Pháp Y Tần Minh - Quyển 4: Kẻ Dọn Rác

Chương 45: Vụ án thứ 11 - Kiếp phong trần (2)

Tuần đó trôi qua rất nhanh. Ngày nào tôi, Đại Bảo, Lâm Đào, Trần Thi Vũ và thậm chí cả Hàn Lượng cũng ngồi đọc hồ sơ của năm vụ án ở văn phòng rất kỹ, chúng tôi muốn tìm ra chỗ mà có khả năng mình từng bỏ sót.

Hồ sơ ghi rất tường tận nhưng chẳng có điểm nào đáng chú ý, thủ đoạn của hung thủ quá tinh vi, thậm chí đến mức chúng tôi không biết phải châm kim vào lỗ thủng nào.

“Lẽ nào đây là vụ án phạm tội một cách hoàn hảo sao?” Dần dà Đại Bảo bắt đầu nghi ngờ chính điều mà mình luôn vững tin.

Cùng lúc đó, công tác điều tra mà tổ chuyên án đang triển khai cũng được tiến hành một cách khẩn trương và rầm rộ, nhưng không hề thu hoạch được kết quả gì.

Sáng sớm ngày 24 tháng 7, khi chúng tôi vẫn đang miệt mài xem hồ sơ thì thầy gọi điện thoại đến: “Phòng Cảnh sát thành phố Lệ Kiều vừa gửi thư yêu cầu chúng ta mau chóng cử chuyên gia giám định và bác sĩ pháp y đến Lệ Kiều trợ giúp.”

“Lệ Kiều sao?” Tôi nói, “Ở đó ít xảy ra án mạng nhưng lại rất thường xuyên có đơn thư khiếu nại, liệu có phải lần này cũng là vụ khiếu nại không ạ?”

Chúng tôi đang rất hăm hở với chuyên án ‘Kẻ dọn rác’ nên ngay cả người rất thích đi hiện trường như tôi lúc này cũng cảm thấy lười nhác.

“Không, lần này là án mạng.” Thầy nói, “Một cô gái trẻ bị sát hại ngay tại nhà. Kết quả kiểm tra bước đầu cho thấy hung thủ đã tiến hành quét dọn và làm sạch hiện trường.”

Tôi lặng lẽ gật đầu, tuy cần gấp rút thanh lý hết những vụ án tồn đọng nhưng đồng thời vẫn phải đảm bảo nhanh chóng xử lý những vụ án mới xảy ra, tuyệt đối không để án mới biến thành án tồn.

Tôi gác điện thoại, nhìn các đồng nghiệp trong văn phòng một lượt rồi nói: “Có án mạng ở Lệ Kiều, chúng ta mau xuất phát thôi!”

Mọi người đều đứng dậy chuẩn bị vật dụng cần thiết, chỉ mình Đại Bảo vẫn ngồi tại chỗ, cậu ta vừa giở hồ sơ, vừa bấm đốt ngón tay như thể đang tính toán điều gì.

“Ê! Đi hiện trường án mạng thôi, không đi là mắc trĩ đấy!” Hàn Lượng trêu chọc.

Tôi giơ tay, nói với Đại Bảo bằng giọng trưng cầu ý kiến: “Hay thế này, mấy người bọn tôi đến hiện trường ở Lệ Kiều, còn Đại Bảo ở lại xem tiếp hồ sơ, nếu cần thiết, chúng ta sẽ tổ chức các bác sĩ pháp y của thành phố khám nghiệm lại thi thể, như thế được không?”

Đại Bảo gật đầu. Mấy người chúng tôi vô cùng kinh ngạc, vì Đại Bảo là kiểu bác sĩ pháp y không đi hiện trường thì chắc chắn không thể ngủ nổi, sao lần này cậu ta lại không muốn đến hiện trường vụ án mà tình nguyện cố thủ ở nhà gặm nốt đống xương khó nhằn kia nhỉ?

“Tôi thấy Đại Bảo và chị Bảo đã ổn định trở lại nên muốn giảm bớt mật độ đi công tác đây!” Lâm Đào nói vậy khi đã ngồi trong xe ô tô.

Tôi lắc đầu: “Với tính cách của chị Bảo, thì trước đây cô ấy đòi chia tay với Đại Bảo không phải vì không ủng hộ công việc của cậu ấy mà vì cảm thấy Đại Bảo không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy. Chị Bảo là người phụ nữ hiền đảm (hiền lành + đảm đang), không bao giờ có chuyện ngăn cản Đại Bảo đi công tác đâu.”

