Nửa ngày trước, 8 giờ tối ngày 9 tháng 9, phòng họp tổ chuyên án “7/9”.
“Ai nói trước? Tổ điều tra?” Phó chủ tịch thành phố Long Phiên kiêm trưởng phòng cảnh sát Chu Hạo đích thân chỉ huy chuyên án “7/9” này.
“Chúng tôi đã tiến hành điều tra tất cả các mối quan hệ xã hội của người bị hại Triệu Mộng Hàm.” Điều tra viên chính nói, “Phát hiện phạm vi giao tiếp xã hội của cô ấy rất hẹp, ngoài chồng chưa cưới Lý Đại Bảo làm việc ở Sở Cảnh sát tỉnh ra, các mâu thuẫn xã hội khác đều bị loại trừ, không có khả năng bị mưu sát do thù hận hay tình cảm.”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Lông Vũ nói, “Sao Lý Đại Bảo lại không được loại khỏi danh sách bị tình nghi?”
“Không có ý gì cả.” Điều tra viên nói, “Chúng tôi tìm Lý Đại Bảo cả ngày cũng không tìm được cậu ta.”
“Anh có thể loại bỏ cậu ấy được rồi.” Tôi nói, “Hôm xảy ra vụ án, Lý Đại Bảo ở cùng với tôi. Hôm nay các anh không tìm được cậu ấy, là vì cậu ấy đến điều tra hiện trường cùng chúng tôi.”
“Làm vậy không đúng quy định.” Điều tra viên nói, “Cậu ta là người thân có quan hệ trực tiếp với người bị hại.”
“Vẫn chưa kết hôn, không thể tính là người thân có quan hệ trực tiếp được.” Lâm Đào nói, “Tổng giám đốc Trần đã sắp xếp cậu ấy hỗ trợ chúng tôi điều tra.”
Trưởng phòng Chu nhìn chúng tôi gật đầu, nói, “Ngoài mưu sát ra, còn động cơ gây án nào khác nữa không?”
Tôi lắc đầu, “Trong lúc điều tra hiện trường, chúng tôi tìm thấy túi xách của chị Bảo, à, cũng chính là Triệu Mộng Hàm, mấy nghìn tệ tiền mặt và thẻ tín dụng vẫn còn trong túi, về cơ bản có thể loại bỏ động cơ cướp của. Chúng tôi đã nhờ bác sĩ kiểm tra thân thể cho Triệu Mộng Hàm, cũng có thể loại trừ động cơ cưỡиɠ ɧϊếp.”
“Loại trừ hết rồi, chẳng lẽ là hung thủ nổi hứng gϊếŧ người à?” Điều tra viên chính hỏi.
Tổ trưởng tổ Giám định băng ghi hình Lý Manh nói, “Cũng không phải. Hôm nay chúng tôi đã tập hợp năm mươi cảnh sát để kiểm tra băng ghi hình trong khách sạn và khu vực xung quanh, mời mọi người nhìn lên màn hình!”
Trên màn hình xuất hiện một hành lang sâu hun hút, góc bên phải có dòng chữ: Tầng 7 khách sạn Quốc Tế thành phố Long Phiên.
“Theo chúng tôi thấy, Triệu Mộng Hàm và người nhà thuê phòng lúc 2 giờ 37 phút chiều ngày 7 tháng 9.” Lý Manh nói, “Lúc đó họ thuê tổng cộng bốn phòng, Triệu Mộng Hàm ở phòng 708, cũng có thể xem là phòng cưới. Phòng 710 là cha mẹ Triệu Mộng Hàm ở, hai phòng còn lại trên tầng tám, hai phù dâu và họ hàng ở đó.”
Trên màn hình đang bật chế độ quay nhanh, người đi kẻ lại trên hành lang trông như một dòng chảy không ngừng nghỉ.
Lý Manh nói tiếp, “Cả buổi chiều đều rất bình thường, nhưng đến 5 giờ 30, Triệu Mộng Hàm có qua phòng bên cạnh gọi cha mẹ mình đi ăn cơm, à, chi tiết gọi ăn cơm là cha mẹ Triệu Mộng Hàm cung cấp cho chúng tôi. Nhưng cha mẹ cô ấy vẫn đang sửa soạn, trước lúc đi Triệu Mộng Hàm không đóng cửa phòng mình, cô ấy đã ở lại phòng bên cạnh một lúc.”
