“Hai ngày nay cậu đã suy nghĩ kỹ lại chưa?” Tôi ngồi ở hàng ghế sau, quay sang nhìn Đại Bảo.
Đại Bảo cúi đầu khều móng tay, không lên tiếng.
“Cậu có từng đắc tội với ai không?” Tôi hỏi tiếp, “Hoặc là, cậu có nghi ngờ người nào không?”
Đại Bảo lẳng lặng lắc đầu.
Lâm Đào ngồi ở ghế phụ lái thấy vẻ mặt Đại Bảo qua kính chiếu hậu, “Thật ra tôi cảm thấy khả năng này không lớn lắm, nhân viên kỹ thuật hình sự như chúng ta đều là người đứng sau màn che, chỉ phụ trách công việc tiền kỳ của vụ án, hậu kỳ như bắt người gì gì đó đều là việc của bộ phận trinh sát. Vả lại, chế độ cho người giám định góp mặt tại tòa cũng chưa hoàn thiện, chúng ta đâu có ra tòa lần nào, kẻ tình nghi thường sẽ không biết chúng ta.”
“Phải đó, chỉ toàn nghe cảnh sát bị trả thù, chưa từng nghe pháp y bị trả thù bao giờ.” Lông Vũ nói, “Huống hồ còn trả thù một cách cực đoan như thế nữa.”
“Nhưng vụ này đúng là không tìm được động cơ gây án.” Tôi xoa cằm nói.
“Các anh nghĩ xem, có khi nào là trộm không thành chuyển sang cướp không?” Lâm Đào nói, “Kẻ tình nghi đang chuẩn bị ăn trộm, nhưng lại bị chị Bảo vừa trở về phòng bắt gặp, thế là…”
“Không thể nào.” Tôi nói, “Nếu chị Bảo vừa trở về phòng bắt gặp thì phải lập tức phát hiện ra sự việc mới phải. Các cậu có để ý không, chị Bảo đang mặc váy cưới đấy. Rất rõ ràng, chiều hôm đó và lúc đi ăn tối, cô ấy không thể mặc váy cưới được.”
Đại Bảo rùng mình một cái, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Ý anh là hung thủ đã ở trong phòng một thời gian.” Lâm Đào nói, “Có lý lắm! Suy luận khi nãy của tôi không thể thành lập rồi, dù sao tài sản của chị Bảo cũng không bị mất, sau khi hung thủ gây án vẫn có đủ thời gian để tìm chỗ cất tiền mà.”
“Nhỡ sau khi đả thương nạn nhân, kẻ đó sợ hãi, chưa kịp lấy tiền đã bỏ chạy thì sao?” Lông Vũ hỏi.
“Không, anh Tần nói đúng.” Đại Bảo khàn giọng, “Thời gian hắn làm hại Mộng Hàm chắc là khoảng 9 giờ tối, hắn đã trốn trong phòng rất lâu.”
“Sao cậu biết?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Suy đoán thời gian tử vong với bác sĩ pháp y mà nói không khó, nhưng thời gian bị thương tổn của mỗi người mỗi khác do chịu ảnh hưởng từ các yếu tố hoàn cảnh, mức độ nặng nhẹ của vết thương… rất khó suy đoán. Bác sĩ pháp y không thể dựa theo mức độ nặng nhẹ trên đầu người bị hại để tính toán thời gian bị thương cụ thể được, huống hồ còn chuẩn xác đến cả giờ giấc như thế.
Đại Bảo thở dài, lại cúi đầu khều móng tay.
“Cậu nói đi chứ!” Tôi nói.
“Anh ấy không muốn nói thì đừng ép nữa.” Lông Vũ nói với tôi, “Để anh ấy yên tĩnh một lúc đi!”
*
Ba tiếng sau, chúng tôi đã ra khỏi đường cao tốc. Đồng nghiệp ở tỉnh Nam Hòa đón tiếp rất nhiệt tình, trực tiếp dẫn chúng tôi đến huyện Lạc Nguyên, nơi xảy ra vụ án cũng được đặt tên là Chuyên án “7/9”.
