Vụ án thứ năm trong chuyên án ‘Kẻ dọn rác’ xảy ra một tuần trước khác với những vụ đã xảy ra trước đây, có một nhân chứng đã tận mắt chứng kiến cả quá trình hung thủ sát hại nạn nhân.
———-
“Thời tiết nóng bức, mọi người đều không sống nổi ở đây. Mọi người sống ở đây chủ yếu vì đây từng là trạm điện nhỏ, có rất nhiều nhà giúp tránh mưa tránh gió. Nhưng chú Hắc mặc kệ thời tiết nóng bức thế nào chăng nữa, muỗi dĩn nhiều thế nào chăng nữa, bãi rác kế bên hôi thối thế nào chăng nữa, chú ấy cũng không chịu rời đi, bởi vì chú coi nơi đây là nhà của mình.” Cậu bé trai ôm đầu gối ngồi trên nền đất, cơ thể không ngừng run rẩy, “Muỗi ở khu vực này nhiều lắm, vì vậy mọi người đều ‘chuyển nhà’ đến gầm cầu đi bộ cách đó hai cây số.”
“Em mấy tuổi rồi?” Trần Thi Vũ dịu dàng hỏi.
“Mười ba.”
“Em không đi học sao?”
“Bố mẹ em chết hết rồi, nhà chẳng còn ai, em đành theo chú vào thành phố nhặt phế liệu.” Đứa bé thấy Trần Thi Vũ mặc cảnh phục thì có vẻ sợ sệt.
“Em nói em đã nhìn thấy tất cả, vậy em nhìn thấy những gì?” Trần Thi Vũ hỏi tiếp.
“Đừng hỏi nữa!” Tôi ngắt lời Trần Thi Vũ rồi bảo, “Cậu bé đã bị cảnh sát hỏi quá nhiều lần rồi. Mà mỗi một lần hỏi là một lần làm cậu bé sợ hãi. Tôi thấy cậu bé cần được tổ chức chính phủ giúp đỡ.”
Trần Thi Vũ nhìn tôi, đành nuốt những lời muốn truy hỏi vào bụng.
“Cô đừng sốt ruột, càng sốt ruột càng chẳng làm được gì.” Lâm Đào an ủi, “Vụ án này đã kéo dài lâu như vậy vẫn chưa phá nổi, nguyên nhân chủ yếu là vì hung thủ đã vạch kế hoạch quá chu toàn và tỉ mỉ. Trong khi chúng ta vẫn chưa hoàn toàn nắm được động cơ của hung thủ.”
“Ai sốt ruột? Tôi đâu sốt ruột?” Trần Thi Vũ phản bác, “Đây là vụ án đầu tiên tôi tiếp xúc sau khi tham gia công việc, tôi làm vậy chẳng phải vì muốn vụ án nhanh chóng được phá giải sao? Để bạn bè biết thì tôi còn mặt mũi nào nữa!”
Tôi cười, vẫy tay gọi mọi người ra khỏi phòng.
“Cậu bé tên là Cẩu Đản. Cẩu Đản, ‘chú Hắc’ và hơn chục người cùng thôn đều kiếm sống bằng nghề nhặt phế liệu trong thành phố.” Tôi vừa xem vừa ghi chép của tổ điều tra vừa nói với mọi người. “Thường ngày họ sống trong dãy nhà lụp xụp ở đây, nhưng đến mùa hè thì vì bãi rác lân cận bốc mùi hôi thối nên họ chuyển đến chân cầu đi bộ gần đó sinh sống. Chỉ có nạn nhân ‘chú Hắc’ vẫn sống trong dãy nhà nhỏ đó. Tối ngày 15 tháng 7, Cẩu Đản nghe lời ‘chú Hắc’ đến căn phòng nhỏ nơi họ sống trước đây để lấy đồ. Vì trời đã tối nên Cẩu Đản hơi sợ. Khi sờ soạng đến gần dãy nhà, Cẩu Đản muốn gọi to để ‘chú Hắc’ châm đèn lên cho sáng. Nhưng lúc tới phòng ‘chú Hắc’, dường như cậu bé nghe thấy giọng phụ nữ.”
“Giọng phụ nữ sao?” Mọi người đều yên lặng lắng nghe, chỉ có Đại Bảo thỉnh thoảng lại bật thốt lên kinh ngạc.
“Có gì lạ đâu?” Lâm Đào nói, “Chẳng lẽ hôm nay là lần đầu tiên anh biết nghi phạm trong chuỗi huyết án ‘Kẻ dọn rác’ là nữ giới sao?”
