ hiệu mà ông ta liên tục đưa tới nên cô liền theo ông ta.
Qua nhiều năm như vậy, người khác dùng bao lời đường mật nịnh hót, hầu hạ ăn uống chu đáo cũng không khiến cô đổi sắc hay rung động. Nhưng khi cô bụng đói cồn cào, kẻ kia đưa tới chút cơm rau dưa, hay khi cô cảm thấy mình bốc mùi, người kia lại đưa tới quần áo mua ở quầy hàng rong bên miếu Thành Hoàng, điều này khiến cô có chút cảm kích với hắn.
Nghĩ đến đây, Tả Liên lại cười chua chát.
Bẻ gãy đôi cánh của tôi rồi lại rịt thuốc cho tôi. Đây cũng coi là ân huệ sao?
Tả Liên không biết mình đang ở đâu, thậm chí còn không nhớ rõ mình đã tới đây bằng cách nào. Lúc mới chìm trong bóng tối, cô không biết là ba ngày hay một tuần đã trôi qua, dù sao trong khoảng thời gian đó cô luôn bị nỗi sợ hãi bao trùm. Cô cảm thấy mình chết chắc rồi, chưa biết chừng trước khi chết còn phải gánh chịu sự tra tấn vô nhân tính. Với tính cách của Tả Liên, cô thà chết chứ không chịu bị làm nhục. Cô thầm dựng lên cho mình chút dũng khí để liều mạng.
Vì vậy trong ánh đèn lờ mờ, cô co cụm trên chiếc giường xếp, không ngủ không nghỉ mà vượt qua những ngày tháng ấy.
Nhưng cô phát hiện mình không hề bị làm hại, trong lòng hơi bình tĩnh lại. Cô nghĩ mọi biện pháp để mở cánh cửa sắt kia ra. Chỉ tới khi đó cô mới biết được, thì ra mình căn bản chẳng phải người phụ nữ kiên cường tài cán gì, ngón tay yếu ớt của cô thậm chí còn không thể làm cánh cửa mở ra một chút mảy may. Cho đến lúc bị bật móng tay thì cô mới hoàn toàn từ bỏ. Cô bắt đầu thích ứng với ánh đèn lờ mờ, bắt đầu thích ứng với một "xã hội" không có điện thoại di động, không có internet.
Thỉnh thoảng cô có xem tivi, biết hôm nay là ngày mấy, biết lúc này là ban ngày hay đêm tối.
Nhìn thời gian hiện lên trên tivi, cơn ác mộng này đã kéo dài hai tháng rồi.
Phòng âm u ẩm ướt, giặt quần áo phải đợi ba ngày mới khô, cho nên cô chỉ có thể sửa đổi thói quen thay quần áo mỗi ngày của mình. Đồ lót kẻ kia mua về không vừa với cô, nhưng dù sao cũng còn hơn không mặc, cô đành chấp nhận.
Hai tháng qua cô vẫn ở một mình, nhưng lại luôn ăn mặc chỉnh tề.
Đây là thói quen nhiều năm của cô.
Việc cô sợ nhất chính là tắm rửa và đi vệ sinh. Nhưng đây là chuyện phải làm.
Nguyên nhân khiến cô lo sợ chính là mỗi khi làm những chuyện này, cô đều cảm thấy sau lưng có một ánh mắt đang theo dõi, tuy rằng cô biết rõ căn phòng này chỉ có cửa ra vào, không cửa sổ, cũng chỉ có một mình cô sống ở đó.
Vì việc này nên cô chịu đựng đến khi cả người bốc mùi, vô cùng khó chịu thì mới đi tắm rửa trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Mặc dù không có gì phát sinh, nhưng cảm giác ấy của cô vẫn tồn tại mãnh liệt.
Lại đến lúc phải tắm, Tả Liên do dự cởi bỏ quần áo. Cô nhìn làn da trắng bóng nõn nà và thân hình với đường cong hấp dẫn của mình, nghĩ thầm nơi này ngay cả một tấm gương cũng không có chứ đừng nói đến mỹ phẩm, thân thể trông còn tạm được, nhưng không biết mặt mình có già đi không, dù sao mình cũng đã hơn 30 tuổi rồi.
Tả Liên xoay vòi sen để nó hơi quay vào tường, tránh cho nước bắn lên giường hoặc tivi. Cô chầm chậm mở vòi nước, vì tác dụng của áp lực nước nên vòi hoa sẽ khẽ run lên hai cái, bắt đầu từ từ chảy nước xuống.
Tả Liên cầm một cục xà phòng xoa lên thân thể. Một nữ doanh nhân triệu phú lại có ngày phải dùng xà phòng để tắm, thật sự là lên voi xuống chó. Cô cố gắng bắt bản thân phải nghĩ sang chuyện khác, muốn hòa tan cái cảm giác luôn tới khi tắm này, nhưng không thể nào đẩy nó đi được.
Tả Liên nhìn về nơi tăm tối sau lưng theo bản năng.
"Két" một tiếng vang rất nhỏ bị tiếng nước chảy khỏa lấp.
Không biết vì sao mà Tả Liên đột nhiên nổi da gà.
Cô nhanh tay tắt vòi nước đi, dùng khăn mặt che ngực, nhìn về phía cánh cửa sắt ở sau lưng.
"Kèn kẹt."
Cửa sắt như đang chuyển động. Cô cũng không dám chắc nó có chuyển động hay không, nhưng đúng là nó đang phát ra tiếng.
Tả Liên sợ tới mức dựa sát vào vách tường, hé mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt.
Cửa sắt quả thực hé ra một nửa.
Qua màn hơi nước, Tả Liên nhìn thấy một bóng người mông lung đang đứng đó.