“Thời gian xảy ra vụ án là tối ngày 7 tháng 9.” Cảnh sát phụ trách vừa trình bày tình tiết vụ án vừa cho chạy trình chiếu powerpoint, “Vụ án xảy ra trong tòa chung cư sáu tầng ven đường Phong Hưng của huyện chúng tôi, người bị hại tên là Thạch An Na, nữ, 22 tuổi, ngày đón dâu là sáng ngày 8 tháng 9. Khu chung cư có sáu tầng, mỗi tầng có tám hộ, hiện trường thuộc căn số 503. Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, có thể phán đoán hung thủ vào từ cửa sổ phòng bếp đang mở.”
“Trèo tường vào nhà?” Tôi hỏi.
Anh ta gật đầu, “Dấu vết leo trèo rất rõ ràng. Hơn nữa cửa sổ ở tầng bốn của tòa nhà vừa được sửa chữa, vôi vữa còn chưa khô hẳn, khi hung thủ trèo tường đã đạp lên, để lại dấu chân rất hoàn chỉnh, có thể dùng làm chứng cứ. Khu vực hiện trường cũng có dấu giày dính vôi.”
“Vậy hung thủ có nán lại hiện trường lâu không?” Tôi vội hỏi.
Anh ta nói, “Theo kết quả điều tra, hôm đó nạn nhân Thạch An Na ở nhà cả ngày không hề ra ngoài, họ hàng ở trong nhà rất đông. Khoảng 6 giờ chiều thì họ hàng bắt đầu lục tục ra về, nhưng cha mẹ của nạn nhân và cô ấy vẫn luôn ở đó. Nán lại hiện trường dường như rất khó. Hơn nữa theo dấu vôi để lại ở hiện trường, sau khi hung thủ vào nhà, đã đến phòng lớn cũng là phòng ngủ của cha mẹ nạn nhân xem qua, sau đó thì đi thẳng đến phòng nhỏ ra tay sát hại, không hề có dấu vết cướp của, cưỡиɠ ɧϊếp nào cả.”
“Vậy cha mẹ cô ấy không nghe thấy tiếng động gì à?” Tôi hỏi, “Họ đi ngủ lúc mấy giờ?”
“Giờ đón dâu là 7 giờ 8 phút sáng ngày 8 tháng 9, dù sao cũng là ở huyện nhỏ.” Anh ta nói, “Thế nên cha mẹ nạn nhân và cô ấy đều đi ngủ rất sớm, khoảng 8 giờ đã ngủ cả rồi. Chúng tôi phán đoán thời gian tử vong rơi vào khoảng 11 giờ đêm.”
“Hung thủ muốn trả thù à?” Lông Vũ hỏi.
Anh ta trả lời, “Hiện đang tiến hành điều tra những vấn đề yêu hận tình thù này, dù sao đêm trước ngày cưới cũng là khoảng thời gian đặc biệt, cho nên công việc điều tra chủ yếu nhắm đến các khúc mắc trong chuyện tình cảm của nạn nhân.”
“Có tiến triển không?” Lâm Đào hỏi.
Viên cảnh sát lắc đầu đầy tiếc nuối.
Tôi nhíu mày uống một ngụm trà, nói, “Các cậu nghĩ xem, trước khi hung thủ gϊếŧ người, có biết hôm sau là ngày cưới của nạn nhân hay không? Điểm này rất quan trọng.”
“Chắc chắn biết.” Anh ta nói, “Nếu là bạn trai cũ muốn gϊếŧ người chắc chắn phải biết hôm sau cô ấy sẽ kết hôn. Nếu là nguyên nhân khác, chắc hẳn hung thủ cũng biết. Vì theo tập tục chỗ chúng tôi, một ngày trước lễ cưới, nhà gái sẽ đãi tiệc mời khách, rồi dán hoa đón dâu lên cửa sổ, à, đó là một loại tranh cắt đặc biệt, chỉ đến đêm trước ngày cưới, nhà gái mới dán nó lên cửa sổ.
“Có khi nào hung thủ cố ý nhắm vào cô dâu để ra tay không?” Tôi hỏi.
“Không biết. Đã loại trừ động cơ cưỡиɠ ɧϊếp rồi, tài sản ở hiện trường cũng không bị mất, vả lại, tội phạm quen thói ở đây thường sẽ không chọn nhà chuẩn bị gả con gái mà trộm đâu.” Viên cảnh sát nói, “Đây cũng là lý do chúng tôi xác định động cơ gϊếŧ người vì trả thù.”
“Tôi hiểu ý của trưởng khoa Tần.” Bác sĩ pháp y Lý Lỗi thuộc khoa Pháp y Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa nói, “Anh nghĩ là gϊếŧ người hàng loạt đúng không? Nói sơ qua về tình hình thi thể đi.”
