Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 25: Khó khăn ập tới

‘Bạo phong’ đang trong giai đoạn hậu kỳ, là một trong những diễn viên của đoàn, Lý Trạch Lâm sẽ có cơ hội kiểm nghiệm phim trước. Có điều lúc nhận được bản demo, cả Lý Trạch Lâm và Quân Thiệu đều bất ngờ vì thời gian lên hình của Lý Trạch Lâm thực sự vô cùng ít ỏi. Cho dù vai diễn của cậu không phải cốt yếu, nhưng cũng là một trong những vai có trọng lượng… Quay lâu như vậy nhưng khi trình chiếu lại lên hình không nổi 10 phút, Lý Trạch Lâm thực sự bị shock.

Cậu vội vàng gọi điện cho đạo diễn Trương, nhưng chỉ nghe được tiếng thở dài tiếc nuối từ ông ta:

- Trạch Lâm à, rốt cuộc là cậu đã đắc tội với vị ‘cao nhân’ nào vậy? Mấy cảnh quay của cậu, bên cục nhất quyết không chịu duyệt, tôi cũng không hiểu sao nữa…

Lý Trạch Lâm nắm chặt lấy điện thoại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên mấy lời đe dọa của Hà Quyên tối hôm đó. Lý Trạch Lâm sắc mặt lập tức trở nên tối sầm, còn Quân Thiệu thì không khỏi lo lắng. Nghệ sĩ anh ta dẫn dắt trước nay đều rất thuận lợi, chưa bao giờ Quân Thiệu gặp phải trường hợp nào vừa vào nghề đã bị chơi xấu nhiều như Lý Trạch Lâm. Quân Thiệu nhìn bản demo thêm một lần nữa, sau đó liền nói:

- Chúng ta nói chuyện này cho sếp Yên biết đi. Không thể chịu ủy khuất như vậy được đâu.

Nhắc đến Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm bỗng cảm thấy nóng ruột. Cậu không muốn Yên Vân Hạ biết chuyện nào. Ở bên cô lâu như vậy, Lý Trạch Lâm thừa hiểu tính của cô. Nếu Yên Vân Hạ biết vì chuyện tối hôm đó mà Lý Trạch Lâm bị phong sát thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy tự trách.

Lý Trạch Lâm vội vàng ngăn Quân Thiệu lại:

- Không cần đâu anh Thiệu. Em biết chuyện này do ai làm, em sẽ tự có cách giải quyết của mình. Anh yên tâm đi.

Gặp chuyện lớn như vậy, Quân Thiệu sao có thể yên tâm cho được? Có điều khi nhìn tới ánh mắt kiên định của Lý Trạch Lâm, Quân Thiệu lại tò mò muốn thử xem tên nhóc này có thể làm được gì.

Hà Quyên, người phụ nữ độc ác đó đúng là bỉ ổi. Bà ta càng làm vậy, càng khiến cho Lý Trạch Lâm cảm thấy khinh thường. Nhưng mà bà ta có tiền, lại có quyền thế, Lý Trạch Lâm đối đầu với bà ta chẳng khác gì ‘châu chấu đá xe’ cả. Cậu cảm thấy thất vọng về bản thân, lại vô cùng mệt mỏi, Lý Trạch Lâm không cam tâm, bao năm qua cậu đã cố gắng rất nhiều, không thể cứ như vậy đổ sông đổ bể được.

- Chết tiệt. - Lý Trạch Lâm bất mãn chửi thề.

Có điều Hà Quyên không phải là người kiên nhẫn. Lý Trạch Lâm mãi không tới tìm bà ta thì bà ta đành tới tìm cậu trước vậy. Tối hôm ấy, khi Lý Trạch Lâm về khách sạn nghỉ ngơi thì phát hiện phía sau mình có bước chân người đi theo. Bước chân nặng nề đến gần Lý Trạch Lâm thì dừng lại, cùng lúc đó là một giọng nói vô cùng chói tai cất lên:

- Ai da, xem hôm nay tôi gặp được ai đây? Chẳng phải là con chuột cống họ Lý sao? Chậc chậc. Lý Trạch Lâm, cậu cũng kiên cường quá nhỉ? Cậu có thích món quà mà gần đây tôi tặng cho cậu không?

