Bà chủ nhà nghỉ mặc bộ vest màu đen, nằm ngửa ở đầu giường giống như đang ngủ. Cô con gái mới bảy, tám tuổi cũng nằm ngửa cách mẹ chừng một mét, trên mặt đắp chiếc khăn bông.
———-
Sau khi nghe tôi kể lại, Hàn Lượng đánh tay lái hướng về phía lối ra của đường cao tốc, cậu ta nói: “Nếu anh thông báo chậm mười phút thì chúng ta phải chạy thêm bốn mươi cây số nữa mới tìm được lối ra để quay đầu lại.”
Đèn xe cảnh sát nhấp nháy lao như bay về hướng thành phố Sâm Nguyên.
“Sao chúng ta ở đâu là ‘tên dọn rác’ kia lại bám theo đến đấy nhỉ?” Lâm Đào lẩm bẩm.
Tôi cũng sực tỉnh: “Cậu nói tôi mới thấy đúng là thế thật. Hai vụ xảy ra ở Long Phiên cũng đúng thời điểm chúng ta không đi công tác ở đâu cả. Một vụ xảy ra ở Vân Thái vào lúc chúng ta vừa khéo đến thành phố Vân Thái xử lý một vụ án khác.”
“Chỉ tình cờ thôi mà!” Trần Thi Vũ không ngoảnh đầu lại, nói bâng quơ.
Đại Bảo nói: “Các anh bảo liệu có phải hung thủ cố tình nhắm vào chúng ta không? Hắn muốn khiêu chiến với chúng ta chăng?”
“Vụ án ở Vân Thái đã thế, giờ lại thêm một vụ báo thù sao? Chẳng lẽ hắn muốn mỗi năm gϊếŧ một người? Mà chúng ta đâu làm gì đắc tội với nhiều người thế?” Tôi băn khoăn.
“Nói không chừng là Lông Vũ đắc tội với người ta đó!” Hàn Lượng phá lên cười.
“Vớ vẩn!” Trần Thi Vũ ngồi ở ghế phụ lái quay sang lườm Hàn Lượng.
Trong lúc mọi người nói chuyện, chúng tôi thấy xe cảnh sát đã chờ sẵn ở đầu đường.
Đội trưởng Tiêu Kiếm chen vào trong chiếc xe công vụ chật hẹp của chúng tôi và bảo Hàn Lượng: “Đi thôi cậu em! Qua năm trạm đèn xanh đèn đỏ rồi rẽ phải.”
“Ô! Anh nhớ rõ thế cơ à? Chứng tỏ anh rất thông thuộc khu vực này.” Đại Bảo trố mắt ngạc nhiên.
Đội trưởng Tiêu cười cười: “Trước đây tôi là đồn trưởng của khu vực này nên đương nhiên phải thông thạo như lòng bàn tay. Chúng ta không nhiều lời mà đi thẳng vào việc chính nhé! Để tôi tóm tắt tình hình cho các anh nghe.”
Tôi gật đầu.
Đội trưởng Tiêu nói: “Sáng sớm nay, các bà các thím khiêu vũ ở quảng trường trong công viên trung tâm của thành phố Sâm Nguyên đã phát hiện một người mặc áo quần rách nát nằm trong bụi cây gần quảng trường, thế là họ nhanh chóng báo với cảnh sát. Vì khi đó cảnh sát cơ động chưa nắm rõ tình hình cụ thể, cho rằng anh ta say rượu nên không để ý lắm, họ gọi cho đồn cảnh sát khu vực điều cảnh sát ra quảng trường kiểm tra. Lúc cảnh sát khu vực đến nơi thì các anh đang chạy trên đường cao tốc. Cảnh sát khu vực phát hiện có vũng máu lớn trên mặt đất liền biết đây là án mạng. Các đơn vị báo dần lên cấp cao hơn cho tới khi báo đến chỗ tôi, tôi nhận tin lập tức gọi điện thoại cho các anh ngay, may mà các anh vẫn chưa đi xa lắm.”