“Cẩu Đản nói cậu bé chỉ cảm giác đó là giọng nói phụ nữ, nhưng cụ thể họ nói những gì thì cậu bé không nghe rõ.” Tôi nói tiếp, “Cẩu Đản thường xuyên tiếp xúc với nhóm người nhặt phế liệu, những lúc rảnh rỗi họ thường tếu táo bàn tán về chuyện trai gái, bởi vậy Cẩu Đản rất tò mò về những chuyện này. Thế là Cẩu Đản mò đến chỗ cửa sổ nhà ‘chú Hắc’ định bụng nhìn trộm qua rèm cửa sổ rách nát.”
Tôi lật sang trang khác, nói tiếp: “Cảnh tượng mà Cẩu Đản nhìn thấy là ‘chú Hắc’ mình trần như nhộng nằm trên sàn nhà, một người phụ nữ áo trắng ngồi lên người ‘chú Hắc’. Nhìn tiếp thì thấy ‘chú Hắc’ muốn cởi váy của người phụ nữ. Quá trình ‘chú Hắc’ vén áo lên giúp Cẩu Đản nhìn thấy người phụ nữ áo trắng đó đi đôi giày màu xanh da trời rất kỳ lạ.”
“Giày màu xanh da trời sao?” Lâm Đào sờ cằm nói, “Có lẽ là đôi giày đã được bọc một lớp bọc giày. Nếu ánh sáng trong phòng không đủ thì dễ nhìn nhầm thành đôi giày màu xanh da trời.”
Tôi gật đầu tán đồng ý kiến của Lâm Đào: “Đột nhiên ‘chú Hắc’ kêu “Hự!” một tiếng, hai chân không ngừng đá lên. Người phụ nữ áo trắng ngồi trên người ‘chú Hắc’ cũng không động đậy gì. Một lát sau, chắc chắn ‘chú Hắc’ thôi giãy giụa, người phụ nữ áo trắng đứng lên, quay người lại.”
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt. Hai mắt Đại Bảo mở to nhìn tôi chờ nghe phần tiếp theo của câu chuyện, Lâm Đào lộ vẻ mặt khϊếp đảm, Lông Vũ hạ hàng mi dài, cố tỏ ra lạnh lùng như thường ngày.
“Nghe Cẩu Đản nói, người phụ nữ đó không phải người, mà là ma.” Tôi nói tiếp.
“Tôi đã bảo rồi mà, nếu là do người làm thì sớm đã bị chúng ta tóm cổ rồi.” Môi Lâm Đào run rẩy, “Chỉ có ma làm, chúng ta mới không thể bắt được, bằng không làm sao cô ta có thể phạm tội mà không để lại một chút dấu vết nào?”
“Này! Cậu là cảnh sát chứ không phải thầy mo đâu nhé!” Đại Bảo vỗ vai Lâm Đào, “Không để lại dấu vết là bởi hung thủ cố tình xóa dấu vết chứ không phải vì cô ta có năng lực siêu nhiên, rõ chưa? Làm ơn duy vật một tí cho tôi nhờ!”
“Tôi cảm thấy khi đó Cẩu Đản hoảng sợ đến cực độ nên mới thổi phồng những gì mình nhìn thấy một cách cảm tính.” Tôi nói, “Cậu bé bảo người phụ nữ áo trắng đó không có mặt, chỉ có mái tóc đen rủ xuống.”
“Chuyện này thì dễ giải thích, tóc dài mà xõa về phía trước thì cơ bản sẽ che hết khuôn mặt.” Đại Bảo thấy Lâm Đào run rẩy thì tỏ vẻ coi thường, “Nếu quả thật cô ta không có mặt thì ‘chú Hắc’ còn dám làm chuyện kia với cô ta sao?”
Tôi gật đầu đồng ý: “Cẩu Đản nói ngực áo người phụ nữ dính toàn máu. Sau khi gϊếŧ người, không rõ cô ta làm gì cạnh thi thể mà ngồi đó rất lâu. Cẩu Đản không thể lom khom nấp ngoài cửa sổ nổi nữa nên định bụng sẽ lặng lẽ chạy trốn, rồi báo cảnh sát. Chẳng ngờ cậu bé bất cẩn đá phải viên ngói dưới chân. Người phụ nữ đột ngột quay phắt người lại, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, phóng vυ't ra ngoài. Cẩu Đản co giò bỏ chạy đến khu vực bãi rác mới cắt đuôi được người phụ nữ áo trắng. Cậu bé trốn trong đống rác không dám thò mặt ra, mãi sau khi trời sáng mới lò dò bước ra, chạy vội đến chỗ nhóm đồng hương nhặt phế liệu, rồi báo cảnh sát.”
