Ngày hôm sau, Lý Trạch Lâm vừa ngủ dậy thì đã nhận được tin nhắn từ đạo diễn Trương nói rằng vai diễn của cậu được trả lại toàn bộ rồi. Lý Trạch Lâm chỉ gật đầu cảm ơn, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, không suy nghĩ nhiều. Tới khi tắt máy rồi, Lý Trạch Lâm mới nhếch môi lẩm bẩm:
- Người đàn bà này làm việc cũng nhanh thật đấy.
Lúc này, Lý Trạch Lâm mới để ý tới tin nhắn đêm qua Yên Vân Hạ gửi cho mình. Nội dung đơn giản chỉ là nhắc cậu làm việc chăm chỉ, cô cùng bạn đi họp lớp, hai hôm nữa sẽ về nhưng lại làm trái tim Lý Trạch Lâm vô cùng ấm áp. Trước đây, Yên Vân Hạ đi đâu, làm gì là việc của cô, có điều hiện tại bọn họ có chuyện gì đều thông báo cho đối phương. Nói giống một cặp thì cũng không sai.
Lý Trạch Lâm dựa lưng vào thành giường, bắt đầu trả lời lại tin nhắn của cô, so với nụ cười lạnh lùng ban nãy thì hiện tại gương mặt điển trai kia lại toát ra vài phần xuân tình.
Lúc này, ở bên kia Yên Vân Hạ đang cùng bạn bè trò chuyện. Vì là lớp cấp ba nên đã lâu rồi, Yên Vân Hạ cũng không có cơ hội gặp mặt, hàn thuyên cũng lâu hơn. Bọn họ đối với Yên Vân Hạ vẫn nhiệt tình như trước, người ta nói người đẹp thì sẽ luôn được đón chào mà.
- Hạ Hạ, cậu so với trước đây còn đẹp hơn gấp bội lần nữa. - Một cô bạn cầm ly rượu vang tới gần Yên Vân Hạ, mỉm cười trò chuyện.
Yên Vân Hạ cũng vui vẻ chào hỏi lại, nhưng thái độ không quá thân thiết:
- Cậu cũng vậy, mọi người đều ít nhiều có chút thay đổi mà.
Yên Vân Hạ vốn không quá mặn mà với mấy buổi họp xã giao như vậy, có điều Thẩm Hạnh đã nói nếu cô không tới thì sẽ tuyệt giao, do đó Yên Vân Hạ không thể không đi. Hai người ăn uống xong, Thẩm Hạnh liền đưa Yên Vân Hạ về nhà của cô ấy. Hai người đã từng có giao kèo trong một tháng phải ngủ với nhau ít nhất 1 lần từ khi còn học cấp 2, nên đến giờ họ vẫn giữ thói quen này.
Tắm rửa xong, Yên Vân Hạ vừa lau mái tóc ướt của mình, vừa ngồi xuống cạnh Thẩm Hạnh, tò mò nhìn cô ấy vừa tủm tỉm cười, vừa xem điện thoại. Yên Vân Hạ nhướn mày lên tiếng:
- Yêu đương vui như vậy à?
Thẩm Hạnh so với Yên Vân Hạ cũng không khác là bao, đối với mọi thứ đều vô cùng lạnh nhạt. Người khiến Thẩm Hạnh có thể cười ngượng ngùng thế kia, chắc chắn chỉ có thể là bạn trai hiện tại của cô ấy - Phó Hoành. Đôi khi Yên Vân Hạ cũng có chút ghen tị với Thẩm Hạnh, nhưng dù sao thì mỗi người cũng có một cuộc sống riêng, cô và Thẩm Hạnh không giống nhau.
Thẩm Hạnh nghe Yên Vân Hạ trò chuyện thì ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp:
- Ừ, vui. Hạ Hạ, cậu cũng nên tìm cho mình một người đàn ông tốt đi thôi. Mẹ cậu đã gấp lắm rồi đấy, bọn mình là bạn của cậu, cũng lo lắng không kém đâu.
Yên Vân Hạ không nói gì, chỉ lặng lẽ lau mái tóc dài của mình, mãi sau mới trả lời:
- Cậu cũng biết hoàn cảnh mình mà… Thẩm Hạnh, mình đối với chuyện tình cảm, gần như mất niềm tin rồi.
Thẩm Hạnh lúc này mới buông điện thoại trên tay xuống, di chuyển tới gần vị trí của Yên Vân Hạ đang ngồi, Thẩm Hạnh dang tay ôm lấy cô. Yên Vân Hạ tựa đầu vào vai Thẩm Hạnh, không hiểu sao trong lòng lại thêm chua xót.