Bác sĩ pháp y Dương thuộc Phòng Cảnh sát huyện Lạc Nguyên đón lấy máy tính, nói, “Nạn nhân bị dây thừng siết cổ dẫn đến tử vong, không phát hiện công cụ gây án ở hiện trường, có lẽ lúc đang ngủ say thì bị siết cổ chết, không có bất cứ dấu vết giằng co nào. Vì vậy, cũng không thể phát ra tiếng động.”
“Trên người có vết thương ngoài nào không?” Tôi hỏi.
“Trên đầu có một vết thương, nhưng không thể phán đoán được là do va đập hay bị tấn công.” Bác sĩ pháp y Dương chiếu một tấm hình lên màn hình.
Do vết thương phần đầu khá nhẹ, chỉ một mảnh da bị chảy máu, não bên trong không bị tổn thương gì, quả thật không thể xác định vết thương được tạo ra thế nào.
“Trèo tường vào nhà, vết thương có thể do vật tù gây ra, nhắm vào cô dâu.” Tôi nói, “Vẫn có khả năng là gϊếŧ người hàng loạt.”
“Thời gian gây án thì sao?” Lâm Đào nói, “Thạch An Na bị hại vào khoảng 11 giờ.”
“Nếu hung thủ đến phòng khách sạn của Triệu Mộng Hàm lúc 6 giờ rưỡi, không lâu sau đó đã ra tay, 7 giờ rưỡi là có thể rời khỏi khách sạn.” Tôi nói, “Nếu hắn biết lái xe, chỉ mất ba tiếng là đến được đây, thêm thời gian trèo tường lên, 11 giờ có thể ra tay tiếp được rồi.”
“Không, sau 9 giờ Mộng Hàm mới bị hại.” Đại Bảo im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
“Vì sao?” Tôi hỏi lại lần nữa.
Đại Bảo vẫn không trả lời.
“Cách nghĩ của trưởng khoa Tần rất hay.” Pháp y Lý nói, “Chúng ta có thể thử thế này, điều tra tất cả những chiếc xe từ Long Phiên đến Lạc Nguyên trong khoảng thời gian nhất định, trên đường cao tốc có camera giám sát. Nếu không tự lái xe thì trong thời gian ngắn không cách nào đến đây được.”
Tôi gật đầu.
“Không! Thời gian Mộng Hàm bị hại là sau 9 giờ.” Đại Bảo nhấn mạnh lần nữa, “Các anh điều tra theo cách này chỉ tốn công vô ích thôi.”
“Nghĩa là, cậu có thể khẳng định, hai vụ án này không phải cùng một người gây ra, chỉ đơn giản là trùng hợp thôi sao?” Tôi nói.
Đại Bảo gật đầu.
*
Suốt đường đi không ai lên tiếng.
Ngồi trên xe, tôi vẫn cảm thấy lăn tăn về sự võ đoán của Đại Bảo, đành lẳng lặng nhắm mắt suy nghĩ về các chi tiết của vụ án. Không biết lại ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Khi tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mặt trời đã lặn từ lâu.
“Thầy ạ?” Tôi nói.
“Các cậu đi đâu vậy?” Thầy hỏi.
“Chúng con đang từ Lạc Nguyên quay về, bây giờ, ừm…”
“Nửa tiếng nữa sẽ ra khỏi đường cao tốc.” Hàn Lượng chen vào nói.
“Còn nửa tiếng nữa sẽ về đến Long Phiên.” Tôi nói.
“Ra khỏi đường cao tốc thì đi thẳng về hướng Tây.” Thầy nói, “Huyện Lũng Tây xảy ra một vụ án, hình như người dân còn bao vây đồn cảnh sát nữa.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Tôi giật mình.
“Vợ chồng cãi nhau dẫn đến án mạng.” Thầy nói, “Các cậu nhanh chóng qua đó, làm rõ tính chất vụ án!”
“Dạ vâng.” Tôi ngắt điện thoại, “Các cậu, lại có việc làm rồi.”
“Anh Đại Bảo, anh… được không?” Lông Vũ là người chu đáo nhất, nghĩ đến Đại Bảo vẫn còn đang đắm mình trong đau khổ.
Đại Bảo lẳng lặng gật đầu, nói, “Tôi tham gia.”
