Trên quãng đường dài suốt từ thành phố Sâm Nguyên thuộc phía tây nam của tỉnh đến thành phố Thanh Châu thuộc phía đông bắc, tôi gọi điện cho Linh Đan thăm hỏi qua loa.
Linh Đan đã quen với những chuyến công tác dài ngày của tôi. Lúc đầu khi tôi mới đảm nhiệm công việc này, hễ đi xa nhà hơn ba ngày là cô ấy khóc rấm rứt, nhưng giờ dẫu tôi đi công tác nửa tháng cô ấy cũng chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm xem tình hình thế nào, quả là cô ấy từ thích nghi tiến đến mức coi đó là lẽ đương nhiên rồi. Mỗi khi trong đầu hiện lên hình ảnh hàng ngày cô ấy phải vác bụng bầu một mình đi làm rồi lại một mình về nhà, lòng tôi cũng thấy bùi ngùi và sống mũi cay cay. Thực ra không chỉ mình Linh Đan mà vợ của rất nhiều đồng chí cảnh sát nói chung đều như vậy, họ đứng phía sau những người cảnh sát và lặng lẽ hy sinh. Tôi chỉ biết tự an ủi bản thân như vậy.
Đại Bảo thấy tôi gọi điện thoại thì cũng rút điện thoại gọi cho vợ sắp cưới. Năm nay Đại Bảo ba mươi ba tuổi, nhưng cứ lùi ngày kết hôn hết năm này sang năm khác, nguyên nhân vì sao thì chỉ có hai người họ rõ hơn ai hết, có điều tôi nghĩ tính chất công việc quanh năm suốt tháng đi công tác của chúng tôi chắc chắn là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến vợ sắp cưới của Đại Bảo muốn trì hoãn hôn nhân. Vợ sắp cưới của Đại Bảo là cô gái hay chuyện, nhưng làm việc lại rất cẩn thận, nên chắc trong khoản chọn chồng, cô ấy phải vô cùng thận trọng. Cô ấy thường đi dạo phố, nói chuyện với Linh Đan nên cô ấy biết nếu kết hôn với Đại Bảo, cô ấy sẽ phải trải qua những ngày tháng giống như Linh Đan đang trải qua. Phụ nữ cân nhắc cẩn trọng trước quyết định lớn của đời mình cũng là điều dễ hiểu.
Khi xe chúng tôi vào địa phận thành phố Thanh Châu thì đồng hồ đã điểm tám giờ, màn đêm bủa vây toàn thành phố. Chúng tôi lái xe đến dải đất tập trung nhiều doanh nghiệp gần ga Thanh Châu theo địa chỉ mà thầy nhắn tin.
Nhìn thấy đèn xe cảnh sát nhấp nháy và dân chúng xúm đông xúm đỏ vòng trong vòng ngoài, nên chúng tôi không mất công tìm kiếm đã biết vị trí hiện trường trung tâm. Trưởng phòng Cảnh sát Hình Bân là bạn thân của thầy tôi, giờ là người chỉ huy hiện trường. Bác sĩ pháp y Mã Thiên Triều mới được đề bạt lên làm đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự thành phố Thanh Châu, anh đeo lỉnh kỉnh các dụng cụ đo đạc giám định trên người, đứng đợi ở vòng ngoài của hàng rào cảnh báo.
“Tình hình thế nào rồi?” Tôi vừa xuống xe liền hỏi ngay.
“À!” Đội trưởng Mã đáp, “Trưa nay có người gọi điện báo cảnh sát, anh ta nói rằng bà chủ của nhà nghỉ này bị sát hại. Cảnh sát khu vực lập tức đến hiện trường và xác định đây là một vụ án mạng, hai nạn nhân tử vong lần lượt là bà chủ nhà nghỉ tên Cát Phàm và con gái bà ta tên Vu Đình Đình.”
“Mãi đến trưa mới phát hiện ra sao?” Tôi hỏi, “Thông thường thời gian nhân chứng phát hiện án mạng là buổi tối và sáng sớm, quả thực rất hiếm án mạng được phát hiện vào thời điểm buổi trưa.”