Màn hình trở về chế độ phát bình thường. Thời gian hiển thị trên đó là 5 giờ 41 phút, một người đàn ông mặc áo màu xám bước ra từ thang máy, đi thẳng vào phòng 708 ngay đối diện cửa thang máy, cũng là phòng Triệu Mộng Hàm.
“Người này có thể chính là hung thủ.” Lý Manh nói.
Tôi nhíu mày, “Hình ảnh mờ quá, có thể xử lý lại được không?”
Lý Manh nói, “Chúng tôi đã thử xử lý hình ảnh, chỉ có thể thấy kẻ tình nghi mặc áo xám thôi, những cái khác không thấy được.”
“Chiều cao thì sao?” Lâm Đào nói.
“Chúng tôi cho vài người đến trước camera trong khách sạn để so sánh thử rồi.” Lý Manh mở ra một loạt hình ảnh từ máy ghi hình. Trên đó có vài cảnh sát có chiều cao khác nhau đứng trước cửa thang máy, bên phải những hình này là hình kẻ tình nghi khi bước ra khỏi thang máy. Lý Manh nói tiếp, “Sau khi so sánh, chỉ có một đồng nghiệp có chiều cao 1,75 mét, hơi gầy, có ngoại hình gần giống kẻ tình nghi nhất, vì thế chúng tôi suy đoán kẻ tình nghi là một người đàn ông cao khoảng 1,75 mét, hơi gầy.”
“Thì ra kẻ tình nghi không phải trèo tường vào.” Tôi nói.
Lâm Đào gật đầu, “Tôi cũng cho rằng hung thủ vào từ cửa chính. Vì khi chúng tôi đến hiện trường, phát hiện máy lạnh trong phòng vẫn đang mở, theo lẽ thường mà nói, chị Bảo hẳn là phải đóng cửa sổ. Cửa sổ này là kiểu cửa thông minh, chỉ cần đóng lại thì sẽ tự động khóa. Hung thủ không cách nào có thể vào từ cửa sổ đã khóa được.”
“Nếu vậy sao hung thủ lại trùng hợp vào phòng đúng lúc đó được?” Tôi hỏi.
Lý Manh nói, “Theo băng ghi hình khách sạn mà chúng tôi xem được, hung thủ đã vào trong khách sạn từ sáng, đi loanh quanh khắp các tầng lầu. Sau khi chị Bảo thuê phòng chưa đến nửa giờ, hung thủ đã đi thang máy lên tầng bảy, nhưng lại ở trong phòng chờ không hề bước ra.”
“Trong phòng chờ thang máy có hai chiếc ghế, dành cho khách đợi thang ngồi tạm.” Lâm Đào nói.
Lý Manh nói, “Đúng vậy, chúng tôi đoán hung thủ đã ngồi trong đó đợi gần ba tiếng để tìm cơ hội lẻn vào phòng.”
“Nhưng khi chúng tôi hỏi thăm, không ai chú ý đến việc có một người khả nghi ngồi trong phòng chờ thang máy ở tầng bảy cả.” Điều tra viên chính nói, “Huống hồ ngồi lâu như thế.”
“Chuyện này cũng bình thường.” Tôi nói, “Khách sạn là nơi công cộng, thường chẳng ai chú ý đến việc trong góc có người đâu.”
“Nếu vậy, người này đã cố ý nhắm vào chị Bảo ư?” Lâm Đào thấp giọng nói.
“Không loại trừ khả năng này.” Tôi nói, “Dẫu sao chúng ta cũng là những người đối đầu với tội phạm, có khi nào ai đó nhắm vào Đại Bảo, nên mới chọn ngày cưới của cậu ấy mà ra tay hại chị Bảo không? Vì không tìm được cơ hội tấn công Đại Bảo.”
“Đã triển khai điều tra về mặt này.” Điều tra viên chính nói.