“Mọi người đoán xem, theo Cẩu Đản nói thì người phụ nữ ngồi cạnh thi thể làm gì đó rất lâu, vậy cô ta đã làm gì nhỉ?” Lâm Đào trốn sau lưng Trần Thi Vũ hỏi, “Liệu có phải cô ta đang… ăn xác không?”
“Cậu có nhầm lẫn gì không đấy?” Đại Bảo cười lớn, “Cô ta dùng mật ong để viết ba chữ ‘Kẻ dọn rác’, đã hiểu chưa?”
“Năm xưa Hàn Tín dùng mật ong viết trên bờ sông hàng chữ ‘Bá Vương tự vẫn Ô Giang’ để lừa Hạng Vũ tuân theo ‘mệnh trời’ mà tự vẫn trên dòng Ô Giang.” Tôi nói, “Giờ đây, ả đàn bà này lại dùng phương thức tương tự để hoàn thành mục tiêu gϊếŧ người. Tuy sau đó vì nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ nên cô ta chưa kịp hoàn thành chữ cuối cùng, nhưng ba chữ viết trên hiện trường này rõ ràng vẫn do một người viết.”
“Hung thủ sử dụng phương thức này để hoàn thành hành vi lưu lại ký hiệu cá nhân, vậy mục đích của cô ta là gì?” Lâm Đào hỏi.
“Có hai khả năng xảy ra. Khả năng thứ nhất, cô ta muốn khiêu chiến với giới cảnh sát. Khả năng thứ hai, cô ta phát hiện mình viết sai chữ, vì không muốn để lộ nhiều thông tin hơn, nên mới lưu lại cụm từ do kiến tạo thành. Khi dùng mật ong viết chữ, kiến không thể nào lấp đầy cụm từ đó một cách hoàn hảo. Nếu nhìn thoáng qua thì ta vẫn nhận ra ba chữ ‘Kẻ dọn rác’, nhưng nếu nhìn kỹ chi tiết từng chữ thì lại không thấy rõ. Ngay cả chữ viết sai mà trước đây chúng ta từng nhận ra thì ở đây cũng không được thể hiện một cách hoàn toàn. Có lẽ khả năng hung thủ nghĩ đến điểm này nên mới dùng kiến tạo ra hình hài nét chữ.”
“Vậy sao trong bốn vụ án trước đây, cô ta lại để lại bút tích?” Đại Bảo hỏi.
Tôi lắc đầu: “Có khả năng xuất phát từ tâm lý cầu may, cũng có khả năng cô ta phát hiện ra chữ mình viết sai nhưng vẫn muốn tiếp tục để lại bút tích riêng trong các vụ án tiếp theo nên đã sử dụng phương thức làm mờ này để đề phòng chúng ta phát hiện ra dấu vết qua các vụ án xảy ra sau này.”
“Chính xác!” Lâm Đào nói, “E rằng đó là manh mối duy nhất có thể giúp ta nhận diện hung thủ.”
“Mặc dù chúng ta đã tìm ra manh mối này nhưng vẫn chưa thể tìm rahung thủ.” Đại Bảo ủ rũ.
“Chú ơi, cháu về nhà được chưa ạ?” Chúng tôi bàn luận quá tập trung nên chẳng hề để ý Cẩu Đản đã đứng sau lưng từ lúc nào.
“Chú hỏi cháu một câu cuối thôi.” Tôi nói, “Cháu hãy nhớ kỹ xem tướng mạo của người phụ nữ đó trông thế nào?”
“Bà ta không có mặt!” Nét sợ sệt lại hiện rõ trên khuôn mặt Cẩu Đản.
“Thế dáng người cô ta thì sao? Béo hay gầy? Cháu có thể tả lại cho các chú biết được không?” Tôi hỏi.
Cẩu Đản ngẩng đầu nhìn chúng tôi, rồi chỉ vào Trần Thi Vũ: “Dáng người bà ta hao hao giống chị này.”
Chúng tôi cùng đổ dồn con mắt về phía Trần Thi Vũ.
Trần Thi Vũ hơi cuống nói: “Hả? Chị sao? Đúng là ‘đã nằm yên một chỗ rồi mà vẫn bị trúng đạn’.”
*
Vụ án mới xảy ra khiến các cảnh sát thuộc tổ chuyên án đều phải nhíu mày lo lắng. Chuyên án ‘Kẻ dọn rác’ do lãnh đạo các Đội Cảnh sát trong tỉnh hợp thành, cảnh sát hình sự phụ trách vụ án này của Phòng Cảnh sát thành phố Vân Thái và thành phố Sâm Nguyên cũng vội vàng lên tỉnh tham gia cuộc họp khẩn cấp.