Đội trưởng Mã gật đầu: “Đúng thế! Khi đó tôi cũng lấy làm lạ về việc này. Thì ra tận cùng của nhà nghỉ là phòng thu ngân, gian phòng đó đồng thời là nơi ở thường ngày của bà chủ nhà nghỉ, gian phòng có một cửa sổ nhỏ nhìn ra hành lang, thường ngày cửa sổ này vẫn mở. Sáng sớm nay, khi khách trọ ở nhà nghỉ trả phòng vẫn thấy bà chủ đang xem ti vi trong phòng. Sau đó có người nói rằng cửa sổ đã đóng lại, có điều không ai biết chính xác thời gian đóng cửa sổ cụ thể là lúc nào.
“Vậy ai là người báo cảnh sát?” Tôi hỏi.
“Gần một giờ trưa nay, một cặp sinh viên yêu nhau muốn thuê phòng.” Đội trưởng Mã đáp, “Vì là khách quen nên họ biết ở cửa sổ nhỏ kia chính là “quầy thu ngân” của bà chủ nên đã gõ cửa sổ nhưng không có ai trả lời, sau đó họ vòng ra cửa chính của phòng thu ngân và gõ cửa. Kết quả, họ phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ. Họ bước vào xem thì thấy hai mẹ con bà chủ nhà nghỉ đã tử vong ở trên giường kê giữa phòng.”
Tôi lẳng lặng gật đầu, quan sát bốn phía xung quanh hiện trường.
Đây là khu vực tập trung nhiều doanh nghiệp, cách nhà ga Thanh Châu hai cây số về phía tây. Dãy căn hộ cao cấp này toàn những ngôi nhà hai tầng liền kề nhau.
Hiện trường nằm ở tầng hai dãy nhà một mặt tiền hướng ra đường, từ cầu thang chật hẹp giữa hai căn nhà một mặt tiền đi lên tầng là đến một đầu của nhà nghỉ này. Gian đầu tiên ở tầng hai chính là vị trí hiện trường trung tâm. Gian phòng thu ngân nhỏ hẹp này ngoại trừ cửa chống trộm màu xanh có thể thông ra hành lang, thì còn có một ô cửa sổ nhỏ, ô cửa sổ này nom chẳng khác nào cửa sổ lấy thức ăn ở nhà ăn tập thể. Diện tích cả tầng hai cũng khá rộng, hai đầu hành lang là dãy phòng song song, mỗi gian phòng đều gắn biển đề số phòng.
Khách thuê phòng đều bị cảnh sát dẫn về đồn thẩm vấn, cửa một số phòng đang mở, một số lại đóng. Theo lời đội trưởng Mã, cảnh sát đã dẫn bảy người về đồn, trong đó có ba người ở một mình, bốn người khác là các cặp tình nhân, điều đó cũng có nghĩa là hôm xảy ra án mạng có năm phòng được khách thuê.
Tôi và Đại Bảo men theo hành lang đi đến tận cùng của đầu bên kia, đây là ban công được quây bằng các nan sắt. Trên các nan sắt không có dấu vết nậy ép, rõ ràng không thể có chuyện người ngoài đột nhập vào trong. Một mặt của ban công có gian phòng nhỏ do gia chủ tự xây, trong gian phòng nhỏ này đặt một máy tiệt trùng nhiệt độ cao và rất nhiều khăn bông ngắn dài khác nhau. Có thể thấy, thường ngày bà chủ nhà nghỉ giặt khăn ở ban công, đồng thời dùng máy tiệt trùng này. Thứ nhất, ban công tương đối rộng rãi, cho phép chất đống khăn mặt ở đó, thứ hai đây là khu vực mở, khách trọ có thể dễ dàng nhìn thấy quá trình tiệt trùng khăn mặt của bà chủ, từ đó yên tâm sử dụng khăn mặt ở đây.
Mặt bên kia của ban công là phòng bếp sơ sài, trên bàn có một nồi cơm điện, một bếp từ và vài chiếc nồi niêu xoong chảo, muôi thìa bát đĩa.
“Chắc chắn hung thủ vào bằng lối cầu thang, rồi lại thoát ra bằng lối cầu thang.” Tôi nói.
“Đầu cầu thang có lắp camera không?” Lâm Đào hỏi.
Đội trưởng Mã lắc đầu: “Quản lý trị an ở khu vực này đúng là chưa được chu đáo lắm, gần như quanh đây đều không lắp camera. Có thể nói đây chính là điểm mù trong việc giám sát và quản lý khu vực. Có điều không loại trừ đây chính là nơi chứa chấp tệ nạn xã hội nên nếu lắp camera chẳng hóa ra là tự mình hại mình hay sao?”