“Tôi cứ cảm thấy không giống lắm.” Lý Manh nói, “Tôi cảm thấy hung thủ đi loanh quanh trong khách sạn là để tìm một người chuẩn bị kết hôn. Ngày 8 tháng 9 là ngày tốt, có rất nhiều người cưới. Chúng tôi đã thử thống kê, có mười hai cô dâu thuê phòng trong khách sạn này để làm phòng cưới. Triệu Mộng Hàm là một trong số đó. Các anh thử nghĩ xem, nếu hung thủ đã biết Triệu Mộng Hàm thuê phòng tại khách sạn Quốc Tế thành phố Long Phiên, thì chắc hẳn phải biết thời gian thuê phòng cụ thể, đâu cần đến sớm như thế để đi loanh quanh. Tôi cảm thấy, hung thủ đang tìm một cô dâu, cụ thể là cô dâu nào thì không quan trọng.”
“Đây chỉ là suy đoán của anh.” Lâm Đào nói, “Xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy mục tiêu điều tra chính của chúng ta vẫn nên là những phần tử phạm tội từng đối đầu với chúng tôi ngày trước. Mười hai cô dâu mà cứ phải chọn trúng chị Bảo, trùng hợp thái quá rồi.”
“Ừ.” Tôi tán đồng cách nhìn nhận của Lâm Đào, “Nếu tìm cô dâu để ra tay, vậy người này chắc có nhân cách chống đối xã hội. Người như thế e là không cách nào tìm được trong biển người. Bây giờ quan trọng nhất là tìm kẻ thù của Đại Bảo trước, nếu hướng này không xong, mới nghĩ đến hướng khác.”
“Còn nữa, chúng tôi đã xem lại thời gian hung thủ vào khách sạn, tra ngược lại, muốn tìm xem hung thủ đến theo đường nào.” Lý Manh nói, “Nhưng đáng tiếc, chúng tôi chỉ có thể theo dấu hung thủ đến một trạm xe bus cách khách sạn ba cây số thôi. Hung thủ sau khi xuống xe, liền đi thẳng đến khách sạn. Tiếc là camera quá mờ, không thể thấy được hung thủ ngồi tuyến xe nào đến. Trạm xe đó lại là một trạm trung chuyển, có hai mươi bảy tuyến xe đi qua nó, hai mươi bảy tuyến này gần như rẽ ra khắp mọi nơi trong thành phố.”
“Nghĩa là không cách nào tìm ra nơi ở của hung thủ bằng cách này?” Tôi hỏi.
Lý Manh gật đầu, “Đây cũng là công việc quan trọng nhất chúng tôi phải làm, nhưng đã tuyên bố thất bại từ nửa tiếng trước rồi.”
“Đúng rồi, chúng ta có thể suy đoán theo dấu vết, hung thủ tháo chạy khỏi hiện trường bằng cách trèo xuống cửa sổ.” Lâm Đào nói, “Khu vực đó có camera giám sát không?”
“Chúng tôi tìm rồi.” Lý Manh nói, “Phía sau khách sạn là một khu nhà ở và chợ cũ, hung thủ có rất nhiều cách không cần đi qua khu vực có camera để đến trạm xe bus hay ga tàu điện ngầm. Băng ghi hình ở trạm xe và ga tàu gần khách sạn nhất chúng tôi đều đã xem qua rồi, từ 6 giờ 30 chiều cho đến 4 giờ sáng, không phát hiện người nào mặc áo khoác màu xám cả. Tất nhiên, hung thủ có thể bỏ chạy theo con đường nhỏ nào đó không có camera, cũng có thể đã cởi bỏ áo khoác, làm cho chúng ta không thể lần ra được.”
“Thời gian gây án thì sao?” Tôi hỏi, “Thời gian gây án có khả năng là mấy giờ?”
“Bắt đầu từ 6 giờ 39 chiều ngày 7 tháng 9, sau khi Triệu Mộng Hàm ăn cơm xong trở về phòng, cho đến 5 giờ sáng ngày 8 tháng 9, mẹ Triệu Mộng Hàm gõ cửa gọi cô ấy dậy trang điểm, trong khoảng thời gian hơn mười tiếng đồng hồ này, đều có khả năng.” Lý Manh nói, “Theo băng ghi hình, sau khi Triệu Mộng Hàm trở về phòng, phòng 708 không có động tĩnh gì nữa. Cha mẹ Triệu Mộng Hàm nói, họ ăn cơm xong thì bảo con gái về nghỉ ngơi sớm vì dù sao đám cưới cũng rất mệt.”