“Nếu Đại Bảo không đi công tác, thì câu nói kinh điển “Khám nghiệm hiện trường coi thường bệnh trĩ” của anh ấy không còn tồn tại nữa rồi!” Hàn Lượng tếu táo.

Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi nói: “Tôi cảm thấy dường như Đại Bảo phát hiện ra điều gì đó, chỉ có điều cậu ấy chưa chuẩn bị xong đâu vào đấy để nói cho chúng ta biết mà thôi.”

“Bất kể thế nào, chúng ta phải mau chóng “thanh toán” vụ án mạng vừa xảy ra mới được!” Trần Thi Vũ ngồi ở ghế phụ lái buông một câu nhàn nhạt.

Thể theo yêu cầu của Phòng Cảnh sát Lệ Kiều, xe cảnh sát chúng tôi lái vào khu phố cổ, ở đây vẫn bảo tồn được nguyên vẹn những kiến trúc cổ. Bên trong có nhiều ngõ nhỏ rẽ ngách ngoằn ngoèo. Xe cảnh sát dừng lại ở đầu một con ngõ vì bác sĩ pháp y Ngô Hưởng của Phòng Cảnh sát thành phố Lệ Kiều đang đứng đợi chúng tôi ở đó.

“Tôi ghét nhất loại ngõ nhỏ thế này.” Lâm Đào nhảy xuống xe lẩm bẩm, “Trông sặc mùi kinh dị.”

Trần Thi Vũ che miệng cười: “Tôi chưa thấy ai làm cảnh sát mà nhát gan như anh.”

Lâm Đào gân cổ lên nói: “Tôi mà nhát gan á? Thi thể kiểu gì tôi cũng gặp rồi đấy nhé! Trừ bác sĩ pháp y ra thì ai còn dám vỗ ngực tuyên bố gan dạ hơn tôi? Chỉ có điều tôi hơi sợ ma chút thôi.”

Bác sĩ Ngô Hưởng dẫn đường cho chúng tôi đi xuyên qua những con ngõ rối rắm như mê cung cho đến đầu một con ngõ nhỏ khác.

Đầu ngõ bị chặn lại bởi hai hàng dây cảnh báo song song, mười mấy viên cảnh sát đứng chen chúc ở hai bên sợi dây, yêu cầu người dân sống quanh đó hoặc cần đi qua ngõ đó phải đi vòng sang đường khác.

“Tôi ghét những con ngõ kiểu này còn vì một nguyên nhân khác.” Lâm Đào như muốn cố vớt vát thể diện nên bổ sung thêm, “Với những con ngõ hẹp thế này thì mọi dấu vết phạm tội ở trước ngõ gần như không còn tồn tại.”

“Đây chính là hiện trường.” Bác sĩ Ngô Hưởng nói, “Đúng như trưởng khoa Lâm nói, khi vừa đến nơi, chúng tôi lập tức tiến hành kiểm tra mặt đất, nhưng đáng tiếc có quá nhiều dấu vết mới chèn lên khiến chúng tôi không thể phân biệt nổi đâu mới là dấu vết liên quan đến tội ác.”

Tôi ngoảnh đầu nhìn tứ phía rồi nói: “Đã không tìm thấy dấu vết ở trước ngõ thì chi bằng kéo dây cảnh báo đến trước cổng. Chúng ta căng dây cảnh báo rộng thế này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc đi lại và sinh hoạt của người dân sống quanh đây.”

“Không làm thế được!” Bác sĩ Ngô Hưởng lắc đầu giải thích, “Bốn phía quanh đây đều là kiến trúc cổ, thường có kết cấu nhà ở và sân vườn. Nhưng hiện trường chúng ta cần xem xét lại không phải vậy, chỉ cần mở cánh cửa này vào bên trong sẽ là một căn hộ khép kín, ngay tại cửa có thể trông thấy ngay tình hình trong hiện trường. Trước đây, nơi này là phòng xử phạt của những hộ nhà giàu thời xưa, đó là một căn phòng nhỏ được xây biệt lập phía sau vườn của những hộ nhà giàu, gia nhân trong nhà phạm lỗi phải vào trong đó hối lỗi. Sau giải phóng, những ngôi nhà như thế này được chia ra thành những khu vườn nhỏ phân cho dân chúng. Căn phòng này và khoảnh sân vườn bên cạnh thuộc về một chủ hộ. Chủ nhà sống ở thành phố Long Phiên, mỗi năm về đây một lần để thu tiền cho thuê phòng.”

“Hai gian phòng này có những ai thuê?” Tôi ngoảnh đầu nhìn cặp vợ chồng trng niên ở sát vách đang trả lời thẩm vấn của cảnh sát.