“Vậy có phải thông tin của khách thuê phòng cũng không được đăng ký?” Tôi hỏi.
“Điều này tôi cũng không rõ lắm.” Đội trưởng Mã nói, “Tóm lại sau khi có người báo án, chúng tôi đã khống chế toàn bộ khách thuê phòng ở đây rồi.”
“Anh vừa nói bà chủ nhà nghỉ và cô con gái đã chết rồi phải không?” Tôi hỏi, “Có bà chủ ắt phải có ông chủ, vậy ông chủ nhà nghỉ đâu?”
“À, thường ngày ông chủ làm ăn buôn bán ở Long Phiên, cuối tuần mới về.” Đội trưởng Mã nói, “Chúng tôi đã xác nhận chuyện này rồi, ông chủ không có thời gian gây án.”
Tôi gật đầu: “Được rồi, thế thì chúng ta vào hiện trường trung tâm xem sao.”
Hiện trường trung tâm chính là phòng thu ngân nọ, gian phòng này rất chật chội. Sau khi vào phòng qua cánh cửa chống trộm màu xanh, tôi thấy một chiếc tủ thấp kê ngay ở cửa, trên tủ đặt dĩa hoa quả và con dao gọt hoa quả.
“Dường như hung thủ không hề sử dụng nó, có điều chúng ta vẫn phải mang con dao gọt hoa quả này đi kiểm tra.” Tôi thận trọng cầm con dao lên quan sát thật kỹ nhưng không phát hiện thấy điểm gì khác thường.
Trên và dưới chiếc tủ thấp còn đặt một vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như chậu rửa mặt, ly đánh răng. Nhìn số lượng các đồ dùng thì có lẽ trong gian phòng này chỉ có một người lớn và một trẻ em. Cạnh chiếc tủ có hai bình nước nóng. Chiếc tủ được kê ngay sát đuôi giường, một cạnh của chiếc giường đôi áp vào tường, cạnh kia bày một chiếc bàn làm việc. Phía trên bàn làm việc chính là ô cửa sổ nhỏ thông với hành lang. Không cần nghĩ cũng biết thường ngày bà chủ nhà nghỉ thường ngồi trên giường, tì lên bàn để làm việc.
Trên bàn làm việc, chỗ cạnh ô cửa sổ nhỏ có một chiếc máy tính, màn hình đen sì. Sau khi chụp ảnh cố định hiện trường, tôi liền xê dịch chuột, màn hình nền (desktop) liền xuất hiện, trên đó là phần mềm hỗ trợ xem video (plugin), phần mềm này đang phát bộ phim truyền hình rất ăn khách Chân Hoàn truyện, có điều thiết bị phát đang ở trạng thái tạm dừng. Sau khi chụp ảnh cố định, tôi thu nhỏ công cụ xem video lại và phát hiện màn hình nền rất sạch sẽ, gần như không cài đặt bất kỳ phần mềm nào. Tôi tìm đi tìm lại trong bảng điều khiển (control panel) nhưng không phát hiện thấy phần mềm đăng ký cài đặt thông tin lưu trú. Đây là một chiếc máy tính hoàn toàn mới.
* Chân Hoàn truyện: là bộ phim cung đình ăn khách nhất trên màn ảnh năm 2012 và được đánh giá là tác phẩm cổ trang kinh điển của Trung Quốc trong nhiều năm trở lại đây. Bộ phim là phần trước của Như Ý truyện. Chân Hoàn truyện có mặt trong danh sách những bộ phim được khán giả đón xem lại hàng năm. Nội dung phim xoay quanh những cuộc tranh đấu quyền lực và tình yêu của những nữ nhân trong chốn thâm cung vào triều đại Hoàng đế Ung Chính nhà Thanh. Các phi tần lập mưu, tranh đấu nhau để có được quyền lực cũng như sự sủng ái của Hoàng đế.
Đầu giường là tủ sách, trên tủ sách có một miếng gỗ xoay ngược, trên đó đóng mấy hàng đinh song song nhau, gần miếng gỗ là đống chìa khóa rơi vương vãi, rõ ràng đó là miếng gỗ dùng để treo chìa khóa phòng, vì ai đó trong căn phòng này giằng co với nhau khiến miếng gỗ bị đảo ngược và chìa khóa rơi lả tả xuống đầu giường. Trên tủ sách không có dấu vết lục lọi, tạp chí sách báo để khá gọn gàng.