“Nói cách khác, không thể xác định được thời gian gây án.” Tôi xoa cằm trầm ngâm nói.
Lâm Đào nói, “Tổ điều tra hiện trường chúng tôi chỉ có một phát hiện.”
Tất cả đồng loạt ngước lên nhìn Lâm Đào.
Lâm Đào vừa lấy USB cắm vào máy tính trong phòng họp vừa nói, “Trên dây xích cửa và dấu tay leo trèo bên ngoài, chúng tôi đều phát hiện được dấu vân tay.”
“Có dấu vân tay?” Trưởng phòng Chu Hạo nhướn mày hỏi.
Lâm Đào gật đầu, “Có thể khẳng định, cả hai đều là dấu vân ngón cái tay phải. Hơn nữa, hai dấu vân tay này có vài điểm trùng khớp. Nói cách khác, đây chắc là dấu vân tay của hung thủ. Tiếc là…”
“Thế nào?” Tôi nôn nóng hỏi.
Lâm Đào nói, “Do vật lấy mẫu không tốt, dấu vân tay cũng không được rõ lắm. Dùng hai dấu vân tay không lành lặn này để đối chiếu, chúng ta có thể thẳng tay loại trừ đối tượng tình nghi, nhưng không thể xác định chắc chắn kẻ tình nghi.”
“Nói cách khác, chúng tôi bắt được kẻ tình nghi, anh có thể xác định người đó không phải hung thủ, nhưng không thể khẳng định người đó là hung thủ, đúng không?” Điều tra viên chính nói.
Lâm Đào gật đầu.
Tôi nhíu mày, “Tuy không phải tin tốt, nhưng thu thập được một chút vẫn hơn không thu thập được gì.”
Cả phòng họp chìm trong yên lặng.
Tôi nói, “Còn một vấn đề nữa.” Hung thủ đến hiện trường từ rất sớm, hắn đã trốn ở đâu?”
Lâm Đào bảo, “Chiều nay Lý Manh đã nói phát hiện của mình cho tôi biết, thế nên tôi đã đến khám nghiệm hiện trường lần hai. Mời mọi người nhìn lên màn hình!”
Trên màn hình hiện lên hình ảnh tổng thể của phòng khách sạn.
Lâm Đào nói, “Trong một phòng khách sạn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng vệ sinh. Tôi đã xem qua, nơi duy nhất có thể trốn mà không bị phát hiện chỉ có gầm giường và trong tủ quần áo.”
“Nếu Triệu Mộng Hàm ăn xong, vừa bước vào phòng liền bị hại thì sao?” Tôi hỏi, “Hung thủ không hề trốn mà đợi ngay trong phòng, không thể à?”
“Ồ, trong bản báo cáo của tôi thiếu mất điểm này rồi.” Lý Manh nói, “Ăn cơm xong, cha mẹ Triệu Mộng Hàm và cô ấy đã cùng vào phòng 708, nói chuyện khoảng mười phút, nội dung đại khái là bảo Triệu Mộng Hàm nghỉ ngơi sớm. Trong thời gian này, cha Triệu Mộng Hàm có vào phòng vệ sinh.”
“Xem ra, hung thủ chỉ có hai chỗ kia để trốn thật.” Tôi nói.
Lâm Đào cho xem một tấm hình tủ quần áo lớn, nói, “Tôi đã xem kỹ dưới gầm giường rồi, bụi phủ đều bề mặt, không có dấu vết có người từng trốn dưới đó. Chỉ còn tủ quần áo, chính là tủ quần áo này.”