“Nhà kế bên có một cặp vợ chồng bán hàng ăn đêm đang thuê.” Bác sĩ Ngô Hưởng đáp, “Nhà họ có bốn người, hai vợ chồng và hai đứa con. Nghe nói mười một giờ đêm qua cả nhà họ vào thành phố bày hàng ăn ở phố đi bộ, mãi đến hơn sáu giờ sáng mới về nhà ngủ. Khi chúng tôi gõ cửa thì đúng là họ vẫn đang ngủ.”

“Chuyện này tôi nghe kể rồi, phố ăn đêm ở Lệ Kiều nổi tiếng khắp toàn tỉnh mà!” Lâm Đào vô thức liếʍ môi.

“Thế còn nạn nhân thì sao? Thuê căn phòng nhỏ thế này thì chắc điều kiện cũng không dư dả gì.” Tôi thấy hiện trường vẫn đóng chặt cửa nên hỏi.

Bác sĩ Ngô Hưởng lắc đầu: “Căn cứ vào việc đối chiếu lai lịch nạn nhân, chúng tôi xác định nạn nhân là cô gái nông thông sống ở vùng ven thành phố Lệ Kiều. Hai năm trước, cô ta đến Lệ Kiều và thuê căn phòng này từ đó đến nya. Cô gái đó tên là Dương yến, hai mươi tư tuổi, chưa kết hôn. Nghe hai vợ chồng họ Lữ sống sát vách nói, cô gái này có tính cách hướng nội, làm hàng xóm với nhau suốt hai năm mà chẳng thấy cô ta nói mấy câu. Buổi sáng cô ta ra khỏi nhà, chiều mới về, chẳng rõ làm nghề gì. Thỉnh thoảng họ lại thấy có đàn ông đến nhà chơi.”

“Đàn ông ư? Cô ta là gái bán hoa sao?” Lâm Đào hỏi.

Bác sĩ Ngô Hưởng lắc đầu: “Chuyện này thì không dám khẳng định. Hai vợ chồng họ Lữ cũng không chắc chắn mấy lần họ nhìn thấy đó là cùng một người đàn ông hay nhiều người đàn ông khác nhau, vì họ không để ý. Nhưng căn cứ vào cách cư xử và ăn mặc của Dương Yến thì có vẻ không phải gái bán hoa, cô ta trông rất thuần khiết.”

“Trước mắt chúng tôi đang tổ chức lực lượng tiến hành điều tra cách kiếm sống của Dương Yến.” Một cảnh sát nói.

Tôi mặc đồng phục khám nghiệm, đẩy cửa bước vào phòng. Bên trong phòng hoàn toàn khác biệt so với những gì chúng tôi nhìn thấy ở bên ngoài, căn phòng được trang hoàng rất ấm cúng và thoáng khí.

Tôi ngẩng đầu nhìn máy điều hòa lắp trên tường đang ở chế độ bật liền nói: “Không nên tự tiện bật điều hòa tại hiện trường!”

Bác sĩ Ngô Hưởng gật đầu, giọng nói qua khẩu trang nghe hơi yếu ớt: “Đèn điện, điều hòa và ti vi đều đã bật từ trước khi chúng tôi đến, màn hình máy vi tính đang ở trạng thái screen saver.”

Căn phòng có kết cấu khép kín. Từ cửa lớn đi vào là một hành lang rất hẹp, một bên hành lang là nhà vệ sinh, trước nhà vệ sinh là một bệ bếp đơn giản, bên trên bệ bếp đặt một vài đồ dùng nhà bếp như nồi niêu xoong chảo. Tận cùng dãy hành lang chật chội đó là một căn phòng, trong phòng kê một chiếc giường lớn, một tủ đầu giường, một máy vi tính và một chiếc ti vi. Căn phòng tuy nhỏ nhưng khá tiện nghi và đầy đủ. Khắp phòng đều treo thú nhồi bông hoạt hình, ga giường màu hồng phấn khiến người ta cảm thấy rất ấm áp và ngọt ngào.

Trên bức tường đối diện với hành lang và cửa lớn treo tấm rèm cửa màu hồng, phía trên rèm cửa treo một khung ảnh, trong khung ảnh là cô gái mặc đồng phục, nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh và cười rất ngố. Tuy cô gái trong bức ảnh chỉ trang điểm qua loa nhưng vẫn không che giấu được gương mặt thanh tú và nụ cười hút hồn.

Cô gái có vẻ đẹp trong sáng trong bức ảnh giờ đây đang lõa thể nằm sõng soài bên cạnh tủ ti vi.

