Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 48: Vụ án thứ 11 - Cô dâu say ngủ (4)

Lông Vũ đâu?

Theo lời Lâm Đào, tôi vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ nhưng đầu óc trống rỗng, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nước mắt Đại Bảo không ngừng lã chã rơi xuống sàn nhà, chúng tôi gần như có thể nghe thấy.

Mỗi phút mỗi giây trôi qua, chúng tôi vẫn giữ nguyên một tư thế. Khoảng năm phút sau, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Lúc nãy sau khi phát hiện bất thường, đã bấm thang máy. Thang máy dừng ở đâu nhỉ? Tầng mười một? Đúng! Tầng mười một!

“Chúng ta lên tầng mười một mau!” Tôi hét lên với những người phía trước.

Đại Bảo vừa nghe tôi nói, lập tức lại dấy lên hy vọng, là người đầu tiên lao đến ấn thang máy. Tôi, Đại Bảo, Lâm Đào, Hàn Lượng và vài bác sĩ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cùng nhau lao vào thang máy.

Khi thang máy mở ra ở tầng mười một, chúng tôi chưa thể thích nghi với bóng tối đột ngột, nhưng nghe được tiếng khóc của một đứa bé, chúng tôi như nghe thấy âm thanh của hy vọng.

Tôi vội vàng mở chức năng đèn pin của điện thoại lên, chiếu rọi chiếc giường di động đang hơi nghiêng ngả phía trước buồng thang máy, có hai mẹ con đang ngồi trên mặt đất.

“Hai người là ai?” Tôi hỏi.

Đại Bảo vừa nhìn đã thấy ngay chị Bảo đang nằm trên giường, cũng thấy vết thương trên cổ cô ấy. Cậu ấy lao đến phủ người lên giường bệnh gọi, “Mộng Hàm! Mộng Hàm!”

Cổ họng chị Bảo khẽ động, cuối cùng thở hắt ra.

Bác sĩ đến bên giường, kiểm tra tình trạng của chị Bảo và nói, “Không sao, không sao.”

Đại Bảo mừng đến phát khóc.

*

“Sao bây giờ các anh mới đến? Tôi báo cảnh sát cả mười phút rồi! Điện thoại gọi nửa chừng thì hết pin nên tôi cứ lo các anh không biết được vị trí cụ thể.” Người mẹ thấy tôi và Lâm Đào mặc cảnh phục bèn run rẩy nói.

Tôi chợt nhớ đến mệnh lệnh của trung tâm chỉ huy giao xuống cho Đội Cảnh sát đặc nhiệm trước khi bắt tên áo trắng.

“Vừa khéo tầng dưới cũng có một kẻ tình nghi nên khi trung tâm chỉ huy nói có người bị cướp, chúng tôi đều nhầm lẫn, cho rằng là do người bên dưới làm.” Tôi giải thích, “Để mọi người chịu khổ rồi! Nhưng vì sao chị không đi thang máy xuống? Ở đây tối om thế này?”

“Ai mà không muốn chứ!” Người mẹ ai oán nói, “Cô cảnh sát lúc nãy bảo chúng tôi trông chừng bệnh nhân. Tôi sợ thang máy lại bị tên cướp kia ấn lên trên, đành phải một tay dắt con gái, một tay đẩy giường bệnh xuống thang máy. Nhưng vừa xuống đến tầng này thì phát hiện cả tầng không có một bóng người! Hôm nay đúng là xui xẻo, giường bệnh bị rơi mất một bánh xe, tôi thật sự đẩy không nổi! Không cách nào đẩy nó vào trong thang máy được. Nữ cảnh sát kia đã nói phải trông chừng bệnh nhân này, tôi không thể bỏ đi được, đành ở đây đợi các anh đến thôi.”

Người mẹ này rất có trách nhiệm, tôi vô cùng cảm động. Nhưng cảm động không ảnh hưởng đến tư duy của tôi.

“Vậy cô cảnh sát đó đâu rồi?” Tôi hỏi.

“Lúc nãy đuổi theo tên cướp vào lối thang bộ, nghe tiếng động, chắc là chạy lên trên.” Người mẹ nói.

Lâm Đào cũng mở chức năng đèn pin của điện thoại lên, nhanh chóng lao về phía cầu thang bộ. Tôi vội vàng đuổi theo, hét lên, “Đại Bảo ở lại, gọi cho đội đặc nhiệm.”

Men theo cầu thang lên đến tầng mười sáu, bốn bề đều tối đen như mực, không chút tiếng động. Trên bậc thềm lên sân thượng, chúng tôi thấy những vệt máu đỏ tươi.