Thẩm Hạnh vỗ về cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Hạ Hạ, cậu vẫn nhớ tới Du Bắc Quân sao?
Kì thực Yên Vân Hạ cũng không biết hiện tại mình đối với Du Bắc Quân là thế nào. Cô không thích hắn ta nữa, nhưng đối với người từng dùng mình làm bàn đạp để tiến thân rồi lại vứt bỏ, Yên Vân Hạ không thể cứ như vậy mà quên được. Cô đã từng coi Du Bắc Quân là tất cả, nhưng cũng chỉ là đã từng thôi. Có điều nếu xem Du Bắc Quân là kẻ thù thì hắn ta cũng không xứng… Yên Vân Hạ trầm ngâm.
Thẩm Hạnh thấy vậy liền thở dài một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói:
- Hạ Hạ, tuổi của cậu cũng không còn nhỏ nữa. Cậu không muốn lập gia đình cũng được, nhưng lẽ nào cậu cứ muốn gồng gánh mọi chuyện một mình mãi như vậy sao? Hạ Hạ, tìm cho mình một người để dựa dẫm, đó là đặc quyền của con gái chúng mình đấy.
Yên Vân Hạ ngẫm nghĩ một hồi, đúng là cô thực sự mệt mỏi. Mỗi ngày tới công ty đều rất áp lực, có những lúc bị dư luận chĩa mũi rìu vào, cô cũng muốn có một người để dựa vào. Nhưng giới giải trí vốn rất tàn khốc, cô không dẫm đạp lên ai, không có nghĩa người ta sẽ thương tình mà nể mặt cô… Yên Vân Hạ mệt mỏi lên tiếng:
- Không phải là mình không muốn đâu… nhưng mà mình thực sự lo lắng chuyện trước đây sẽ lại xảy ra...
Ai bảo Yên Vân Hạ lúc nào cũng mạnh mẽ chứ? Cô cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc lo sợ… Vẫn là phụ nữ, có ai mà lại cứng rắn mãi được, nhất là khi bước vào một mối quan hệ tình cảm.
Thẩm Hạnh vẫn dịu dàng xoa mái tóc dài của Yên Vân Hạ, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Hạ Hạ, cậu nên nhớ trên đời này không có xấu cũng sẽ có người tốt, không phải ai cũng đê tiện như Du Bắc Quân đâu. Hạ Hạ nhà chúng ta tốt như vậy, ông trời nhất định sẽ không để cậu thiệt thòi đâu.
Yên Vân Hạ không đáp lại, cứ để Thẩm Hạnh thao thao bất tuyệt, nhưng trong lòng cũng bắt đầu dao động. Quả thực Thẩm Hạnh nói không sai, thế giới này đâu thiếu người tốt cơ chứ, sao cô phải vì một kẻ tệ bạc như Du Bắc Quân mà bỏ lỡ hoa thơm cỏ lạ trên đời?
Lúc này, điện thoại của Thẩm Hạnh bỗng nhiên đổ chuông. Nhìn dòng chữ Phó Hoành trên màn hình, Yên Vân Hạ chỉ cười cười, còn Thẩm Hạnh ngượng ngùng nhanh chóng cầm điện thoại chạy vào nhà tắm. Còn một mình Yên Vân Hạ, cô chợt nhớ đến Lý Trạch Lâm, không hiểu sao lại muốn nghe giọng của cậu.
- Lý Trạch Lâm, cậu đang làm gì vậy?
Nghĩ là làm, Yên Vân Hạ cầm lấy điện thoại gọi cho cậu, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy. Cô có thể nghe được ở bên kia Lý Trạch Lâm trầm thấp cười, vui vẻ trả lời:
- Tôi vừa mới tắm xong. Phú bà là nhớ tôi quá nên giờ này vẫn chưa ngủ được sao?
Yên Vân Hạ trò chuyện cùng Lý Trạch Lâm, cảm giác an tâm khiến cô thoải mái vô cùng. Yên Vân Hạ chỉ khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó im lặng nghe Lý Trạch Lâm thao thao bất tuyệt kể về một ngày làm việc của mình. Cảm giác bình yên như vậy, đã rất lâu rồi, hình như cô chưa trải nghiệm qua.
Yên Vân Hạ cảm thấy nếu như mở lòng với một người như Lý Trạch Lâm, có lẽ không phải là một ý tưởng tồi tệ đâu…