“Trên sàn nhà có rất nhiều vết lau chùi.” Bác sĩ Ngô Hưởng nói, “Xét nghiệm máu tiềm ẩn đều cho ra kết quả dương tính. Chúng tôi theo hướng vết lau chùi trên sàn nhà thì tìm thấy cây lau nhà trong phòng vệ sinh, cây lau nhà dính toàn máu.”

“Nạn nhân có xuất huyết không?” Tôi nhìn thi thể nữ lõa thể nằm bẹp cạnh chân tủ ti vi.

“Có!” Bác sĩ Ngô Hưởng nói, “Tôi vừa tiến hành kiểm tra bước đầu, có lẽ là rách động mạch cổ.”

“Hiện trường được dọn dẹp rất sạch sẽ.” Tôi ngồi xổm quan sát sàn nhà. Nếu không quan sát kỹ thì không thể nhìn thấy sàn nhà từng dính rất nhiều máu. Mà ngay cả máu cũng đã được lau chùi sạch sẽ thì càng không thể tìm thấy vết chân hay dấu vết gì đó tương tự trên sàn nhà tại hiện trường.

“Vậy có dấu vết vật lộn không?” Lâm Đào hỏi.

Bác sĩ Ngô Hưởng lắc đầu, rồi nêu nhận định: “Rõ ràng đây là hiện trường vụ án cưỡng bức rồi gϊếŧ người, chúng tôi không tìm thấy dấu vết cướp đoạt tài sản.”

“Cưỡng bức rồi gϊếŧ người sao?” Tôi nhíu mày hỏi, “Các anh đã phán đoán ra thời gian tử vong chưa?”

“Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ để ở mức 29°C.” Bác sĩ Ngô Hưởng nói, “Xét đến việc nhiệt điều hòa không ổn định, mà thi thể được đặt ngay phía dưới cửa gió của điều hòa nên tôi cho rằng thi thể sẽ hạ nhiet độ nhanh hơn so với điều kiện bình thường. Kết hợp với tình hình co cứng của thi thể và mức độ hóa đυ.c của giác mạc, chúng tôi bước đầu phân tích nạn nhân tử vong vào lúc sau mười hai giờ đêm hôm qua.”

“Điều đó có nghĩa là vào lúc sau nửa đêm sao?” Tôi nói.

Bác sĩ Ngô Hưởng gật đầu đáp: “Vào khoảng thời gian này, hai vợ chồng họ Lữ kế bên không ở nhà. Gia đình hàng xóm gần nhất cũng cách đây mười mấy mét, bởi vậy cư dân sống lân cận đều không nghe thấy tiếng vật lộn hay kêu cứu.”

“Vậy hung thủ đột nhập hiện trường bằng cách nào?” Tôi đứng ở cạnh cửa sổ đối diện với cửa chính, vén rèm cửa màu hồng rất dày lên, cánh cửa sổ đóng chặt, khung kim loại bảo vệ phía ngoài cửa sổ lành lặn nguyên vẹn.

“Điều tra cho thấy nạn nhân là người có tính cách hướng nội, không giao tiếp với người khác.” Bác sĩ Ngô Hưởng nói, “Cạnh cửa sổ cũng không có vết nạy bẩy hoặc phá hoại. Bởi vậy hung thủ chỉ có thể ra vào bằng lối cửa chính.”

“Tôi quan sát rồi, mặt bên ngoài của cửa lớn là cửa gỗ bình thường nhưng mặt bên trong lại là cửa chống trộm rất dày.” Lâm Đào nhòm vào lỗ khóa chống trộm nhìn thật kỹ, rồi nói, “Cửa lớn không có vết nạy ép, phá hoại. Cửa gỗ phía ngoài cũng trong tình trạng bình thường.”

“Vậy ai đã báo cảnh sát? Khi các anh vừa tới hiện trường thì tình hình hiện trường như thế nào?” Tôi hỏi.

Ngô Hưởng nói: “Một người đàn ông trung niên tên là Bao Lâm Ngạo sống cách đây chừng một trăm mét đã gọi điện báo án. Anh ta nói rằng bảy giờ sáng hôm nay, khi đi ngang qua ngõ này, anh ta phát hiện cửa phòng mở lớn, ngay từ cửa anh ta đã nhìn thấy tử thi nữ nằm cạnh chân tủ ti vi ở trong phòng. Bởi vậy anh ta gọi điện báo cảnh sát. Khi cảnh sát đến nơi thì chỉ thấy một mình người báo án đứng thò đầu vào trong.”

“Hơn bảy giờ sáng mà ở đây vẫn chưa có người đi ngang qua sao?” Tôi vừa nhìn cửa lớn vừa hỏi.