Lý Trạch Lâm nghe thấy giọng nói chua ngoa, mỉa mai kia thì ngay lập tức quay người lại. Đối diện với cậu chính là Hà Quyên, phía sau bà ta còn dẫn theo 5 tên vệ sĩ cao to lực lưỡng, bắp tay xăm đầy những hình xăm quái dị, trông gớm ghiếc vô cùng. Lý Trạch Lâm không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại bà ta, hôm nay cậu quả thực không có tâm trạng.

Lý Trạch Lâm định rời đi nhưng Hà Quyên nào dễ dàng buông tha như vậy. Bà ta vội kéo cậu lại:

- Ấy, sao vừa gặp mặt mà đã muốn đi rồi hả? Mới không gặp mấy ngày mà tôi nhớ cậu lắm đấy. Lý Trạch Lâm, bây giờ cậu đã thấy hối hận chưa hả? Nếu hối hận thì cầu xin tôi đi, biết đâu tôi rủ lòng thương sẽ nhặt lại cái giày rách như cậu về?

Lý Trạch Lâm vô cùng chán ghét sự động chạm của Hà Quyên, cậu nhanh chóng hất mạnh tay bà ta ra, lạnh lùng nói:

- Cút! Bà đừng ở đây làm bẩn mắt tôi nữa. Hà Quyên, tôi có trở thành ăn mày cũng không bao giờ đi theo cái thứ đàn bà độc ác như bà.

Hà Quyên bị cậu hất mạnh thì suýt chút nữa té ngã, may mà có vệ sĩ đằng sau đỡ lấy. Bà ta run run chỉ tay về phía Lý Trạch Lâm, ngay cả cách xưng hô cũng hoàn toàn thay đổi:

- Lý Trạch Lâm, mày đúng là không biết trước sau. Tao đã muốn cho mày một cơ hội, mày không biết trân trọng còn định giở thói côn đồ sao? Mấy ngày nay mày nếm mùi thê thảm còn chưa đủ đúng không?

Hà Quyên càng nói lại càng hăng, lời nói thô bỉ khiến cho người khác coi thường, nhưng Lý Trạch Lâm dường như không để tâm. Cậu chờ bà ta nói xong thì im lặng một lúc, đột nhiên Lý Trạch Lâm hướng phía Hà Quyên, nhổ toẹt một bãi nước bọt, khinh thường lên tiếng:

- Hình như bà quá đề cao bản thân mình rồi. Bà đừng quên món nợ lần trước, bà làm tổn thương cô gái của tôi, chúng ta vẫn chưa tính toán đâu. Tôi không phải quân tử, nên là đánh phụ nữ, nhất là loại phụ nữ vô liêm sỉ như bà, tôi rất sẵn sàng.

Hà Quyên hoàn toàn nổi điên trước những lời châm chọc, mỉa mai của Lý Trạch Lâm. Đám vệ sĩ đành sau bà ta cũng đã bắt đầu ngứa ngáy tay chân, bọn chúng so với cậu quả thực đều to lớn, dữ tợn hơn nhiều.

Bà ta phất tay ra hiệu cho đám vệ sĩ:

- Chúng mày lên hết cho tao, phải đánh cho nó một trận để nó biết điều mới được.

- Rõ thưa bà chủ. – Đám vệ sĩ ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ đạo của Hà Quyên.

Tên to con nhất còn khinh thường nhìn về phía Lý Trạch Lâm, cười cợt nhả:

- Cậu trai này, cậu không phải đối thủ của bọn tôi đâu, nếu biết điều thì nên nghe theo sự sắp xếp của bà chủ, biết đâu lại được hưởng sung sướиɠ.

Trước đây Lý Trạch Lâm từng học võ để tự vệ, nếu không phải do chấn thương, có lẽ hiện tại cậu cũng đã trở thành một võ sư có tiếng. Lần trước ở quán bar, cậu không tiện động thủ là do nơi ấy nếu gây chuyện thì không hay ho gì nên mới phải nhẫn nhịn.

Lý Trạch Lâm đưa tay lên xoa cổ, sau đó không nói không rằng, chỉ tung một cước đạp thẳng vào mặt tên vệ sĩ kia khiến cho hắn nghĩ sõng soài ra đất. Mấy tên còn lại thấy cậu dám động thủ thì cũng xanh mắt, liền vội vàng mắng chửi:

- Mẹ kiếp, mày đúng là loại ngu si, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Anh em xông lên, cho nó một trận nhừ tử.