“Chuỗi huyết án này đã xảy ra vụ thứ năm rồi.” Trưởng phòng Cảnh sát Long Phiên, đồng chí Triệu Kỳ Quốc nói, “Tuy nạn nhân là những người nhặt phế liệu hoặc những người gặp phải trở ngại về mặt tâm thần, nhưng họ vẫn là một sinh mạng đang sống sờ sờ. Nếu không phá án thì chúng ta biết ăn nói thế nào với nhân dân? Nhưng chúng ta thì sao? Bốn tháng! Đã bốn tháng rồi! Chúng ta vẫn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào có giá trị. Làm sao còn dám mở miệng nói chúng ta là một tập thể ưu tú? Là tập thể chiến thắng mọi kẻ địch mạnh nhất?”
Mọi người đều cúi đầu không nói.
“Tôi không muốn nói nhiều nữa, chỉ hy vọng các đồng chí vực dậy tinh thần.” Trưởng phòng Triệu nói, “Mấy chục anh em đang ngồi đây, kể từ ngày hôm nay, hãy tạm gác mọi công việc, lùi lại ngày nghỉ phép để dốc toàn lực phá vụ án này. Kể từ ngày hôm nay, không có ngày nghỉ phép, lễ tết, cũng không có ngày cuối tuần cho đến khi phá được án mới thôi! Trước hết bộ phận kỹ thuật hình sự hãy báo cáo tình hình cụ thể về vụ án mới xảy ra ngày hôm nay.”
Cả hội trường im phăng phắc, đồng chí Tạ Minh, trưởng khoa Giám định dấu vết của Sở Cảnh sát nói: “Sau khi hoàn thành công tác kiểm tra và giám định hiện trường, ngoại trừ ba chữ ‘Kẻ dọn rác’ viết nghiêng ngả bằng mật ong xuất hiện trên mặt đất gần thi thể ra thì không còn manh mối có giá trị nào khác.”
Trưởng khoa Hồ nói tiếp: “Các bác sĩ pháp y đã tiến hành khám nghiệm thi thể nạn nhân nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào có giá trị. Thủ đoạn gây án của hung thủ hoàn toàn đồng nhất với bốn vụ án xảy ra trước đây, đều sử dụng hung khí tương đối nhẹ và mỏng tương tự dao phẫu thuật, một nhát dao cắm thẳng vào tim dẫn đến mất máu cấp tính, hôn mê, rồi tử vong. Thời gian tử vong là khoảng một rưỡi đêm hôm qua, thời gian hoàn toàn đồng nhất với lời khai của nhân chứng.”
“Hung thủ vẫn đeo găng tay và bọc giày sao?” Tôi hỏi.
Trưởng khoa Tạ Minh gât đầu nói: “Chúng tôi phát hiện vết bọc giày thường thấy tại hiện trường, nhưng không có dấu hoa văn của đế giày. Vì thời gian hung thủ lưu lại hiện trường không lâu nên không có chứng cứ chứng minh cô ta đeo găng tay, nhưng đúng là cô ta không hề để lại dấu vân tay tại hiện trường.”
“Bộ phận điều tra báo cáo tiến triển.” Trưởng phòng Triệu nói.
“Thông qua việc điều tra bốn phía xung quanh hiện trường, chúng tôi phát hiện xung quanh hiện trường không có camera giám sát.” Viên cảnh sát điều tra nói, “Cũng không có nhân chứng thứ hai nhìn thấy người phụ nữ mặc áo trắng đó.”
“Các đồng chí đã mở rộng phạm vi điều tra ra khu vực xung quanh hiện trường chưa?” Tôi hỏi, “Hung thủ mặc nguyên bộ quần áo nhuốm máu và đeo bọc giày rời khỏi hiện trường, chắc chắn cô ta phải tìm cách vứt chúng đi chứ?”
“Có thể rửa sạch rồi đốt thành tro mà!” Viên cảnh sát hình sự nói, “Tóm lại, chúng tôi không phát hiện thấy vật khả nghi rõ rệt ở khu vực xung quanh. Anh biết rồi đấy, quanh đây là bãi rác lớn, muốn lục soát kỹ cũng đành bó tay.”
“Điều đó cũng có nghĩa là dù chuỗi huyết án đã xảy ra vụ thứ năm rồi nhưng chúng ta vẫn không hề nắm được manh mối gì sao?” Trưởng phòng Triệu trừng mắt hỏi.