“Cấp trên đã phát lệnh điều tra chuyên án ‘Kẻ dọn rác’, bất kể khi nào xảy ra vụ án có tính chất tương tự là phải lập tức điều tra ngay. Các anh đã gọi điện thông báo cho Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên chưa? Họ sẽ cử tổ công tác đến đó!” Tôi nói.
Đội trưởng Tiêu gật đầu nói: “Tôi thông báo rồi, có lẽ họ đang trên đường tới đây.”
“Chúng tôi luôn theo dõi vụ án này.” Tôi nói, “Không đợi họ nữa, chúng ta vào việc trước thôi!”
Hiện trường nằm gần quảng trường ngay giữa công viên thuộc trung tâm thành phố Sâm Nguyên. Trong lùm cây tối thui có một thi thể nằm ngửa. Xung quanh thi thể thấm đẫm máu, chiếc sơ mi rách nát mặc trên người mở phanh cúc. Vết máu quanh thi thể kéo dài từ tấm chăn cạnh lùm cây đến tận giữa lùm cây.
“Nạn nhân là ai?” Tôi hỏi.
Đội trưởng Tiêu đáp: “Trước mắt chúng tôi chưa xác định được lai lịch của nạn nhân, có lẽ là một người lang thang không có hộ khẩu. Mọi người sống gần đây đều quen anh ta, họ nói rằng người này thường được gọi là anh Năm, sống bằng nghề ăn xin khách qua lại trong công viên, đồng thời anh ta sống luôn trong công viên. Mùa hè đến, anh ta tìm đại một chỗ trống trải chăn lên và lăn ra ngủ. Mùa đông sang, anh ta chui vào trong hốc ngọn giả sơn đánh một giấc. Nạn nhân là người hoàn toàn tỉnh táo, tính tình hiền lành, chưa bao giờ quấy rối hoặc làm hại người dạo chơi trong công viên.”
“Trong ba vụ án trước, nạn nhân đều ít nhiều mắc các chứng bệnh liên quan đến tâm thần hoặc có một vài hành vi bất lương, nhưng anh Năm ngoại trừ thân phận hơi đặc biệt là dân lang thang kiếm sống bằng nghề ăn xin ra thì mọi điều khác đều giống người bình thường.” Tôi nói, “Từ đây có thể thấy mục tiêu của hung thủ rõ ràng hướng về một nhóm người đặc biệt tồn tại trong xã hội, đó là nhóm người lang thang cơ nhỡ.”
“Những người lang thang đều qua đêm và sống quanh vệ đường.” Đại Bảo nhận xét, “Xem ra cái tên ‘dọn rác’ cũng không khó lý giải lắm nhỉ.”
“Quanh đây có camera giám sát không?” Lâm Đào ngó nghiêng quan sát một lát rồi hỏi, “Chắc phải có chứ, vì đây là công viên, một địa điểm công cộng mà lại.”
Đội trưởng Tiêu giải thích: “Công viên này là công viên công ích trong thành phố chúng tôi, bốn bề đều không xây rào chắn, có tổng cộng mười sáu, mười bảy con đường nhỏ thông thẳng đến trung tâm công viên. Đương nhiên nếu không đi theo những con đường nhỏ này thì vẫn có thể vào công viên bằng cách vượt qua các lùm cây hoặc bụi cây. Nói tóm lại, công viên này có kết cấu mở. Xung quanh công viên có các đại lộ, trên các đại lộ đều được cảnh sát giao thông lắp đặt camera giám sát. Tôi đã cử người đi lấy và đang xem rồi. Có điều hung thủ hoàn toàn có thể đi vòng để tránh đại lộ, hắn có thể vào hoặc ra khỏi công viên thông qua các con đường nhỏ không nối liền với đại lộ hoặc các bụi cây.”
“Thế mới nói điều tra qua camera đúng là cố đấm ăn xôi mà lại!” Tôi ngán ngẩm, “Chỉ cần hung thủ tương đối quen thuộc môi trường ở khu vực này là có thể dễ dàng tránh khỏi sự theo dõi của camera. Chúng ta đành triển khai công tác kiểm tra hiện trường và khám nghiệm tử thi theo các bước như thường lệ vậy.”
Nói xong chúng tôi thay trang phục khám nghiệm và bắt đầu tiếp cận trung tâm vết máu.
