Dương Oánh Oánh quả thực cũng không phải người tốt, nhưng cô ta sẽ không hãm hại người vô tội hay dồn ai vào thế khó cả. Dương Oánh Oánh chỉ muốn mượn sức Yên Vân Hạ một chút thôi, dù sao sớm hay muộn Yên Vân Hạ cũng sẽ dẹp bỏ Lan Nhược mà. Hơn nữa Dương Oánh Oánh cũng sẽ tự mình hành động, nên nói đơn giản là hai người bọn họ hợp tác với nhau cũng đúng.
Yên Vân Hạ trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng:
- Những chuyện mà em nói, quả thực chị chưa từng nghe. Lan Nhược không tốt, chị biết… Nhưng chuyện liên quan đến mạng người thì thực sự là quá sức tưởng tượng. Có điều nếu gia thế Lan Nhược mạnh như vậy, em có chắc chúng ta đấu lại được không?
Yên Vân Hạ lăn lộn trong giới giải trí bao năm nay nên cực kỳ nhạy bén. Cô biết không phải tự nhiên Dương Oánh Oánh muốn giúp đỡ mình. Có điều Yên gia đúng là có thế lực thật, nhưng Yên Vân Hạ không muốn kéo họ vào những chuyện phức tạp kiểu này. Yên Vân Hạ không dám nhận bản thân mình giỏi giang, dù sao cô vẫn còn non trẻ lắm. Nếu thực sự phải dùng quyền thế để đấu với Lan Nhược, Yên Vân Hạ cũng không nắm chắc phần thắng.
- Chị đừng lo, em vẫn còn giữ thư đe dọa cùng hóa đơn thanh toán tiền thuốc nhà họ Lan chi trả cho em năm đó. Hơn nữa Lan Nhược rất dễ bị kích động, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn một chút, cùng lừa gạt cô ta thì Lan Nhược sẽ sớm lòi đuôi thôi. - Dương Oánh Oánh nhanh chóng đáp lại.
Kì thực Lan Nhược tốt hay xấu không phải điều mà Yên Vân Hạ quan tâm, nhưng Lan Nhược lại đối với Lý Trạch Lâm chiếm hữu như vậy… Cô chỉ sợ nếu cô ta nghĩ quẩn sẽ chuyển sang làm hại tới Lý Trạch Lâm thôi. Dù sao cũng đã không thiếu trường hợp vì yêu mà hóa điên rồi…
Yên Vân Hạ không nói gì, trong lòng cô cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Một lúc sau, cô mới trả lời Dương Oánh Oánh:
- Được, nếu đã như vậy thì chị sẽ suy nghĩ một chút. Chuyện này đợi sau khi ra khỏi đây chúng ta bàn tiếp cũng được.
Thực ra cũng không phải là không thể bàn ở đây, nhưng hiện giờ mí mắt Yên Vân Hạ nặng trĩu, đầu cũng đau, chẳng thể nghĩ được gì cả. Yên Vân Hạ có cảm giác người mình bắt đầu nóng ran, hình như là phát sốt rồi.
Đúng lúc này, có tiếng người gọi tên Yên Vân Hạ văng vẳng vang lên. Dương Oánh Oánh còn đang lo lắng vì sức khỏe Yên Vân Hạ có dấu hiệu tệ đi thì lập tức tỉnh táo trở lại. Cô bật đèn điện thoại như để ra dấu cho người đó biết ở đây có người, sau đó mới lớn giọng:
- Có ai không? Chúng tôi ở đây.
Nếu Dương Oánh Oánh không nghe lầm thì đây chính là tiếng của Lý Trạch Lâm. Trời mưa lớn như vậy, cậu cũng chẳng ngại nguy hiểm mà lao vào rừng sâu để tìm Yên Vân Hạ thế này… Dương Oánh Oánh cảm thấy tình cảm của hai người bọn họ thực sự rất tốt. Nếu có thể, cô cũng hi vọng sẽ gặp được một người có thể vì mình mà không màng tính mạng như vậy.
Ở bên kia, Lý Trạch Lâm cũng nghe thấy tiếng nói vọng lại, thêm ánh đèn điện thoại nhập nhèm dưới trời mưa giông, xem chừng Yên Vân Hạ và Dương Oánh Oánh có thể ở đây thật. Mặc kệ quần áo ướt sũng, lấm lem bùn đất, Lý Trạch Lâm vẫn một mạch lần theo tiếng nói cùng ánh đèn mà đi đến.
- Lý Trạch Lâm, là cậu đúng không? - Dương Oánh Oánh cao giọng hỏi, chưa cần nhìn sắc mặt cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.
Nhìn thấy bóng người cao lớn quen thuộc, Dương Oánh Oánh không nhịn được mà thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Lý Trạch Lâm tới thì bọn họ đúng là được cứu rồi, nhưng mà hiện tại Yên Vân Hạ yếu quá, liệu có rời đi được không?
