Trong cơn mê, Yên Vân Hạ thấy mình bị Lan Nhược đẩy xuống hố sâu, Yên Vân Hạ muốn níu lấy tay cô ta để giữ thăng bằng nhưng không kịp. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho Yên Vân Hạ nhất thời rơi vào hoảng loạn. Khuôn mặt Yên Vân Hạ nhăn nhó, trán cũng rịn mồ hôi. Cuối cùng, Yên Vân Hạ cũng thảng thốt tỉnh dậy.
Hai mí mắt của cô vẫn còn nặng trĩu, đầu cũng nhức đến sợ, Yên Vân Hạ phải vỗ vỗ mấy cái lên trán mình thì mới có thể tỉnh táo trở lại. Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện khiến cho Yên Vân Hạ có chút không quen, nằm im một lúc nhìn cái trần nhà trắng muốt kia, Yên Vân Hạ mới bắt đầu cử động. Cô cảm nhận được tay mình đang được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp, vì thế vội vàng quay sang nhìn.
- Lý Trạch Lâm? - Yên Vân Hạ lẩm bẩm.
Cô vẫn còn nhớ loáng thoáng lúc ở trong rừng mình nghe thấy tiếng cậu, cảm nhận được Lý Trạch Lâm ôm mình vào lòng, nhưng khi ấy thần trí mơ hồ nên Yên Vân Hạ vẫn nghĩ chỉ là mơ thôi. Hiện tại nhìn thấy cậu ở đây, còn nắm chặt tay mình, trái tim Yên Vân Hạ ấm áp hơn nhiều. Cô không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Tay còn lại của Yên Vân Hạ đưa lên, vuốt nhẹ những đường nét trầm ổn trên gương mặt của Lý Trạch Lâm. Có lẽ đây là lần đầu tiên Yên Vân Hạ có dịp quan sát cậu như vậy. Đôi mày của Lý Trạch Lâm rõ ràng là đang nhăn lại, hình như giấc ngủ chẳng hề bình yên, cô nhẹ nhàng xoa những đường nét trên gương mặt cậu.
- Vân Hạ, em tỉnh rồi sao?
Tuy Yên Vân Hạ chạm rất nhẹ, nhưng Lý Trạch Lâm vẫn nhạy cảm nhận ra. Dưới sự vuốt ve dịu dàng của cô, Lý Trạch Lâm trở mình ngồi dậy, mơ màng lên tiếng. Yên Vân Hạ nhìn cậu như thế thì có chút buồn cười, xong vẫn nhu thuận đáp lại:
- Ừ, tỉnh rồi.
Lý Trạch Lâm nghe thấy giọng của cô dịu dàng quanh quẩn ở bên tai thì lúc này mới giật mình ngồi bật dậy. Nhìn thấy Yên Vân Hạ đang dựa lưng vào thành giường quan sát mình, Lý Trạch Lâm thiếu chút nữa hét toáng lên vì vui sướиɠ. Cô thực sự tỉnh rồi. Hôm qua Yên Vân Hạ sốt cao như thế, trên đường tới bệnh viện còn có dấu hiệu co giật làm Lý Trạch Lâm bị một phen hết hồn.
Giờ nhìn thấy cô bình thản ngồi đó, còn mỉm cười như vậy, Lý Trạch Lâm thực sự xúc động. Cậu vội vàng ôm lấy Yên Vân Hạ, nhưng lại sợ cô đau nên chỉ dám nhẹ nhàng xoa dịu. Lý Trạch Lâm lẩm bẩm:
- Thật tốt quá, cuối cùng em cũng ổn rồi. Xin lỗi em… Xin lỗi vì đã để em một mình.
Lý Trạch Lâm cứ luôn miệng tự trách làm Yên Vân Hạ vừa thương lại vừa buồn cười. Mãi sau đó khi Yên Vân Hạ nói mình mỏi lưng thì Lý Trạch Lâm mới chịu buông cô ra để Yên Vân Hạ nằm xuống. Cậu ở bên cạnh hết quan tâm hỏi cô muốn ăn gì, uống gì, lại chủ động giúp Yên Vân Hạ xoa bóp cái chân đau của cô.
Yên Vân Hạ thoải mái đón nhận sự ‘phục vụ’ tận tâm này, nhưng cũng không quên quan tâm hỏi:
- Anh ở đây cùng em, đạo diễn có biết không đấy?
- Anh đã gọi điện xin phép rồi, với lại hôm nay trời vẫn mưa, tổ chương trình cũng không quay được nên đã hoãn lại một ngày. - Lý Trạch Lâm ân cần vén chăn cho Yên Vân Hạ, trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi - Vân Hạ, chuyện hôm qua, anh có thể biết không?
Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm hai tay đan vào nhau, rõ ràng đây là hành động quen thuộc mỗi khi cậu gặp chuyện căng thẳng. Yên Vân Hạ không muốn giấu, nhưng cũng không muốn làm cho Lý Trạch Lâm bị sốc hay thấy áy náy. Cô trực tiếp đổi chủ đề:
- Thực ra em cũng có chuyện muốn hỏi anh.
Lý Trạch Lâm còn đang cúi đầu, nghe vậy liền ngẩng lên nhìn cô. Lý Trạch Lâm vẫn luôn cảm thấy tự trách nên khi nghe Yên Vân Hạ có chuyện muốn hỏi thì lập tức trở nên căng thẳng. Lý Trạch Lâm nuốt khan, chậm rãi lên tiếng:
- Có chuyện gì sao? Em cứ nói đi, anh sẽ nghe.