Mọi người lại cúi đầu không nói.
“Công tác điều tra loại trừ khi trước không hề có tiến triển gì sao?” Tôi hỏi.
Trưởng khoa Hồ gật đầu: “Khi đó, chúng tôi đã tiến hành phân tích thông tin lưu trú ở cả ba thành phố Long Phiên, Vân Thái và Sâm Nguyên vào thời điểm xảy ra án mạng. Chúng tôi tìm thấy khá nhiều người phù hợp với điều kiện nêu trên. Chúng tôi lần lượt tiến hành điều tra loại trừ các đối tượng nữ giới làm nghề liên quan đến pháp y, y học và những đối tượng có tiền án tiền sự, nhưng đều cảm thấy không giống lắm. Vì không có căn cứ phân biệt, nên cũng không thể khẳng định hay loại trừ họ.”
“Bây giờ có ý kiến hay phán đoán gì, các đồng chí cứ thoải mái nêu ra, tôi cần biết suy nghĩ của các đồng chí về công tác tiếp theo.”
Tôi hắng giọng: “Tôi cảm thấy công việc tiếp theo là cần tiến hành xung quanh ba phương diện. Thứ nhất, tiếp tục tiến hành điều tra loại trừ những đối tượng trong phạm vi mà trưởng khoa Hồ vừa nói đến, cần phải lần lượt thẩm vấn, điều tra và loại trừ những nhà nghỉ chui không đăng ký giấy phép kinh doanh ở cả ba thành phố, đề phòng trường hợp bỏ sót nghi phạm. Nếu hung thủ cố tình đến các thành phố khác gây án, thì chắc chắn cô ta sẽ không dùng chứng minh thư thật để đăng ký nghỉ trọ tại các nhà nghỉ hoặc khách sạn chính quy. Ngoại trừ những người không có thời gian gây án, còn những đối tượng khác bắt buộc phải tiến hành giám định nét chữ. Tuy hiện giờ có khả năng hung thủ đã phát hiện ra thói quen viết chữ sai của mình, hoặc có thể cô ta ngụy trang khi chấp nhận điều tra, nhưng chúng ta không thể từ bỏ bất kỳ con đường nào. Thứ hai, chúng ta phải tiến hành kiểm tra theo hình thức cuốn chiếu với từng băng ghi hình trong máy camera, tất cả những đối tượng là phụ nữ mặc áo trắng, tóc dài xuất hiện trong camera đều phải tiến hành kiểm tra, phân biệt, cố gắng xác định rõ trong khoảng thời gian nhất định những người phụ nữ xuất hiện xung quanh khu vực đó là những ai. Thứ ba, tôi cảm thấy có thể điều tra loại trừ một loạt những đối tượng gái mại da^ʍ mới hành nghề.”
“Anh nghi ngờ hung thủ là gái mại da^ʍ sao?” Trưởng phòng Triệu hỏi.
Tôi nói: “Dùng nhan sắc khiến những đối thủ mạnh hơn mình lơi lỏng cảnh giác, đối tượng làm tôi nghĩ đến nhiều nhất chính là những cô gái mại da^ʍ. Giờ chúng ta đã không nắm được chút manh mối nào thì chi bằng cứ còn nước còn tát mà thử vận may xem sao.”
“Vậy có nghĩa bây giờ anh bắt đầu hoài nghi về điều kiện xác định đối tượng tình nghi ban đầu là ‘liên quan đến pháp y’ hoặc ‘liên quan đến y học rồi sao?” Trưởng phòng Triệu hỏi.
Tôi gật đầu: “Đã điều tra loại trừ không có hiệu quả thì nên nghĩ đến việc phạm vi khoanh vùng của chúng ta chưa chính xác.”
“Vậy bây giờ chúng ta nên bắt đầu từ phạm vi nào?” Trưởng phòng Triệu hỏi.
Tôi lắc đầu: “Tôi cũng không biết, những phụ nữ có mái tóc dài và dáng người giống đồng chí Trần Thi Vũ. Chỉ vậy thôi!”
“Không giới hạn tuổi tác.” Trưởng phòng Triệu nói, “Những phụ nữ phù hợp với điều kiện anh vừa nêu của cả ba thành phố dễ đến mấy triệu người, tìm thế khác nào mò kim đáy biển?!”
“Ngoài ra, tôi cần bản photo hồ sơ của cả năm vụ án đã xảy ra.” Tôi nói, “Lúc nào về phòng, chúng tôi sẽ nghiên cứu cẩn thận xem có tìm ra phát hiện mới nào không.”