Vết máu quan sát thấy tại hiện trường chủ yếu là loại vết máu dạng nhỏ giọt rất lớn và những vết máu kéo dài đều đặn. Đặc biệt ở giữa các vết máu dạng kéo dài có thể nhìn thấy một vài đường vân của da. Rõ ràng đây là vết máu hình thành do gót chân kéo lê trên mặt đất khi nạn nhân đã chết. Hình thái vết thương được thể hiện một cách rất đặc biệt, trên tấm chăn nạn nhân đắp khi ngủ có thể nhìn thấy những vết máu dạng lông gai mang tính chỉ hướng, đây là vết máu bắn tóe thành tia. Từ đó có thể phán đoán ban đầu nạn nhân bị thương ngay tại chỗ này.
Chiếc quần vá chằng vá đυ.p của nạn nhân bị vứt bên cạnh tấm chăn, mặt bên trên của quần có một vài vết máu dạng bắn tia, nhưng mặt dưới lại không hề có vết máu nào. Điều đó chứng tỏ khi máu của nạn nhân bắt đầu túa ra và bắn tung tóe thì quần của nạn nhân luôn trong trạng thái như hiện giờ, nó vẫn đặt ở chỗ cũ và sau đó không hề bị xê dịch ra chỗ khác.
“Hiển nhiên nạn nhân cởϊ qυầи trước rồi sau đó mới bị thương.” Tôi nói, “Nạn nhân có thói quen cởi y phục khi ngủ không?”
Đội trưởng Tiêu lắc đầu đáp: “Khi điều tra chúng tôi cũng chú ý đến chi tiết này, nhưng các bà các thím khiêu vũ trên quảng trường đều nói lần nào đến đây khiêu vũ cũng thấy anh ta đang ngủ và quần áo vẫn mặc nguyên trên người. Dẫu sao anh ta cũng là người có tư duy bình thường nên thông thường sẽ không ngủ trần ở những địa điểm công cộng mà.”
“Ồ!” Tôi vỡ lẽ, “Lâm Đào, mặt đất ở đây không bằng phẳng lắm, có lẽ điều kiện để quan sát dấu vết sẽ không được tốt nhưng cậu có thể nghiên cứu hình thái của vết máu, xem ở giữa vết máu có biểu hiện khác thường gì không.”
Nói xong tôi vẫy tay gọi Đại Bảo cùng mình bước vào trong lùm cây bắt đầu tiến hành khám nghiệm sơ lược bề mặt da của tử thi.
Vết máu dính ở nửa thân trên không nhiều lắm, vẫn có thể thấy sự tồn tại của một vài vết máu dạng bắn tia. Từ phần thắt lưng của nạn nhân trở đi, tình trạng máu thấm lên cơ thể trở nên nghiêm trọng, cả cẳng chân phải nhuộm thành màu đỏ. Tôi ngồi xổm xuống cạnh thi thể, nhìn kỹ chân phải của anh ta, nhưng không thể phán đoán rốt cuộc vị trí vết thương xuất phát từ đâu, chắc chắn là do máu đóng vảy trên da đã che phủ hoàn toàn vết thương.
Tôi đành dừng tay hỏi đội trưởng Tiêu đứng cạnh: “À, đúng rồi, chẳng phải anh bảo tại hiện trường xuất hiện ba chữ ‘Kẻ dọn rác’ sao?”
Nói xong tôi đưa mắt nhìn quanh quất bốn phía. Bốn phía trống hoác không hề tồn tại vật thể có thể sử dụng để viết chữ lên như bức tường hoặc thân cây, trên nền đất lênh láng máu, căn bản không còn chỗ để hạ “bút”.
Đội trưởng Tiêu lấy túi đựng vật chứng trong suốt trong hòm đựng vât chứng ra và nói: “Anh xem này, lần này không giống với những vụ án lần trước các anh đã thụ lý, có khả năng hung thủ lấy đại một tờ báo rơi tại hiện trường và viết ba chữ này lên báo, sau đó đặt cạnh tấm chăn và lấy đá chẹn lên.”