Lý Trạch Lâm vừa nhìn thấy Dương Oánh Oánh và Yên Vân Hạ thì giống như trút bỏ được cả tá gánh nặng trong lòng. Có điều lúc phát hiện ra tình trạng mơ màng của Yên Vân Hạ hiện tại thì Lý Trạch Lâm như muốn phát điên lên. Cậu vội vàng chạy tới đỡ lấy Yên Vân Hạ, hốt hoảng lên tiếng:
- Chị ấy làm sao vậy? Sao lại nóng thế này?
Dương Oánh Oánh nhìn Lý Trạch Lâm gấp gáp như vậy thì cũng hơi bất ngờ. Quả thực cô nàng đã sớm đoán ra hai người này không bình thường, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Dương Oánh Oánh nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Lý Trạch Lâm như vậy. Cậu hồi đó luôn thờ ơ với cuộc sống, cũng chẳng để ý chuyện xung quanh. Ngay cả vào lúc bị đe dọa đuổi học, Lý Trạch Lâm cũng chẳng hề nao núng…
Dương Oánh Oánh nhanh chóng trả lời:
- Chị ấy chị trật chân, ban nãy lại dính mưa nên mới sốt cao như vậy. Cậu đừng lo lắng quá…
- Sao có thể không lo lắng được? - Lý Trạch Lâm chưa nghe hết câu của Dương Oánh Oánh đã ngắt lời.
Sự giận sự của Lý Trạch Lâm khiến cho Dương Oánh Oánh bất ngờ. Cô nàng không nghĩ chỉ vì một câu nói bâng quơ như vậy mà khiến cho Lý Trạch Lâm kích động như thế. Có lẽ Lý Trạch Lâm cũng nhận ra bản thân mình hơi quá mức, vì vậy mới ngừng lại. Cậu nâng Yên Vân Hạ lên, ôm chặt vào lòng, sau đó mới nói với Dương Oánh Oánh:
- Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi kích động, dọa cậu sợ rồi. Mối quan hệ của tôi và chị Vân Hạ, chắc cậu nhìn cũng đoán được rồi nhỉ? Hi vọng cậu sẽ giữ bí mật giúp tôi.
Không phải Lý Trạch Lâm không muốn công khai, nhưng hiện tại chưa có sự đồng ý của Yên Vân Hạ, hơn nữa cậu không muốn cô lo lắng nên mới nói như vậy. Dương Oánh Oánh cũng là người biết điều, cô nàng nhanh chóng mỉm cười đáp:
- Không sao, tôi sẽ giữ bí mật.
Sống trong giới giải trí, Dương Oánh Oánh đương nhiên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì thì là bí mật. Cô nàng sẽ không là kẻ nhiều chuyện, thừa lời đâu.
Yên Vân Hạ được Lý Trạch Lâm ôm trong lòng, tuy áo cậu ướt sũng nhưng vẫn có hơi ấm cơ thể khiến Yên Vân Hạ an lòng. Cô khó chịu mở mí mắt nặng trĩu của mình ra, yếu ớt lên tiếng:
- Lý Trạch Lâm, anh tới rồi...
Lần đầu tiên nhìn thấy Yên Vân Hạ trong bộ dạng mệt mỏi như vậy, đau lòng siết chặt lấy cô. Cậu trầm giọng nói:
- Ừ, anh tới rồi. Xin lỗi vì lâu như vậy mới tìm được em.
Yên Vân Hạ có lẽ không đủ tỉnh táo nữa nên chỉ dựa vào người Lý Trạch Lâm, không đáp lại. Trời đã bắt đầu ngớt mưa, Dương Oánh Oánh vội vàng giúp Lý Trạch Lâm thu dọn một chút, để cậu ôm Yên Vân Hạ rời khỏi đây. Ba người chật vật mãi, cuối cùng cũng về tới nơi dựng trại. Đạo diễn còn chưa kịp hỏi thăm gì đã bị Lý Trạch Lâm ra lệnh:
- Mau chuẩn bị xe đưa chị Vân Hạ tới bệnh viện.
Cũng không biết là có phải do khí thế của Lý Trạch Lâm quá lớn hay không nhưng đạo diễn lại bị dọa cho sợ tái cả mặt. Vội vàng chuẩn bị xe đưa Yên Vân Hạ đi. Nhìn hai người rời khỏi đoàn, Dương Oánh Oánh cảm thấy cực kỳ vui vẻ, Lan Nhược à, cuối cùng cũng có người thực sự khiến cho Lý Trạch Lâm rung động rồi.
Dương Oánh Oánh nhìn Lan Nhược tức đến đỏ mắt thế kia, chỉ nhẹ nhàng bồi một câu:
- Chuyện hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Sau đó liền nhanh chóng lướt qua cô ta, trở về xe bảo mẫu của mình nghỉ ngơi. Khỏi nói cũng biết, Lan Nhược giận tới nỗi nghiến răng ken két, chỉ hận không thể bóp chết Dương Oánh Oánh tại chỗ.