“Lông Vũ!” Lâm Đào gào lên rồi xông đến đẩy cửa.

*

Chưa từng thấy Lâm Đào phong độ ngời ngời lại thất thần như thế, không mệt mỏi, không bị thương, không sợ hãi, mà trái tim đang bị treo lơ lửng bỗng nhiên được buông lỏng, là một kiểu thoải mái có thể khiến người ta suy sụp.

Giữa sân thượng, một y tá cao gầy đang nằm trên mặt đất, tứ chi mềm nhũn, không thể giãy giụa. Trên lưng y tá là cô gái trẻ có mái tóc ngắn, tóc đang tung bay theo từng cơn gió lạnh, cô gái ấy chính là Trần Thi Vũ.

Trần Thi Vũ đang co gối khóa chặt hai cánh tay của y tá, chóp mũi cô ấy bị lạnh mà ửng hồng.

“Sao giờ mới đến?” Trần Thi Vũ vừa nói vừa đứng dậy. Cảnh sát đặc nhiệm đi cùng chúng tôi liền tiến lên còng tay y tá kia lại. Nhìn thấy đó là một cô gái trẻ, đội trưởng đội đặc nhiệm có chút giật mình.

“Ôi chao, chân tôi tê hết rồi.” Trần Thi Vũ nói, “Lạnh quá, chắc tôi sẽ bị cảm mất.”

Thấy Trần Thi Vũ không sao, chúng tôi đều bật cười. Lâm Đào đứng dậy, đi đến bên sân thượng, run run lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút.

“Chuyện là thế nào vậy?” Hàn Lượng cởϊ áσ khoác ra, khoác lên vai Trần Thi Vũ.

Trần Thi Vũ giống như một cô bé, nhún nhảy một lúc, “Tôi lợi hại không này, tôi bắt được hung thủ chuỗi vụ án nhóm B rồi.”

“Chuyện thế nào vậy?” Tôi hỏi lại lần nữa.

“Chẳng thế nào cả.” Trần Thi Vũ nói, “Tóm lại là tôi quá giỏi, phá được kế điệu hổ ly sơn của chúng, sau đó bắt cô ta.”

“Gay cấn quá đấy.” Tôi dùng chân đá đá cây kéo sắc rơi trên sân thượng, lau mồ hôi trán.

Trần Thi Vũ hất chiếc áo khoác của Hàn Lượng trên người ra, nhìn lỗ thủng trên ngực áo khoác da của mình nói, “Ngay khi đến cửa, tôi đã nhanh chóng bắt cô ta lại, không ngờ cô ta cũng nhanh lắm, quay lại cho tôi một kéo. Tôi vừa né ra liền thừa cơ đấm cô ta, nhưng chiếc áo đẹp đẽ này của tôi hỏng mất rồi, đau lòng quá.”

“Bị cô dọa hết hồn! Sao không thấy cô đau lòng cho tôi đi!” Lâm Đào dập tắt thuốc, môi vẫn còn hơi run rẩy, “Trước cửa nhiều máu thế kia!”

“Có gì đáng sợ đâu?” Trần Thi Vũ chỉ vào y tá đang bị còng tay, nói, “Không phải các anh nghĩ đó là máu của tôi đấy chứ? Tôi đâu có phải Đại Bảo, yếu đuối thế sao? Anh hỏi cô ta xem mũi có đau không? Với loại võ mèo ba cào cào của cô ta có thể làm gì được tôi? Tôi chỉ cần ba, hừm, năm chiêu, chỉ trong vòng năm chiêu đã đánh ngã cô ta rồi.”

“Sao cô không thông báo cho chúng tôi?” Tôi nói.

“Thông báo bằng cách nào?” Trần Thi Vũ nói, “Tôi chỉ có hai tay để dùng, đè chặt cô ta rồi, lấy gì để gọi điện thoại? Gào thét cả hồi lâu cũng không ai đáp lại. Lúc nãy cô ta giãy giụa ghê lắm, tôi lại không có đồ trang bị cảnh sát, chỉ có thể đè chặt cô ta cho đến khi các anh đến. Với lại, tôi lạnh sắp chết rồi, hiệu suất làm việc của các anh quá kém, chắc tôi phải đợi đến cả hai chục phút ấy nhỉ?”

“Lần này xác định là hung thủ của chuỗi vụ án nhóm B chứ?” Tôi gật đầu, đặt câu hỏi.

“Cô ta cả bé gái cũng tấn công, còn đưa chị Bảo lên giường bệnh di động, cô ta không phải hung thủ thì là ai?”