Tôi ngồi xổm xuống đất, vừa đưa mắt liếc nhìn chằm chằm vào phần chính giữa của dòng chữ gồm ba chữ rất quen thuộc kia, chữ “đạo” vẫn viết thiếu nét như những lần trước.
“Đúng là cùng do một hung thủ gây án, không còn nghi ngờ gì nữa.” Tôi đứng lên nói với Lâm Đào đứng cách mình mấy mét, “Cậu và Lông Vũ ở lại hiện trường, đừng quên xem xét kỹ tờ báo cũ kia nhé! Tôi và Đại Bảo trở về khám nghiệm tử thi.”
Sau khi chụp ảnh cố định hình thái vết máu trên thi thể, tôi và Đại Bảo bắt đầu tẩy rửa cho nạn nhân. Từng vết vảy máu dần được rửa trôi lộ miệng vết thương trên chân người chết.
Đại Bảo áp thước đo lên một mặt của vết thương, gọi nhân viên kỹ thuật hình sự đang đứng cạnh mau chụp ảnh.
“Vết thương rất mảnh.” Tôi nhận xét, “Trách gì máu đóng vảy là không nhìn thấy miệng vết thương đâu nữa.”
“Đúng vậy! Giờ miệng vết thương ngoác ra rồi mà độ rộng chỉ khoảng 1mm.” Đại Bảo gật gù, “Không khác chúng ta tiên liệu là mấy, công cụ gây án vẫn giống trước đây.”
“Dao phẫu thuật.” Tôi và bác sĩ Vương đồng thanh thốt lên.
“Miệng vết thương dài chừng 4, 5cm, rõ ràng vượt xa độ rộng của dao phẫu thuật.” Tôi nói, “Điều đó chứng tỏ sau khi hung thủ cắm dao vào đùi nạn nhân, khi rút dao ra hắn có động tác rạch. Đây là vết thương đâm rạch rất điển hình.”
“Vết hoen tử thi khắp thân thể người chết khá nông và nhạt, đó là biểu hiện của việc mất máu.” Đại Bảo vừa giải phẫu vừa nói, “Tử thi rất cừng, ừm, ngoài ra, khoang ngực bụng không có vết thương hoặc triệu chứng xuất huyết rõ rệt lắm, hai tay không có dấu vết bị trói.”
Trong lúc Đại Bảo nói, tôi chăm chú tiến hành giải phẫu cục bộ vết thương ở đùi nạn nhân, rồi nói: “Nhát dao này rất chắc chắn, chính xác và tàn nhẫn, một dao đâm thẳng vào động mạch đùi của nạn nhân, có thể nói xét về trình độ phẫu thuật thì nhát dao đó đạt mức chuyên nghiệp. Ngoài ra, động tác rạch không chỉ hoàn toàn rạch đứt động mạch đùi mà còn có thể khiến miệng vết thương ở các mô mềm nới rộng đảm bảo máu ở động mạch phun ra với lượng lớn và nạn nhân nhanh chóng tử vong.”
“Đúng là thủ pháp đạt mức chuyên nghiệp.” Bác sĩ Vương Phong nói.
Tôi gật đầu: “Trước đây chúng tôi cũng phán đoán hung thủ là người công tác trong ngành y.”
“Hơn nữa có khả năng còn là nữ giới.” Đại Bảo bổ sung, “Tôi ngửi thấy mùi nước hoa rất quen thuộc tại hiện trường.”
“Hai chân nạn nhân không hề bị trói.” Tôi nói, “Hung thủ đã ra tay lấy mạng nạn nhân chỉ bằng một nhát dao khi nạn nhân đang trong tình trạng hoàn toàn không hề phòng bị. Cách ra tay này giống hệt với cách hạ sát ba nạn nhân trước đây. Đại Bảo, cậu xem thời gian tử vong thế nào?”
Đại Bảo mở tổ chức dạ dày của nạn nhân, chỉ tay vào thành dạ dày rỗng không và nói: “Về cơ bản, thức ăn trong dạ dày đã được tiêu hóa hết, lần cuối cùng nạn nhân ăn cách lúc tử vong ít nhất sáu tiếng đồng hồ.”