Năm tên vệ sĩ cao lớn cùng nhau vồ vập tiến về phía Lý Trạch Lâm, cậu ném chiếc túi đeo chéo của mình xuống đất, xoay nhẹ cổ tay chuẩn bị tiếp chiêu. Lý Trạch Lâm thân thủ nhanh nhẹn, nắm đấm vung thẳng vào mặt một tên khiến cho hắn chảy máu mũi, lại đạp mạnh vào bụng tên khác làm hắn ta ngã nhào.

Mấy tên vệ sĩ vốn không phải đối thủ của Lý Trạch Lâm, cậu nhanh chóng hạ gục từng người một. Gương mặt Lý Trạch Lâm vì không cẩn thận nên trúng một nắm đấm, cậu cảm thấy trong miệng mình có vị máu tươi tanh tanh, nhưng cũng không để ý. Đưa tay lên miệng lau đi vết máu, Lý Trạch Lâm nhanh chóng đánh ngã nốt tên cuối cùng.

Hà Quyên nấp sau bụi cây nhìn đám vệ sĩ của mình thi nhau ôm bụng, ôm mặt ngã xuống thì liền run rẩy, bà ta lắp bắp:

- Lũ… lũ vô dụng… Có một thằng oắt cũng không đánh được là sao hả?

Lúc này Lý Trạch Lâm đã tiến đến gần bà ta, gương mặt có thêm một vài vết thương không làm nhan sắc của cậu giảm xuống, ngược lại có chút ngang tàn, vô cùng hấp dẫn. Hà Quyên thấy cậu đến gần liền lùi lại, bà ta sợ Lý Trạch Lâm đánh mình nên mồ hôi chảy nhễ nhại, luống cuống:

- Họ Lý kia, mày đừng lại đây. Mày dám động vào tao, tao liền báo cảnh sát tống cổ mày vào trại giam.

Lý Trạch Lâm bây giờ chẳng còn sợ gì nữa, cậu ghé sát gương mặt của mình vào tai Triệu Mỹ, giọng nói vẫn lạnh băng:

- Đánh bà, tôi thấy bẩn tay. Nếu tôi sợ bà thì đã không làm như vậy. Nhà sản xuất Hà, bà nghĩ lời đe dọa của bà còn tác dụng đối với tôi sao?

Khuôn mặt của Hà Quyên xám xịt, bà ta cả người đều run lẩy bẩy không dám nhìn Lý Trạch Lâm. Bà ta vốn tưởng có thể khiến cho cậu hồi tâm chuyển ý, không ngờ Lý Trạch Lâm thậm chí không thay đổi mà còn khiến cho bà ta sợ hãi đến rớt tim ra ngoài. Lý Trạch Lâm nói tiếp:

- Hà Quyên, tôi khuyên bà một câu, con người ai cũng có giới hạn. Tốt nhất bà hãy cẩn thận lời nói, đừng làm chuyện xằng bậy, nếu không sẽ không đơn giản là một nắm đấm đâu. Bà đừng tưởng những chuyện xấu bà làm là không ai biết. Những chứng cứ bà buôn bán bất hợp pháp, có quan hệ với xã hội đen, tôi đều nắm trong tay cả. Nếu bà còn dám cản trở công việc của tôi, những thứ này đều sẽ được phát tán trên mạng đấy.

Nói xong Lý Trạch Lâm liền rút trong túi quần ra một xấp ảnh, ném vào mặt Hà Quyên. Bà ta dường như khụy hẳn xuống khi nhìn thấy những bức hình lõα ɭồ của mình thì trong lòng sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Hà Quyên không dám tin nhìn Lý Trạch Lâm:

- Mày… Sao mày có những thứ này?

Lý Trạch Lâm không nói không rằng, chỉ nhìn Hà Quyên mà cười một nụ cười thâm độc. Hà Quyên chưa bao giờ nhìn thấy ai có khí thế đáng sợ như vậy, không khác gì một con quỷ ‘Satan’ đội lốt người, trong lòng không ngừng hoảng loạn.