Ngoài những đồ đạc trên ra thì trong phòng không còn gì khác.
Đứng ngoài phòng thu ngân chỉ thấy ô cửa sổ nhỏ được rèm cửa che kín, không nhìn thấy gì bên trong. Nhưng vào trong phòng mới biết rèm cửa không hề được kéo xuống mà do thanh treo rèm bị gãy, một đầu vẫn gắn trên trần nhà, một đầu treo lủng lẳng giữa không trung, rèm cửa đổ xô về phía đầu đang treo lủng lẳng vừa vặn che kín cửa sổ. Các hiện tượng tại hiện trường cho thấy thanh treo rèm bị gãy do ai đó xô xát rồi kéo xuống.
“Ồ! Thì ra là vì thanh treo rèm bị gãy.” Đội trưởng Mã nói, “Lúc tái hiện lại hiện trường, có người cho biết, bà chủ nhà nghỉ chỉ kéo rèm cửa lại sau mười hai giờ đêm để đi ngủ, còn bình thường đều mở ra.”
“Cách giải thích về hiện tượng này vô cùng quan trọng.” Tôi nói, “Nếu hung thủ biết kéo rèm cửa xuống sau khi gϊếŧ người hoặc khi đang gϊếŧ người thì chứng tỏ hắn có ý thức xóa dấu vết.”
Tôi tiện tay mở ngăn kéo bàn làm việc ra, giấy tờ bên trong chi chít chữ được sắp xếp rất ngăn nắp, không có dấu vết lục lọi, bới tìm. Lúc này tôi mới phát hiện trên bàn làm việc còn có một kẹp tài liệu, bên trong kẹp một xấp giấy trắng, so sánh chất giấy thì thấy hoàn toàn giống với loại giấy ở trong ngăn kéo.
Tôi gọi Đại Bảo mang túi đựng vật chứng đến, cất kẹp tài liệu vào trong túi.
Hai cỗ tử thi nằm song song trên giường. Bà chủ nhà nghỉ mặc bộ vest màu đen, nằm ngửa ở đầu giường giống như đang ngủ. Cô con gái mới bảy, tám tuổi cũng nằm ngửa cách mẹ chừng một mét, trên mặt đắp chiếc khăn bông.
Hiện trường chật hẹp, vả lại người chết không có hiện tượng xuất huyết rõ ràng nên công tác kiểm tra và giám định hiện trường đơn giản hơn rất nhiều. Lâm Đào vẫn cầm đèn soi dấu chân quan sát kỹ lưỡng trên sàn nhà và trên giường. Trần Thi Vũ cầm máy quét vân tay đứng đợi một bên. Bây giờ Trần Thi Vũ không giống một nữ cảnh sát điều tra tập sự mà giống trợ thủ của Lâm Đào quen.
Tôi nhìn quanh quất, thấy trong phòng không có mấy hiện tượng bất thường. Trên chiếc tủ ở mặt cạnh của bàn làm việc còn treo một chùm chìa khóa. Tôi vặn chìa khóa mở tủ ra thì thấy trong tủ có một két bảo hiểm nho nhỏ. Không nghĩ cũng biết tiền kiếm được hàng ngày của nhà nghỉ đều được cất giữ trong đó.
Tôi gọi một nhân viên giám định chuyên mở khóa vào, chỉ trong mười mấy phút, cậu ta đã mở được két bảo hiểm, bên trong có hai cọc tiền chẵn và một vài tờ tiền mệnh giá lớn lẻ tẻ và ít tiền lẻ. Có thể thấy thường ngày nạn nhân Cát Phàm thường để tất cả tiền bạc mình có vào trong két bảo hiểm này. Két bảo hiểm chưa hề bị bất kỳ ai động vào.
“Anh bảo liệu có phải hung thủ không mở được két bảo hiểm nên mới không có dấu vết cướp tài sản chăng?” Đại Bảo biết ý đồ tôi nhìn két bảo hiểm là vì muốn đưa ra phán đoán bước đầu về tính chất của vụ án nên cậu ta mới hỏi vậy.
Tôi lắc đầu: “Thứ nhất, cánh tủ đựng két bảo hiểm vẫn đóng bình thường, tôi cho rằng hung thủ chưa hề chạm vào đó.”