“Kết hợp với tình trạng tử thi đông cứng và giác mạc mờ đυ.c, về cơ bản có thể xác định nạn nhân tử vong cách đây hai mươi tiếng đồng hồ.” Tôi gật gù, “Điều đó cũng có nghĩa là nạn nhân tử vong vào hôm qua, ngày 2 tháng 6, khoảng mười hai giờ đêm.”
“Chúng ta mau chóng báo cáo thông tin này với tổ điều tra qua camera.” Bác sĩ Vương Phong nói, “Để họ thu hẹp phạm vi thời gian khi quan sát các hình ảnh qua camera.”
Tôi tiến hành khám nghiệm từ đầu đến chân nạn nhân thêm lần nữa, nhưng không thu hoạch được thêm phát hiện gì mới, thế là tôi khâu tử thi lại, ăn cơm trưa, rồi vội vàng đến bộ chỉ huy chuyên án của Phòng Cảnh sát thành phố Sâm Nguyên.
Khi đến bộ chỉ huy, tôi đã thấy trưởng phòng Thanh Á thuộc đội hình sự của Sở, chuyên phụ trách những vụ trọng án dẫn theo hai đồng chí cảnh sát điều tra thuộc Đội Cảnh sát hình sự thành phố Long Phiên đến phòng họp từ bao giờ.
Vừa nghe tôi kể vắn tắt về tình hình khám nghiệm tử thi, đồng chí Thanh Á đã nói: “Xem ra đây là vụ án điển hình trong chuỗi huyết án ‘Kẻ dọn rác’. Hung thủ giữ nguyên thói quen về phương thức gây án, công cụ gây án, thời gian gây án và cả đối tượng sát hại. Tình hình tại hiện trường giờ thế nào?”
Lâm Đào hắng giọng đáp: “Vết máu tại hiện trường thoạt trông thì khá phức tạp nhưng thực ra lại rất đơn giản. Căn cứ vào phân tích của chúng tôi, có lẽ hung thủ đã đâm nạn nhân ở vị trí khá thấp gần với chăn. Sau khi bị đâm thủng động mạch chủ, máu túa ra thành vòi, nạn nhân liền đứng dậy rời khỏi chăn, chạy trốn về phía bụi cây, rồi ngã gục gần bụi cây tạo thành vũng máu lớn tại đó. Anh ta tiếp tục vùng dậy cố lết vào trong lùm cây, nhưng tiếp tục ngã xuống cách rìa lùm cây chừng năm mét và gục chết. Ngoài ra, chúng tôi đã quan sát tờ báo ghi lại ba chữ ‘Kẻ dọn rác’ mà hung thủ để lại, đó là tờ báo mới ra mấy hôm trước, có lẽ là tờ báo nạn nhân nhặt về phủ lên giữa tấm chăn trải nền. Trên tờ báo có dấu tay máu nhưng không có đường vân, rõ ràng hung thủ đã đeo găng tay cao su.”
“Điều đó cũng có nghĩa là tại hiện trường không hề có dấu vết vật lộn sao?” Tôi hỏi.
Lâm Đào lắc đầu: “Không có dấu vết vật lộn rõ rệt nhưng ở chỗ tấm chăn xuất hiện những động tác như thể nạn nhân đang cố gắng tránh xa hung thủ. Trong quá trình thực hiện động tác này, một chiếc bọc giày của hung thủ đã bị tuột ra.”
“Hả? Tuột bọc giày sao?” Đồng chí Thanh Á cao giọng hỏi, “Sao cậu biết?”
Lâm Đào mỉm cười trả lời: “Vì chúng tôi phát hiện nửa dấu giày nhuốm máu ở viền chăn phủ nền. Đế giày của hung thủ đã dính máu, điều đó chứng tỏ có lẽ bọc giày của hắn bị tụt khỏi giày, sau đó giẫm lên vũng máu, rồi lại giẫm lên viền chăn. Đáng tiếc vì vết máu trên giày quá ít, hơn nữa sau đó hắn lại đeo bọc giày trở lại nên chúng tôi không phát hiện thêm dấu vết nào tương tự lưu lại trên mặt đất quanh khu vực đó.”
“Dấu giày máu đó có giá trị giám định không?” Tôi hỏi.