“Chị Bảo cần cậu chăm sóc mà. Hay là sau khi chúng ta đến nơi, Hàn Lượng đưa cậu trở về.” Tôi nói.
Đại Bảo lắc đầu, “Người trong nhà sẽ thay phiên chăm sóc cô ấy, hơn nữa bệnh viện có quy định, trừ phi bệnh nhân có tình huống đặc biệt, nếu không ban đêm người nhà không được ở lại, có y tá trực, cho nên người trong nhà chỉ trực ban ngày thôi, luân phiên nhau đến. Họ muốn tôi yên tâm làm việc.”
Tôi bỗng thấy cảm động, nhớ đến ông nội đã qua đời của mình. Trước khi lâm chung, ông đã viết một chữ “nước” lên lòng bàn tay tôi, nhắc nhở tôi phải lấy việc nước làm trọng. Khi đó cũng vì có vụ án xảy ra đột ngột, tôi không thể đưa tiễn người ông đã hết lòng thương yêu tôi từ nhỏ.
Mũi tôi thấy cay cay, mắt đỏ lên. Nhưng tôi lấy lại tinh thần rất nhanh, nói với Hàn Lượng, “Ra khỏi đường cao tốc thì đi thẳng đến Lũng Tây!”
*
Thị trấn An Nhiên huyện Lũng Tây.
Đây là vùng đất quy hoạch đang được cải tạo thành khu phát triển mới. Ngoài những công trường đang thi công với quy mô lớn thì có những căn nhà dựng tạm nối thành hàng. Những căn nhà đó được dựng làm chỗ tạm trú cho nông dân ở đây, họ đang đợi nhận nhà tái định cư vẫn chưa được xây xong. Vùng đất này được gọi là khu nhà quá độ.
Số người sống trong khu nhà dựng tạm này có đến hơn hai mươi nghìn, tuy họ mất đất canh tác, nhưng số tiến bồi thường của Chính phủ đủ cho họ duy trì cuộc sống. Để không phải nhàn rỗi, người dân thường đến các công trường lân cận xin làm các công việc chân tay. Là khu vực hỗ trợ trọng điểm của Chính phủ, có các chính sách liên quan, cuộc sống của người dân ở đây cũng không đến nỗi nào. Vì thế, tuy dân số trong khu vực rất đông nhưng trị an vẫn luôn ổn định.
Khi chúng tôi mang tâm trạng thấp thỏm đến Đồn Cảnh sát thị trấn An Nhiên mới biết sự việc không hề nghiêm trọng như lời thầy nói. Có mấy chục người tập trung trước cửa, rất ồn ào, đồn trưởng Đồn Cảnh sát đang đứng ngoài cửa giải thích gì đó.
“Giao tội phạm gϊếŧ người ra!”
“Đồn Cảnh sát không thể bảo vệ tội phạm gϊếŧ người được!”
“Mưu sát chồng, tội không thể tha!”
“Ả đàn bà này phải bị thả trôi sông!”
Khoảng cách khá xa, chúng tôi nghe loáng thoáng được mấy lời này.
Hung thủ đã bị bắt? Cảnh sát địa phương sợ sự việc xấu đi, mới phóng đại tình hình hiện tại, nhằm để chúng tôi đến hỗ trợ trong thời gian nhanh nhất?
Trưởng khoa Hồ bên Pháp y thành phố và bác sĩ pháp y huyện cũng có mặt trước Đồn Cảnh sát gần như cùng lúc với chúng tôi.
“Các anh chị nhìn đi, lãnh đạo, chuyên gia của huyện và thành phố đều đến rồi. Chúng tôi rất xem trọng vụ việc này, giờ các anh chị tin chưa?” Đồn trưởng Đồn Cảnh sát thấy chúng tôi như thấy được cứu binh, vội vàng nói với người dân xung quanh.
“Tôi không quan tâm nhiều đến thế, tôi chỉ hỏi các anh, ả đàn bà kia rõ ràng đã gϊếŧ người, sao các anh không còng tay ả lại? Còn đưa ả vào trong để bảo vệ nữa?” Một người ra mặt hỏi.
“Giờ còn chưa có chứng cứ, hiểu chưa?” Đồn trưởng vẻ mặt bất lực nói, “Không có chứng cứ chứng minh phạm tội, chúng tôi không thể tự ý sử dụng trang bị của cảnh sát, đây là quy định.”