Dứt lời, Lâm Đào chỉ lên màn hình, “Khi chúng tôi tìm thấy chị Bảo, chị ấy đang ở trong chiếc tủ này, căn cứ theo hình dạng vết máu, có thể chị ấy đã bị cuộn lại đặt ở mặt phía Tây của tủ. Nhưng, trong lúc khám nghiệm hiện trường lần hai, tôi phát hiện mặt phía Đông của tủ có thay đổi. Đầu tiên, mặt phía Đông đặt một két bảo hiểm nhỏ, lớp bụi trên két có chỗ bị lau đi mất. Theo tôi phân tích, hung thủ đã ngồi trên chiếc két bảo hiểm này để đợi cơ hội ra tay. Kế tiếp, phía trên két bảo hiểm lẽ ra phải treo hai bộ áo ngủ của khách sạn, nhưng khi tôi đến kiểm tra, phát hiện có một bộ đã bị rơi khỏi móc treo, lọt vào khe hở giữa két bảo hiểm và vách tủ. Tôi đã hỏi nhân viên phục vụ, mỗi lần họ kiểm tra khi khách trả phòng đều sẽ kiểm tra áo ngủ. Có thể nói, bộ áo ngủ này nếu không phải chị Bảo làm rơi thì chính là do hung thủ làm rơi. Tổng kết lại, nơi lẩn trốn của hung thủ rất có khả năng chính là mặt phía Đông trong tủ quần áo.”
“Vậy chỗ này có để lại bằng chứng dấu vết nào không?” Tôi hỏi.
“Không có bằng chứng dấu vết nào.” Lâm Đào nói, “Ngoài vết xước do vật tù tạo thành trên vách trong của tủ.”
Dứt lời, Lâm Đào phóng lớn một tấm ảnh lên. Là vách bên trong mặt áp tường của chiếc tủ, trên mặt lớp sơn màu đỏ sẫm có vài vết xước lộn xộn do vật tù tạo thành.
“Nếu người ngồi trên két bảo hiểm, vị trí của những vết xước này tương ứng với bộ phận nào của cơ thể?” Tôi hỏi.
Lâm Đào nói, “Phía sau eo.”
“Vậy là do chìa khóa đeo trên thắt lưng gây ra rồi?” Trưởng phòng Chu nói.
“Không thể nào.” Tôi nói, “Các vết xước này có diện tích cỡ một bàn tay, có chìa khóa nào gây ra được vết xước lớn như thế chứ?”
“Nhỡ hung thủ rảnh rỗi đâm buồn chán, dùng dụng cụ gây án rạch lên thì sao?” Trưởng phòng Chu nói.
Tôi nhíu mày lắc đầu, “Một, nếu là cố ý rạch lên, không thể mờ thế này được. Hai, nếu cố tình thì phải rạch ở bên hông hoặc trước mặt, tức là trên cửa tủ hoặc vạch bên cạnh, sao có thể ở vách trong? Như vậy không thuận tay. Lâm Đào, cậu thấy sao?”
Lâm Đào lắc đầu, “Chịu! Nghĩ không ra.”
“Tất nhiên, đây không phải manh mối quan trọng.” Trưởng phòng Chu sắp xếp lại hướng tư duy một lần nữa rồi nói, “Thứ nhất, phải tiến hành điều tra kỹ các mâu thuẫn trong quan hệ xã hội của đồng chí Lý Đại Bảo, nhất là mâu thuẫn trong công việc, điều tra từng người khả nghi một. Thứ hai, tổ Giám định băng ghi hình tiếp tục tìm kiếm băng ghi hình ở khu vực xung quanh, cố gắng xử lý hình ảnh mờ trong đoạn băng ghi hình kia, nếu thật sự không được, hãy nhờ người trong Bộ giúp đỡ.”
Buổi họp chuyên án kết thúc, chúng tôi cùng đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt (ICU). Qua lớp kính thủy tinh, chúng tôi thấy Đại Bảo đang ngồi bên giường bệnh của chị Bảo.
Đầu chị Bảo quấn băng gạc, khắp người cắm đầy dây dẫn. Tuy các dấu hiệu của sự sống đều bình thường, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng có ý thức nào. Đại Bảo quay lưng về phía chúng tôi, nắm chặt tay chị Bảo. Chúng tôi dường như thấy được từng giọt nước mắt đang rơi xuống bàn tay cô ấy.
“Sao lại thành ra thế này?” Hai mắt Lông Vũ ngân ngấn nước.
“Tuy không nên nói, nhưng bây giờ tôi thật sự không có lòng tin có thể phá được vụ án này.” Lâm Đào buồn buồn nói.