Lâm Đào đáp: “Họa tiết đế giày không mang tính đặc trưng, nhưng dấu vết mài mòn thì khá đặc trưng, bởi vậy chỉ cần tìm thấy giày của nghi phạm thì chúng tôi có thể tiến hành đối chiếu. Nhưng nếu các anh muốn thông qua dấu giày để điều tra loại trừ thì sợ rằng không thể.”
“Nửa dấu giày cũng là căn cứ.” Tổ trưởng tổ điều tra qua camera họ Vương nói, “Chúng tôi phát hiện thấy kẻ khả nghi xuất hiện trong camera ở gần khu vực xảy ra án mạng.”
Nói xong, tổ trưởng Vương bật máy chiếu lên, màn hình bắt đầu hiện lên đoạn hình ảnh lờ mờ.
Tổ trưởng Vương nói: “Tối ngày mùng 2 tháng 6, lúc mười một giờ đêm có một kẻ khả nghi xuất hiện trên đại lộ gần công viên. Chúng tôi quan sát thấy cô ta đeo bọc giày.”
Trên màn hình là một người phụ nữ dáng dấp cao ráo, tóc dài, mặc váy liền màu trắng đang vội vàng đi ra khỏi phạm vi theo dõi của camera. Tổ trưởng Vương điều chỉnh cho máy dừng lại ở khuôn hình rõ nét nhất. Trong hình là gương mặt người phụ nữ khá mờ, hai tay cô ta vung vẩy theo nhịp bước nên cũng không thể nhìn rõ, tôi chỉ thấy một chân đang bước lên của cô ta đi bọc giày sẫm màu. Kiểu tóc, trang phục và đặc trưng về hình dáng của nghi phạm hoàn toàn trùng khớp với lời nhân chứng từng mô tả về kẻ khả nghi trong vụ án sát hại “Gã áo đỏ”.
Tổ trưởng Vương nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm của chúng tôi, tuy chân nghi phạm đi bọc giày, nhưng mu bàn chân của cô ta rất cao, rõ ràng cô ta đang đi một đôi giày cao gót.”
“Nếu đi giày cao gót thì chúng ta chỉ nhìn thấy nửa dấu giày thôi.” Lâm Đào nói.
Tổ trưởng Vương gật đầu nói tiếp: “Vào lúc mười hai giờ mười lăm phút đêm đó, nghi phạm lại xuất hiện lần nữa dưới ống kính camera, nhưng đi về hướng ngược lại. Có điều trên tay cô ta có thêm một chiếc túi nilon.”
Nói xong, tổ trưởng Vương mở đoạn video khác trong máy ra.
Tôi nói: “Các anh xem! Lúc này trên chân nghi phạm không phủ bọc giày sẫm màu nữa, mà là màu nhạt, đế giày cũng lờ mờ xuất hiện trên màn hình.”
Tổ trưởng Vương nói: “Đúng vậy! Theo phân tích của chúng tôi, sau khi rời khỏi hiện trường trung tâm, để tránh thu hút sự chú ý của mọi người, nghi phạm đã cởi bọc giày và găng tay nhuốm máu ra, đựng vào túi nilon xách trên tay và rời khỏi hiện trường.”
Cả phòng họp bắt đầu xôn xao thảo luận.
Tôi ho một tiếng rồi nói: “Giờ xem ra hung thủ là nữ giới có hình dáng cao gầy không còn nghi ngờ gì nữa. Hung thủ tiếp cận người bị hại bằng cách dùng sắc dục mê hoặc họ, sau đó dùng một loạt phương thức gϊếŧ người chuyên nghiệp để sát hại nạn nhân, đối tượng sát hại thường là người lang thang. Tôi nghi ngờ có khả năng trước đây cô ta từng bị gã đàn ông lang thang nào đó xâm hại tìиɧ ɖu͙©, mục đích gây án là trả thù đám người lang thang đó.”