“Nhịp sống của người dân miền Nam tương đối chậm rãi.” Bác sĩ Ngô Hưởng cười cười, “Chín giờ họ mới đi làm, trên phố lúc tám giờ ở chỗ chúng tôi vẫn chưa tắc đường. Vì vậy bảy giờ sáng được coi là rất sớm. Hơn nữa vùng này tương đối vắng vẻ, thông thường chỉ có những người sống xung quanh mới đi ngang qua. Ngõ ngách rối rắm, phức tạp nên dẫu sống ở gần cũng chưa chắc đi ngang qua ngõ này.”

“Vậy hung thủ đột nhập vào hiện trường bằng cách nào?” Tôi nhắc lại câu hỏi khi nãy.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn hung thủ ung dung bước vào nhà sau khi được sự cho phép của gia chủ.” Bác sĩ Ngô Hưởng khẳng định.

“Một cô gái có tính cách hướng nội lại tùy tiện mở cửa cho người khác vào nhà lúc nửa đêm sao?” Tôi hỏi.

“Hơn nữa người đó còn là đàn ông.” Bác sĩ Ngô Hưởng không những không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại anh còn nói đế thêm. “Xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong âʍ đa͙σ của nạn nhân cho kết quả dương tính.”

“Anh đoán xem, liệu đó có phải người đàn ông mà hai vợ chồng họ Lữ trông thấy không?” Tôi hỏi.

“Ý anh là người quen sao?” Bác sĩ Ngô Hưởng hỏi, “Anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi, ban đầu chúng tôi cũng cho rằng đây là vụ án mạng người quen gây án rất điển hình. Nói gì thì nói, thông thường đàn bà con gái sống một mình sẽ không mở cửa cho người lạ vào nhà mình lúc nửa đêm, dẫu lừa thế nào họ cũng không mở.”

Tôi đi một vòng quanh căn phòng, hiện trường rất nhỏ hẹp, cũng không có gì cần đặc biệt kiểm tra hay giám định. Tôi bước đến trước tấm ga trải giường màu hồng thì thấy ga giường khá ngay ngắn, phẳng phiu, trên giường trải tấm chăn mỏng, vỏ chăn cũng màu hồng.

“Thanh niên bây giờ đều thích bật điều hòa đắp chăn phải không?” Bác sĩ Ngô Hưởng hỏi với giọng của lớp người già.

Tôi kéo chăn sang một góc, thấy ga giường rất sạch sẽ, đương nhiên cũng rất ngay ngắn.

“Chẳng lẽ hung thủ không cưỡng bức nạn nhân trên giường sao?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Ngô Hưởng lắc đầu: “Chúng tôi đã kiểm tra đệm và ga trải giường rất kỹ, đúng là tất cả đều được trải phẳng một cách rất tỉ mẩn. Theo phân tích của chúng tôi, có lẽ nạn nhân bị cưỡng bức ngay gần tủ ti vi, quần áo ngủ của cô ta rơi vung vãi gần khu vực đó, trên áo ngủ còn dính máu. Vết máu không nhiều nhưng là vết dạng phun bắn, có lẽ áo ngủ nạn nhân bị cởi ra trước và vứt gần đó, sau đó nạn nhân mới bị đâm một nhát vào cổ. Đáng tiếc, vùng gần thi thể đã được lau dọn sạch sẽ nên không còn bất kỳ dấu vết nào.”

“Điều đó cũng có nghĩa là bất kể cưỡng bức hay gϊếŧ người thì những hành động đó đều được thực hiện ở vị trí cách xa ga giường phải không?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Ngô Hưởng gật đầu.

“Vậy sao ở đây lại có máu?” Tôi cầm tấm chăn mỏng lên, nhìn  mép chăn nhuốm đỏ máu.

“Ô! Chúng tôi không chú ý đến chỗ này.” Bác sĩ Ngô Hưởng vội vàng nói, “Vị trí nguyên bản của tấm chăn này là ở trên giường, mà trên giường lại hoàn toàn sạch sẽ nên chúng tôi đã không kiểm tra kỹ. Nào, lấy mẫu máu trên chăn đi!”

“Không sao đâu! Người quen gây án lại còn để lại ADN, tôi nghĩ vụ án này có lẽ không khó phá giải lắm đâu.” Tôi mỉm cười, “Các cảnh sát điều tra đã bắt đầu tiến hành điều tra rồi, việc xét nghiệm ADN chắc cũng mất chừng ba tiếng mới có kết quả. Chúng ta tranh thủ thời gian tiến hành giải phẫu tử thi, cố gắng hoàn thành công việc trước khi bên xét nghiệm hoàn thành công việc của họ.”