Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 47: Vụ án thứ 11 - Cô dâu say ngủ (3)

Hai mươi phút trước.

Trên đường trở về, Trần Thi Vũ đã báo lại phát hiện của mình cho tổ chuyên án, tổ chuyên án cũng tỏ ý sẽ lập tức kiểm tra băng ghi hình, thế nên Trần Thi Vũ định cùng Đại Bảo đến bệnh viện thăm chị Bảo. Đã lâu không gặp, không biết bây giờ chị Bảo đã khôi phục thêm chút nào chưa.

Xe cảnh sát đưa Trần Thi Vũ và Đại Bảo đến trước cửa bệnh viện thì rời đi. Hai người cùng sánh bước về phía phòng chăm sóc đặc biệt tối om.

Đại Bảo cắn chặt môi, im lặng, Trần Thi Vũ cũng không biết nên nói gì. Những ngày qua, Đại Bảo phục tùng theo sự sắp xếp của cô ấy một cách vô điều kiện, thức khuya dậy sớm, không một câu oán trách. Cô ấy nghĩ, nếu tất cả những gì cô ấy làm đều là sai, cô ấy thật sự có lỗi với Đại Bảo.

Không bao lâu sau, họ đã đến dưới khu chăm sóc đặc biệt, Đại Bảo ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà một nửa sáng đèn, một nửa chìm trong bóng đêm, buông một tiếng thở dài.

Trần Thi Vũ giơ tay vỗ vai Đại Bảo tỏ ý an ủi. Ngay lúc đó, Trần Thi Vũ nhìn thấy chiếc xe gắn máy đang đậu tại một góc cạnh cửa tòa nhà khu chăm sóc đặc biệt.

“Sao lại thế này?” Trần Thi Vũ lao đến cạnh chiếc xe còn đang treo chiếc mũ bảo hiểm lủng lẳng trên gương chiếu hậu, quan sát tình trạng của yên xe.

Đại Bảo vẫn chưa kịp phản ứng, ngẩn người tại chỗ.

“Yên xe còn ấm!” Trần Thi Vũ sờ sờ yên xe, nói, “Nhanh! Nhanh!”

Trần Thi Vũ thấy lái xe gắn máy đi theo đường quốc lộ, vượt qua lộ trình hơn 300 cây số, ít nhất cũng phải mất năm, sáu tiếng đồng hồ. Không ngờ, hung thủ chuỗi vụ án nhóm B đã đến Long Phiên trước cả họ! Càng không thể ngờ hơn chính là hắn đã tìm đến khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tỉnh!

Một dự cảm không lành xộc lên đầu, Trần Thi Vũ đẩy Đại Bảo vẫn còn đang ngơ ngác, lao thẳng lên tầng.

Thang máy chậm chạp nhích lên qua tầng ba.

Phòng chăm sóc đặc biệt của chị Bảo nằm ngay tầng năm.

Lúc này Đại Bảo đã lấy lại tinh thần, hai người liều mạng chạy lên cầu thang bộ. Đến tầng năm, họ vòng qua một y tá đang đẩy chiếc giường bệnh di động, lao vào hành lang.

Hành lang yên tĩnh, không có người qua lại, chỉ có một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đang đi kiểm tra bảng tên trên cửa phòng bệnh. Chiếc áo blouse trắng khoác hờ trên mình người đàn ông cao gầy, trông không thích hợp chút nào.

Trần Thi Vũ kéo Đại Bảo đang muốn xông lên lại, quay đầu ra dấu “im lặng” với y tá đang đứng trước buồng cầu thang.

“Đừng nóng vội, xem tình hình đã.” Trần Thi Vũ thấp giọng nói.

Tên mặc áo blouse trắng lén la lén lút đi qua từng phòng một, cuối cùng dừng lại trước phòng bệnh của chị Bảo. Hắn chầm chậm rút tay ra khỏi túi, đẩy tay nắm cửa ra.

“Đứng im, cảnh sát đây!” Trần Thi Vũ hét lên, cùng Đại Bảo chạy qua.

Hắn giật mình, trong lúc sửng sốt suýt vấp ngã, xoay người tìm lối thoát thân.

Đối diện phòng bệnh của chị Bảo là lối thoát hiểm, hắn đẩy cửa ra bỏ trốn. Trần Thi Vũ và Đại Bảo nhìn vào trong phòng bệnh, thấy chị Bảo vẫn đang nằm yên trên giường, máy theo dõi đều bình thường, thế là hai người liền đuổi theo.

*

Y tá vừa đi kiểm tra phòng trở lại, dường như nghe thấy động tĩnh gì đó, vội đứng dậy, mở cửa nhìn ra bên ngoài. Không có gì khác lạ.

*

Người mặc áo blouse trắng hoảng loạn chạy xuống cho đến tầng một. Đại Bảo vừa đuổi theo vừa hét lớn, thu hút sự chú ý của bảo vệ ngoài cửa. Thấy phía trước có vật cản, phía sau có người đuổi theo, không còn đường thoát, hắn chỉ có thể chạy vào kho chứa đồ linh tinh giữa hành lang.