“Lực lượng cảnh sát có hạn, rất khó để huy động một lượng lớn nhân lực để điều tra vụ án trọng thương này.” Tôi nói, “Nhưng dù sao cũng có khả năng là hành động trả thù, trên Phòng Cảnh sát thành phố nhất định sẽ xem trọng nó.”
“Tôi biết.” Lâm Đào nói, “Nhưng không có chứng cứ, khó lắm.”
“Sao anh lại vô dụng vậy hả?” Lông Vũ đẩy vai Lâm Đào, nghẹn ngào nói.
“Tôi đã cố hết sức rồi.” Lâm Đào cúi đầu.
“Tôi nghĩ đám nhà báo không phân biệt được chết não và sống thực vật.” Lâm Đào nói.
“Tôi cũng không phân biệt được.” Lông Vũ nói.
Tôi nói, “Chết não là chỉ chức năng của đại não, tiểu não, thân não ngưng hoạt động và không thể phục hồi, là một khái niệm về cái chết của con người. Sống thực vật là chỉ bộ phận cấp cao của hệ thần kinh trung ương, chẳng hạn như vỏ não, bị mất đi chức năng của nó, bệnh nhân rơi vào tình trạng suy giảm ý thức hoặc hôn mê kéo dài, nhưng vẫn có khả năng duy trì sự sống, thậm chí là hồi phục.”
“Chị Bảo có thể hồi phục không?” Mắt Lông Vũ ngấn nước.
Tôi thở dài nói, “Ở hiền sẽ gặp lành thôi!”
“Qua một đêm rồi, tổ điều tra chắc cũng đã báo lại tình hình.” Tôi nói.
“Lúc nãy đã báo cáo, vẫn chưa có tiến triển gì.” Lâm Đào nói.
“Hình ảnh mờ nhòe đó có thể xử lý cho rõ hơn được không?” Tôi hỏi.
Lâm Đào chán nản lắc đầu, “Camera trong khách sạn đúng là tệ vô cùng, dữ liệu đã gửi về Bộ Công an rồi, các chuyên gia của Bộ làm việc cả đêm không nghỉ cũng không thể làm rõ được hình ảnh của kẻ tình nghi.”
Chúng tôi lại lần nữa chìm vào im lặng, chỉ nghe tiếng Lâm Đào lần con trỏ chuột.
“Trên phương tiện truyền thông của chúng ta đúng là không có bài nào viết về chuyện này.” Lâm Đào lướt qua các trang mạng và nói.
Tôi gật đầu, “Liên quan đến trả thù công an, chắc chắn cần phải phong tỏa tin tức.”
“Vậy anh nói xem, bài báo về cô dâu bị sát hại này là chuyện thế nào?” Lông Vũ cầm tờ báo lên hỏi.
“Lông Vũ nhắc tôi mới nhớ.” Tôi nói, “Sao cùng một thời gian lại xảy ra hai vụ án giống nhau thế nhỉ? Hơn nữa bài báo này nói, cảnh sát ở đó cũng chưa thể phán đoán được động cơ gây án là gì.”
“Có khi nào là do cùng một người làm không?” Lông Vũ nói.
“Không loại trừ khả năng này!” Tôi đứng bật dậy khỏi ghế, nói, “Tôi sẽ đi báo cáo ngay với thầy, xem ra chúng ta phải đến tỉnh Nam Hòa một chuyến rồi, nơi xảy ra vụ án là thành phố sát bên tỉnh ta đấy.”
“Tôi cũng đi!” Đại Bảo đã đứng bên cửa từ lúc nào.
Hai mắt cậu ta sưng vù, vết thâm hiện rõ.
“Hai ngày nay chắc cậu chẳng có giấc ngủ ngon.” Tôi nói, “Giờ cậu nên nghỉ ngơi đi.”
“Không! Tôi phải đi.” Đại Bảo rất kiên quyết.
Tôi nhìn Lâm Đào và Lông Vũ, ánh mắt của họ hệt như Đại Bảo, tràn đầy mong đợi.
“Thôi được, phấn chấn lên, chúng ta xuất phát!” Tôi nói.