Trần Thi Vũ nghiêng đầu nói, “Nhưng lúc nãy đợi các anh cũng chán lắm. Lâu thế kia, tôi biết làm gì? Đành trò chuyện với cô ta thôi, nói một hồi cô ta đã lộ chân tướng ra rồi.”

“Trò chuyện?” Tôi sa sầm mặt, “Đúng thật là… cô giỏi lắm!”

*

Không biết có phải do chị Bảo bị thương lần nữa, cổ bị siết chặt khiến cho mạch máu ở não thiếu máu và có phản ứng cung cấp máu lên não trở lại hay không mà vết thương của chị Bảo nhờ đó đã có chuyển biến tốt lên. Tuy trên cổ bị siết tạo thành một vết hằn đỏ, nhưng bắt đầu từ tối hôm đó, tứ chi chị Bảo đã có thể tự cử động, mí mắt cũng động đậy theo nhịp hô hấp.

Bác sĩ rất vui mừng. Theo kinh nghiệm, đây có thể chính là dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Quả nhiên, 7 giờ sáng hôm sau, chúng tôi lần lượt nhận được điện thoại, chị Bảo đã khôi phục ý thức hoàn toàn, chỉ là nằm trên giường bệnh lâu ngày, thân thể vẫn còn rất yếu, tứ chi không có sức.

Đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn, mọi người chẳng ai bảo ai mà cùng ngủ đến tận trưa mới cùng nhau mang hoa tươi đến bệnh viện tỉnh.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng năm, chị Bảo đã thay chiếc váy cưới trắng tinh, đang ngồi trên giường bệnh. Màu trắng của váy cưới và chiếc chăn trên giường bệnh hòa vào nhau, mọi thứ đều trắng tinh tươm, đều rất đẹp mắt.

Đại Bảo mặc vest ngồi bên giường, đút từng muỗng cháo cho chị Bảo.

Nhìn thấy cảnh này, nước mắt tôi tựa như chuỗi hạt bị đứt, không ngừng tuôn rơi.

Trần Thi Vũ và Linh Đan đã chạy đến ôm chị Bảo, cũng nhìn ra sự khác thường của tôi.

“Đàn ông con trai mà khóc sướt mướt thế có ngượng không kìa?” Linh Đan lên tiếng trêu tôi.

“Thế này là sao?” Trần Thi Vũ cũng nhìn tôi với vẻ mặt giễu cợt.

Tôi vẫn không khống chế được nước mắt của mình, tôi biết đó là cảm xúc trong lòng tràn ra.

Đại Bảo lúng túng nhìn tôi, nói, “Ở đây chỉ có anh Tần biết quá khứ của tôi, nên chỉ có anh ấy mới hiểu được lòng tôi.”

“Quá khứ? Quá khứ gì cơ?” Trần Thi Vũ tò mò hỏi.

“Khi biết Mộng Hàm bị thương, vì sao tôi lại chắc chắn cô ấy bị tấn công sau 9 giờ đêm hôm đó?” Đại Bảo cúi đầu nói, “Có biết lúc trước Mộng Hàm và tôi giận nhau, tôi đã dùng cách gì để dỗ ngọt cô ấy không? Có biết vì sao chúng tôi chụp ảnh cưới, Mộng Hàm chỉ mặc sườn xám chứ không mặc váy cưới không? Nếu tôi không thất hẹn, Mộng Hàm sẽ không gặp kiếp nạn này.”

Dứt lời, mắt Đại Bảo cũng đã ngân ngấn nước.

Chị Bảo run run tay, cầm tờ khăn giấy lau nước mắt cho Đại Bảo.

“Đại nạn không chết ắt có hậu phúc.” Linh Đan an ủi, “Mộng Hàm đã vượt qua rồi, Đại Bảo, cậu đừng tự trách nữa.”

“Đại Bảo từng có một quá khứ oanh liệt.” Tôi nói, “Hiện tại hai người thế này, tôi biết, Đại Bảo đã vượt qua được chướng ngại trong lòng. Hạnh phúc thuộc về hai người trong tương lai đã bắt đầu rồi.”

“Đánh trống lảng gì đấy?” Trần Thi Vũ truy hỏi, “Quá khứ của anh oanh liệt cỡ nào? Kể tôi nghe với! Còn nữa, còn nữa, anh đã dỗ ngọt chị Bảo thế nào vậy? Hai chuyện còn lại tôi không thấy hứng thú.”

“Nhiều chuyện quá.” Lâm Đào cười nói, “Nhưng tôi cũng muốn biết.”

“Được.” Đại Bảo nói, “Đợi Mộng Hàm hồi phục hoàn toàn, hai chúng tôi sẽ cùng nhau kể cho mọi người nghe.”