Trần Thi Vũ đạp cửa, lập tức xông vào trong. Đại Bảo kéo Trần Thi Vũ lại, “Tối đen như mực, hắn có thể mang theo hung khí đấy. Cô ngoài sáng, hắn trong tối, quá nguy hiểm. Lại không có cửa sổ, hắn chạy không thoát đâu. Chúng ta đợi tiếp viện.”

Dứt lời, Đại Bảo lấy điện thoại ra.

Trần Thi Vũ khoanh tay, dựa vào cửa kho, vừa nghe Đại Bảo gọi điện thoại cho chúng tôi vừa suy nghĩ.

Không chút phòng bị? Không thăm dò trước? Mạo hiểm như vậy không giống một tên hung thủ gây ra bốn vụ án nhưng vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật chút nào. Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đúng rồi! Chính là chỗ đó!

Trần Thi Vũ bừng tỉnh, chiếc xe gắn máy đó, yên xe vẫn còn ấm, phạm vi còn lớn như vậy! Yên trước và sau hình như đều còn nóng! Chẳng lẽ… chẳng lẽ có hai người? Chẳng lẽ… đây là kế điệu hổ li sơn?”

Trần Thi Vũ không đợi Đại Bảo ngắt điện thoại, tự mình lao vào lối thoát hiểm chạy thẳng lên tầng năm.

Phòng của chị Bảo đang khép hờ, máy theo dõi đã bị ngắt điện, chị Bảo không thấy đâu nữa.

Đầu óc Trần Thi Vũ trống rỗng, cô buộc mình phải bình tĩnh, buộc mình suy nghĩ! Suy nghĩ! Đúng! Phải suy nghĩ!

Đưa đi bằng cách nào? Khiêng đi? Cõng đi? Giường bệnh di động? Giường bệnh di động! Đúng! Y tá đó! Dáng người cao như vậy! Chắc chắn là nam giả nữ! Giường bệnh di động không thể đi thang bộ được, chỉ có thể đi thang máy! Đúng! Đi thang máy!

Trần Thi Vũ lao đến trước thang máy, thấy nó vừa đi qua tầng tám, vẫn tiếp tục đi lên.

*

Trong thang máy, y tá dáng người cao lớn, xoay lưng về phía camera giám sát, nhìn chị Bảo đang nằm trên giường bệnh di động, nghĩ thầm nếu biết bệnh viện này vắng lặng như vậy thì đã không gây chú ý thế rồi. Cô ta chầm chậm tháo bao tay, lấy một sợi dây da, quấn lên cổ chị Bảo, bắt đầu dùng sức. Sợi dây từng chút từng chút siết chặt quanh vùng da trên cổ chị Bảo, sắc mặt cô ấy lập tức trở nên tím tái. Đột nhiên, hai chân vô lực của chị Bảo giãy giụa vài cái, cánh tay dường như cũng muốn nâng lên. Động tác đột ngột của chị Bảo khiến y tá kia giật mình. Ngay lúc này, thang máy chợt dừng lại.

Cửa thang máy mở ra, một cô bé đi cùng mẹ mình bước vào. Mắt trái cô bé bầm tím, trên trán còn có vài chỗ u lên thấy rõ. Y tá vội nhét sợi dây da trở vào túi, vẫn quay lưng về phía camera giám sát, thầm thở phào.

Người mẹ nói, “Chuyện gì thế này? Không phải nói ở lại tầng tám của khu này để theo dõi sao? Sao cửa lại không mở được vậy? Hay là không phải khu này? À, cô y tá, xin hỏi nhập viện có phải ở khu này không?”

“Không phải, chị đi nhầm rồi, thang máy này đi lên, chị phải đi xuống mới đúng.” Y tá nói.

“Vậy chúng tôi đi lên cùng cô rồi mới trở xuống.” Người mẹ thấy cửa thang máy đã đóng, khẽ than một câu, “Đúng thật là khổ mà.”

Bé gái bĩu môi, thút thít nói, “Mẹ ơi, con sợ…”

Người mẹ lúng túng nhìn bóng lưng của cô y tá, nhưng vẫn dịu dàng an ủi đứa bé, “Bác sĩ đã nói rồi, để phòng ngừa con bị thương bên trong não, phải tiêm thuốc, còn phải nằm viện một đêm. Chỉ cần con ngoan ngoãn tiêm thuốc, mẹ sẽ mua hạt dẻ cho con ăn. Mẹ đảm bảo sau này ba sẽ không đánh con nữa đâu.”

Vừa nghe đến đây, ánh mắt của y tá lóe lên.

Vì thang máy dừng ở tầng tám một lúc, Trần Thi Vũ có cơ hội đuổi kịp nó.

Khi Trần Thi Vũ ấn nút thang máy ở tầng mười một, thang máy vừa đi qua tầng mười.