“Đợi chút, vậy vì sao chìa khóa lại treo trên cánh tủ?” Đại Bảo thắc mắc.
“Cậu nghĩ mà xem, nếu nạn nhân cất chìa khóa đi thì mỗi lần khách thuê phòng cần thanh toán, cô ta lại phải lấy chìa khóa mở tủ, rồi lại mở két bảo hiểm, như thế thì phiền phức quá. Bên trong đã có két bảo hiểm, mà phòng lại luôn có người nên bà ta cứ cắm chìa khóa trên cánh tủ, không cần phải rút ra cất đi.” Tôi nói, “Như vậy bà ta chỉ việc ấn mật mã mở két luôn cho nhanh. Thế mới hợp logic chứ!”
Đại Bảo gật đầu.
Tôi nói tiếp: “Thứ hai, nếu đây là vụ cướp của gϊếŧ người, vậy thì sau khi hung thủ gϊếŧ người xong, dẫu không thể mở được két bảo hiểm, thì lẽ nào hắn không biết ôm cả chiếc két tẩu thoát sao?”
Nói xong tôi thử luôn. Két bảo hiểm này chỉ nặng hơn hai mươi kilogram, dù tôi không phải người đô con nhưng cũng có thể chuyển két bảo hiểm ra khỏi bàn làm việc.
“Tôi thấy quần áo trên người hai nạn nhân rất chỉnh tề.” Đại Bảo lật quần áo của người chết một lát rồi nói tiếp, “Nhất là bộ vest của bà chủ nhà nghỉ, sơ mi vẫn còn sơ vin trong quần, chắc chắn không thể ngụy trang hiện trường tài tình thế được. Điều đó cũng có nghĩa là vụ án này không có dấu vết xâm hại tìиɧ ɖu͙©. Lẽ nào hung thủ sát hại nạn nhân để báo thù ư?”
Tôi mím môi suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Giờ đưa ra kết luận hãy còn quá sớm, chi bằng trước tiên chúng ta tiến hành khám nghiệm tử thi xem có phát hiện gì mới không.”
“Chụp ảnh cố định mọi đặc trưng của chiếc khăn đắp trên mặt bé gái đi!” Đại Bảo nhắc Lâm Đào.
Trong lúc đợi xe của nhà xác đến đưa hai thi thể đi, tôi và Đại Bảo ra khỏi nhà nghỉ, bước vào ngôi nhà một mặt tiền đối diện với nhà nghỉ được trưng dụng làm trung tâm chỉ huy chuyên án. Tôi đeo găng tay, lấy túi đựng vật chứng sạch sẽ phủ kín bàn làm việc, sau đó lấy tập giấy tờ viết đầy chữ trong túi đựng vật chứng ra.
“Đây là giấy tờ trong ngăn bàn làm việc của nạn nhân phải không?” Đội trưởng Mã hỏi.
Tôi gật đầu đáp: “Tuy nhà nghỉ này không cài đặt thông tin tá túc của khách thuê phòng trên hệ thống máy tính theo đúng yêu cầu, nhưng cô ta lại ghi chép rõ ràng thông tin từng người khách thuê phòng bằng văn bản.”
“Có lẽ mới thay máy tính mới nên cô ta chưa kịp cài đặt phần mềm đăng ký thông tin lưu trú.” Đại Bảo suy đoán.
“Có khả năng là vậy!” Tôi gật đầu đồng tình, “Tập giấy tờ này ghi chép thông tin của khách trọ trong vòng nửa tháng trở lại đây. Gần như cứ hai ngày thông tin khách trọ lại kín một tờ A4.”
“Thật đáng tiếc, tập giấy tờ này chỉ lưu thông tin của khách từ cách đây hai ngày.” Đội trưởng Mã chép miệng, “Còn thông tin trong hai ngày gần đây lại không có. Chẳng phải trên kẹp tài liệu đặt trên bàn còn có tập giấy tờ để trắng đó sao?”
Tôi gật đầu mỉm cười nói: “Theo thói quen của bà chủ nhà nghỉ, có lẽ bà ta không thể không ghi thông tin của khách trong hai ngày vừa qua. Vậy thì khả năng lớn nhất là tờ giấy ghi thông tin lưu trú trong hai ngày này đã bị hung thủ lấy đi rồi.”