“Mọi người đừng nôn nóng, tối rồi, mọi người vẫn chưa ăn cơm phải không? Hãy về đi, cho chúng tôi ít thời gian, chúng tôi nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện, hãy tin tưởng chúng tôi!” Trưởng khoa Hồ nói.
Trưởng khoa Hồ ăn mặc nghiêm chỉnh, nét mặt hiền hòa, tạo cảm giác thân thiện. Anh ta chỉ nói vài câu, đám đông đã lục tục giải tán. Chúng tôi không thể không bái phục khả năng thuyết phục đám đông của anh ta, chẳng trách Cục Cảnh sát thành phố lúc nào cũng cử anh ta đi xử lý các vụ khiếu kiện.
Sau khi đám đông giải tán, chúng tôi cùng nhau đến phòng họp trên tầng hai của Đồn Cảnh sát, mỗi người ôm một cốc mì ăn liền, vừa ăn vừa tìm hiểu tình hình.
“Nhà số 17, khu C, khu nhà quá độ, có hai vợ chồng và một con nhỏ.” Đồn trưởng Đồn Cảnh sát bắt đầu trình bày, “Nam tên là Vương Phong, 24 tuổi, nữ tên là Đinh Nhất Lan, 27 tuổi, đã kết hôn được 5 năm, có một con gái 4 tuổi tên là Vương Xảo Xảo. Vương Phong tốt nghiệp trung cấp, làm kế toán ở khu công trình, Đinh Nhất Lan chỉ ở nhà làm nội trợ. Theo lời kể của người dân xung quanh, khoảng 5 giờ chiều hôm nay, hai vợ chồng bỗng nhiên nảy sinh tranh cãi, đánh nhau nhiều trận liên tục hơn một tiếng đồng hồ. 6 giờ hơn, Đinh Nhất Lan bỗng xông ra kêu cứu. Khi hàng xóm chạy đến, thấy Vương Phong đang nằm trên đất, ngực dính đầy máu, khi xe cấp cứu đến thì Vương Phong đã tử vong.”
Đồn trưởng dừng lại.
“Hết rồi à?” Tôi hỏi.
“Đơn giản thế thôi.” Đồn trưởng nói, “Sau khi gia đình bên nhà chồng Đinh Nhất Lan đến, đã tập hợp mấy chục người bao vây Đồn Cảnh sát, yêu cầu nghiêm trị cô ta.”
“Vậy bây giờ có vấn đề gì?”
“Chúng tôi đã giao Vương Xảo Xảo cho cha mẹ Vương Phong chăm sóc, đưa Đinh Nhất Lan về Đồn.” Đồn trưởng nói, “Đinh Nhất Lan kể lại sự tình như thế này: Tối nay sau khi Vương Phong trở về, vô tình thấy một cái bαo ©αo sυ trong túi xách của cô ta, trước đây Vương Phong từng nghi ngờ Đinh Nhất Lan có quan hệ mập mờ với một người bạn quen trên mạng, Đinh Nhất Lan cảm thấy mình bị chồng vu oan, thế nên xảy ra tranh cãi và giằng co. Ban đầu chỉ là xô đẩy qua lại, sau đó Vương Phong lấy dao ra đòi tự sát, Đinh Nhất Lan nghĩ anh ta chỉ hù dọa thôi, thế là định quay người bỏ ra ngoài. Vừa quay người thì nghe tiếng Vương Phong ngã bịch xuống đất. Cô ta quay đầu lại thì thấy ngực Vương Phong đang chảy máu. Vội vàng quỳ xuống ôm lấy đầu anh ta gào khóc. Không lâu sau Vương Phong đã bất tỉnh. Đinh Nhất Lan liền chạy ra ngoài kêu cứu.”
“À, vậy là không xác định được do tự sát hay bị gϊếŧ đúng không?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, giờ chỉ có kẻ tình nghi và nạn nhân, không có chứng cứ.”
“Chẳng phải còn bé gái 4 tuổi sao?” Lâm Đào hỏi.
“Dù sao cũng chỉ mới 4 tuổi, nói chuyện không rõ ràng được.”
“Không không, đứa trẻ 4 tuổi đã có năng lực nhận thức rồi.” Tôi nói, “Tranh thủ thời gian, cho người đến hỏi cô bé đi, tất nhiên phải làm theo quy định pháp luật, trong lúc lấy lời khai phải có mặt người giám hộ của bé.”