Cửa thang máy vừa mở ra, hành lang thang máy vốn đang tối đen bị ánh đèn bên trong thang máy chiếu sáng thành hình rẻ quạt. Ánh mắt Trần Thi Vũ phản xạ lại với ánh đèn, nhìn thẳng vào bóng lưng của y tá.

“Đứng yên! Cảnh sát đây!” Trần Thi Vũ đưa tay sờ thắt lưng theo phản xạ, không mang theo súng, chỉ có thể lấy thẻ cảnh sát mới tinh từ trong túi ra.

Ba người trong thang máy đều giật mình.

Y tá đột nhiên quay người lại nói, “Lúc nãy các người đang đuổi bắt một người đàn ông đúng không? Anh ta đi lên cùng tôi, bước ra ở tầng tám rồi.”

Cô gái trẻ có gương mặt xinh xắn, dường như còn non nớt hơn Trần Thi Vũ.

*

Đây là một cô gái, cô ta không phải hung thủ chứ? Hung thủ chạy ra từ tầng tám rồi sao? Trần Thi Vũ nghĩ.

Trong lúc Trần Thi Vũ thất thần, cô bé chợt nhỏ giọng thắc mắc, “Mẹ ơi, chẳng phải chúng ta đi từ tầng tám lên sao? Đâu có ai đi ra đâu…”

Sắc mặt người mẹ và y tá lập tức thay đổi. Y tá đột nhiên kéo đứa bé qua, rút một cây kéo từ cạnh giường bệnh ra, đưa lên cổ cô bé.

Đứa bé lập tức không dám động đậy, òa lên khóc lớn.

Y tá nói với người mẹ, “Bà đi ra ngoài. Nếu không tôi mà đâm một nhát thì nó chết chắc.”

Cho đến giờ phút này, Trần Thi Vũ vẫn không dám tin cô gái xinh xắn trước mặt mình là hung thủ!

Người mẹ sợ thang máy đóng cửa, tựa lưng vào cửa thang, vừa van xin vừa cố trấn an con gái đang bị uy hϊếp, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trần Thi Vũ nhìn chị Bảo đang nằm trên giường bệnh, trên giường chỉ có sự yên tĩnh, cô không biết đối phương đã ra tay hay chưa.

Y tá nhìn người mẹ đang đau lòng đến phát khóc bằng ánh mắt khinh miệt, “Bà đừng gạt nó nữa, mọi chuyện không tốt lên được đâu. Con bé sẽ không yên ổn được. Bà nói ba sẽ không đánh nó nữa, nhưng đợi khi vết thương của nó khỏi rồi trở về nhà, nó sẽ càng bị đánh đau hơn! Những gì bà nói đều là dối trá! Các người đều dối trá!”

Trần Thi Vũ không hiểu chuyện gì, không biết làm sao để tiếp lời, chỉ không ngừng lặp lại, “Bỏ vũ khí xuống, hợp tác sẽ được khoan hồng, cô nghĩ mình có thể chạy thoát sao?”

Người mẹ ngắt lời Trần Thi Vũ, nói, “Tôi không nói dối! Tôi đảm bảo ba nó sẽ không bao giờ đánh nó nữa, cũng không đánh tôi được nữa!”

Y tá cười khẩy, nói, “Nói như vậy, bà đã gϊếŧ ba nó rồi?”

Người mẹ ngẩn người, lắc đầu, “Không, chúng tôi ly hôn rồi!”

Y tá cũng ngẩn người.

Tiếp sau đó, nước mắt của cô ta tuôn ra, bỗng nhiên nức nở, “Bà gạt tôi! Bà chỉ muốn con gái bà yên lòng thôi, thật ra bà chính là một kẻ dối trá! Bà sẽ không rời khỏi người đàn ông đó! Cho dù ông ta ức hϊếp con gái bà ra sao, bà vẫn ở bên ông ta! Bà là kẻ dối trá!”

Tâm trạng y tá trở nên kích động, không ngừng huơ cây kéo trong tay.

Trần Thi Vũ liền nhắm chuẩn thời cơ, xông vào trong buồng thang máy, dùng vai đẩy y tá ra, cướp cô bé lại từ tay y tá. Vì dùng lực quá mạnh, mất thăng bằng ngã nhào vào trong thang máy.

Người mẹ hoảng loạn ôm con mình vào lòng, vẫn đang vô cùng sợ hãi.

Lúc này, y tá nhân lúc Trần Thi Vũ ngã, lao ra khỏi thang máy, chạy vào lối thang bộ ở đối diện.

Trần Thi Vũ cảm thấy mình đã sắp kiệt sức rồi, nhưng cô biết mình không thể bỏ cuộc. Cô cố gắng đứng lên, nói với người mẹ và đứa bé, “Làm ơn! Nhất định phải giúp tôi trông chừng bệnh nhân này! Mau báo cảnh sát!”

Dứt lời, Trần Thi Vũ liền đuổi theo hướng y tá kia vừa bỏ chạy, để lại hai mẹ con đang sợ hãi trước thang máy.