“Anh phân tích khá có lý.” Đồng chí Thanh Á nói, “Tất cả nạn nhân đều là người lang thang và đều bị cởi y phục theo các mức độ nhất định, điều đó cho thấy hung thủ tiếp cận bằng cách khiến nạn nhân mất tinh thần cảnh giác và sức kháng cự. Những người bị hại này là một nhóm người đặc thù, họ có chung ba đặc điểm, thứ nhất đều không có tiền, thứ hai đều không có sắc, thứ ba không gây thù chuốc oán với ai. Từ đó có thể khẳng định chắc chắn lý do gây án của hung thủ xuất phát từ căn nguyên tư tưởng của cô ta. Cội nguồn tội ác mà trưởng khoa Tần phân tích có khả năng lớn nhất.”
“Ngoài ra, tôi cảm thấy hung thủ không phải người Sâm Nguyên.” Tôi nói tiếp, “Sáng nay chúng tôi còn nói chỉ cần hiểu về khu vực xung quanh đây một chút là hoàn toàn có thể tránh khỏi phạm vi quan sát của camera, nhưng hung thủ lại xuất hiện ngay trong phạm vi ống kính. Tôi cảm thấy hung thủ gần như không hề thông thạo một chút nào về vùng này. Cô ta mặc kệ nguy cơ bị phát hiện, mang găng tay và bọc giày đi loăng quăng khắp nơi, cuối cùng vào công viên, có lẽ vì muốn đi tìm mục tiêu. Cô ta sợ tìm thấy mục tiêu rồi mới đi găng tay và bọc giày thì không kịp.”
“Đúng vậy!” Đồng chí Thanh Á nói, “Trong bốn vụ án đã xảy ra thì có hai vụ xảy ra ở Long Phiên, một vụ ở Sâm Nguyên và một vụ ở Vân Thái. Bởi vậy khả năng hung thủ là người Long Phiên sẽ lớn nhất. Bước tiếp theo, chúng tôi yêu cầu cảnh sát điều tra sở tại tiến hành rà soát những đối tượng lưu trú tại thành phố Sâm Nguyên và Vân Thái vào các thời điểm đặc thù, từ đó tìm ra kẻ khả nghi. Chúng ta cần tìm các đối tượng là nữ giới trong độ tuổi thanh niên, nếu hộ khẩu có thông tin về nghề nghiệp thì chú ý điều tra những nghi phạm làm nghề y.”
“Chẳng phải lần trước đã tiến hành điều tra loại trừ các thông tin cư trú rồi sao?” Trần Thi Vũ hỏi, “Và lần đó chẳng hề thu hoạch được gì, phải vậy không? Tôi cảm thấy điều tra thông tin cư trú hoàn toàn vô dụng.”
“Vô dụng là vô dụng thế nào?” Đồng chí Thanh Á cười rất tự tin, “Lần trước điều tra trong phạm vi thành phố Vân Thái. Cô nghĩ mà xem, lượng người lưu động tại thành phố Vân Thái mỗi ngày nhiều như thế đương nhiên sẽ khó điều tra. Nhưng lần này thì khác. Ngày 25 tháng 4, cô ta ở Vân Thái, đến ngày mùng 2 tháng 6, cô ta ở Sâm Nguyên, nếu kết hợp hai thông tin này thì phạm vi điều tra thu hẹp lại rất đáng kể.”
“Nhưng thành phố Sâm Nguyên chúng tôi là thành phố du lịch, thông tin lưu trú từng ngày vô cùng khổng lồ.” Đội trưởng Tiêu nói, “Nếu muốn điều tra từng người thì lượng công việc rất lớn, dẫu có thêm hai thông tin kia hỗ trợ sàng lọc.”
“Lượng công việc lớn cũng không hề gì, miễn sao phá được án.” Đồng chí Thanh Á quả quyết, “Cho các anh một tháng có xong được không?”
Đội trưởng Tiêu gật đầu.
“Vậy thì chúng tôi rời khỏi đây thôi.” Đồng chí Thanh Á nói, “Chúng tôi còn đang dở vụ án buôn lậu thuốc phiện xuyên quốc gia. Còn các anh thì sao hả trưởng khoa Tần?”
“Chúng tôi cũng rút thôi.” Tôi huơ huơ điện thoại di động trong tay, nói, “Thầy nhắn tin bảo rằng ở thành phố Thanh Châu lại xảy ra án mạng.”