Đồn trưởng gật đầu ghi lại.
“Tình hình bây giờ của Đinh Nhất Lan thế nào?” Tôi hỏi.
Đồn trưởng nói, “Khi dẫn về, tâm trạng không được ổn định, không ngừng gào thét khóc lóc.”
“Diễn kịch à?” Lâm Đào hỏi, “Hay bị dọa sợ?”
“Giờ chắc kiệt sức rồi, đang ở trong phòng làm việc của chúng tôi.” Đồn trưởng nói tiếp, “Chúng tôi đã sắp xếp một nữ đồng nghiệp ở đó giám sát rồi.”
“Đi, đi xem thử.” Tôi nói.
Trong phòng làm việc, một phụ nữ nhỏ nhắn đang suy sụp tinh thần ngồi trên ghế, gần như không cử động. Nhìn thoáng giống như người đã ngưng thở vậy.”
“Đây là…” Đồn trưởng hình như muốn giới thiệu.
Tôi xua tay cản lại, nói, “Tôi không hỏi câu nào đâu, anh bật đèn sáng hơn chút đi.”
Đồn trưởng bật hết tất cả các đèn trong phòng lên.
Tôi chỉ vào bóng lưng Đinh Nhất Lan, nói với Lông Vũ, “Chụp lại trước sau, trái phải, xong thì chúng ta đi xem hiện trường.”
*
Đi qua từng dãy nhà quá độ, chúng tôi đến một căn nhà nhỏ bị cảnh sát giăng dây cảnh báo.
Trước cửa có vài bộ quần áo rơi tứ tung, đây là kiểu gây gổ thường thấy ở vợ chồng, ném quần áo tỏ ý đuổi đối phương ra khỏi nhà.
Tôi ngồi xổm xuống xem, trên quần áo có vài vệt máu và dấu chân dính máu, cho thấy trước khi nạn nhân bị thương, chỗ quần áo này đã bị ném ra ngoài.
Men theo quần áo nằm rải rác trên đất, chúng tôi đi vào hiện trường, đây là một căn nhà dựng tạm, tính cả phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh cũng chỉ khoảng 30 mét vuông.
Hiện trường chính nằm ngay giữa phòng khách nhỏ vài mét vuông, đặt một bộ sofa và một tủ lạnh, vì thế nơi gọi là phòng khách này chỉ còn một lối nhỏ đủ cho một người đi.
Giữa đường đi có một vũng máu, diện tích không nhỏ.
“Theo khẩu cung của Đinh Nhất Lan, sau khi nạn nhân ngã xuống, cô ta gọi vài tiếng liền chạy ra ngoài kêu cứu.” Đồn trưởng nói, “Hàng xóm ở rất gần, rất nhanh, ừm, chắc trong khoảng một phút, đã có người chạy đến, sau đó khiêng nạn nhân ra ngoài.”
“Khiêng ra ngoài làm gì?”
“Ánh sáng trong nhà không được tốt, phòng khách không có cửa sổ.” Đồn trưởng nói, “Hàng xóm bảo phải khiêng ra ngoài để kiểm tra vết thương.”
Lâm Đào ngồi xổm xuống đất, nói, “Nạn nhân nằm ở đây chỉ khoảng hai phút, có thể chảy nhiều máu đến thế sao? Tôi nghi ngờ hung thủ có tiến hành ngụy tạo hiện trường, nạn nhân nằm ở đây khá lâu mới chảy nhiều máu như thế.”
“Trước đây đồn trưởng từng làm công việc điều tra hả?” Tôi cười cười nói, “Nghi ngờ rất hợp lý! Vấn đề này tôi sẽ trả lời anh sau.”
“Hiện trường gần như không có chút manh mối nào.” Lâm Đào nói, “Bị phá hết rồi.”
“Không không.” Tôi ngồi xổm bên vũng máu, “Chúng ta chỉ cần chú ý hai tình tiết là được. Thứ nhất, các vị trí cao xung quanh không có dấu máu nào, tủ lạnh, trên cửa đều không có. Thứ hai, quanh vũng máu có dấu vết máu bắn ra rất rõ ràng. Bấy nhiêu là đủ.”
“Đã tịch thu hung khí rồi chứ?”
Đồn trưởng gật đầu, lấy một túi trong suốt ra khỏi hộp đựng vật chứng, bên trong có một con dao gọt hoa quả thường dùng trong gia đình.