Yên Vân Hạ tuy không muốn dọa Lý Trạch Lâm, nhưng nhìn cậu dáng người cao lớn lại ngồi khép nép trước mặt mình như thế này thì thực sự rất buồn cười. Yên Vân Hạ nhẹ nhàng đáp:
- Cũng không có gì. Chỉ là sau một thời gian, em phát hiện ra mình vẫn chẳng hiểu gì về người yêu mình cả. Nếu hiện tại em muốn nghe anh kể thì anh có nói cho em nghe không?
Lý Trạch Lâm có cảm giác sống lưng mình lạnh buốt. Mặc dù cậu không ngại kể cho Yên Vân Hạ nghe về quá khứ của mình, nhưng sẽ có một số chuyện Lý Trạch Lâm chưa sẵn sàng. Cậu căng thẳng trả lời:
- Nếu là Vân Hạ hỏi, anh nhất định sẽ nghiêm túc trả lời.
Em chỉ muốn biết chuyện của anh và Lan Nhược trước đây thôi, không cần nghiêm trọng như vậy đâu. - Yên Vân Hạ bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của Lý Trạch Lâm.
Chuyện cũ của cậu và Lan Nhược sao? Lý Trạch Lâm trầm ngâm. Có lẽ đã rất lâu rồi cậu không cần để ý tới những việc đó nữa, trong lòng Lý Trạch Lâm chỉ có mình Yên Vân Hạ mà thôi. Dù không biết vì sao đột nhiên Yên Vân Hạ lại hỏi những chuyện này, nhưng Lý Trạch Lâm cảm thấy con gái hầu như đều rất quan tâm tới những người khác giới xung quanh ban trai mình. Cậu im lặng một hồi, bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian những năm đại học ấy.
Lan Nhược khi đó là một đại tiểu thư, cành vàng lá ngọc. Cô ta xinh đẹp lại có tiền, rất nhiều nam sinh trong trường theo đuổi Lan Nhược. Hai người bọn họ cùng lớp, nhưng Lý Trạch Lâm cũng chẳng để tâm lắm, vì mỗi ngày cậu đều phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, lấy đâu ra thời gian mà để ý tới chuyện khác?
Giọng của Lý Trạch Lâm đều đều vang lên:
- Trong ấn tượng của anh, Lan Nhược cũng chẳng có gì đặc biệt. Vài lần cô ấy thử bắt chuyện, nhưng anh đều lảng tránh. Việc khiến anh bất ngờ nhất là khi anh bị hiểu lầm rằng là người ăn cắp, chủ cửa hàng đó đến tận phòng hiệu trưởng làm loạn thì Lan Nhược đã xuất hiện hòa giải.
Khi đó Lý Trạch Lâm làm thêm tại một cửa hàng tạp hóa, vì trực ca đêm nên Lý Trạch Lâm có nhiệm vụ khóa sổ sách, chốt doanh thu hôm ấy. Nhưng tồi tệ là sáng hôm sau khi nhân viên trực ca sáng kiểm tra lại thì không thấy tiền ở trong két tủ nữa. Lý Trạch Lâm là người cuối cùng ra ngoài, đương nhiên mọi nghi ngờ đều đổ dồn về phía cậu.
Lão chủ tiệm hùng hổ xách Lý Trạch Lâm tới tận phòng hiệu trưởng để làm ầm lên. Một kẻ nghèo kiết xác như Lý Trạch Lâm, đương nhiên chẳng thể phản bác lại. Những tưởng tương lai sẽ cứ như vậy mà tan biến thì Lan Nhược lại xuất hiện. Không chỉ giúp Lý Trạch Lâm giải quyết mà còn tìm được cả thủ phạm ăn cắp.
- Lúc đó, anh thấy cảm động, ít nhất là trong hàng ngàn người vẫn còn một người tin anh. - Lý Trạch Lâm thong thả nói. - Có điều anh chỉ coi cô ấy là ân nhân, không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác. Anh chắc chắn đấy.
Yên Vân Hạ dạo gần đây rất thích nhìn Lý Trạch Lâm luống cuống như vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu xem như đã hiểu. Một lúc sau Yên Vân Hạ mới tiếp tục truy xét:
- Vậy còn Dương Oánh Oánh thì sao?
Lý Trạch Lâm lần này có thể khẳng định chắc chắn rằng hôm qua trong lúc Yên Vân Hạ, Lan Nhược và Dương Oánh Oánh ở chung đã xảy ra chuyện gì đó. Cậu thở dài một tiếng, nhanh chóng giải thích:
- Oánh Oánh cùng anh có chung hoàn cảnh nên thi thoảng anh có giúp đỡ cô ấy một chút. Dù sao bọn anh cũng có những tiết đối diễn, không ai muốn ghép cặp với bọn anh cả, nên anh và Dương Oánh Oánh là bất đắc dĩ thôi.
Yên Vân Hạ chẳng qua chỉ muốn biết về mối quan hệ của Dương Oánh Oánh và Lan Nhược với Lý Trạch Lâm để tránh việc ‘nối giáo cho giặc’ thôi. Nghe cậu thành thực như vậy, Yên Vân Hạ cũng an tâm hơn nhiều.