Nương Tử Ngốc Nghếch (Nhị Hóa Nương Tử)

Chương 57

Thời điểm Lý hộ vệ tới đây, Như Thúy cô nương nhớ tới việc uống thuốc bổ của Ôn đại nhân trong ngày hôm nay còn chưa thực hiện, Hồ gia gia nói thuốc kia để cho hắn điều trị thân thể không thể không thể không uống, cho nên dù là suốt ngày ở bên ngoài, mỗi ngày trước khi nghỉ ngơi nàng vẫn luôn tận tâm làm hết phận sự mà đi sắc thuốc cho hắn, xem như đây là chuyện của mình.

Thực ra nàng cũng không cần tự mình làm chuyện này, có điều Như Thúy cô nương cẩn thận phát hiện chỉ cần nàng tự mình làm, cho dù là vô cùng khó uống, Ôn Lương cũng sẽ không trộm đổ đi, ngược lại là do nha hoàn hay ma ma đi nấu dược thiện, Ôn Lương lúc nào cũng nghĩ biện pháp đổ đi không uống. Vì suy nghĩ cho thân thể của Ôn Lương, Như Thúy cô nương liền chấp nhận làm việc này.

Núi rừng ban đêm vào mùa đông thì càng thêm lạnh lẽo, Như Thúy cô nương khép chặt y phục lại, mang theo Thanh Y Lam Y một đường đi đến phòng bếp của chùa, phía sau còn có hai thị vệ đi theo bảo hộ.

Phòng bếp của ngôi chùa rất lớn, nhưng bên trong rất đơn sơ, nhìn đến mấy xâu tỏi và ớt đỏ khô cùng bắp được treo trên xà ngang ở phía dưới nóc nhà kia, Như Thúy cô nương cảm thấy các hòa thượng trong chùa thật khổ...... Chẳng trách đêm nay món chay đơn sơ đến mức người nào đó chỉ ăn mấy đũa.

Ôn đại nhân tùy hứng khiến cho Như Thúy cô nương rất bất đắc dĩ, nhưng hắn là tướng công của mình, nàng không đau hắn thì đau ai?

Trong phòng bếp còn có một hòa thượng trung niên mặc một bộ tăng y màu xám đang quét tước vệ sinh, nhìn thấy các nàng tiến vào, lập tức đi tới niệm A Di Đà Phật, hỏi: "Các vị thí chủ có chuyện gì sao?"

Như Thúy thi lễ, nói: "Quấy rầy sư phụ. Phu quân nhà ta gần đây bệnh nặng một trận tính khí khó chịu, cho nên muốn tới nấu chút cháo cho hắn dưỡng dạ dày." Nói xong thấy vẻ mặt của Đại hòa thượng kia co quắp lại, mới bổ sung vào: "Chỉ làm phiền sư phụ giúp chúng ta nhóm lửa ở trong bếp là được, chúng ta có mang theo chút nguyên liệu nấu ăn tới đây."

Đại hòa thượng sau khi nghe xong nhẹ nhàng thở ra, bởi vì trong chùa hương khói không vượng, các hòa thượng sinh hoạt thanh bần, mỗi ngày thức ăn đều có một quy định nhất định, thức ăn thừa vô cùng ít, hơn nữa hiện tại đã vào đêm, sự phụ quản thức ăn chắc chắn không có khả năng vì khách nhân tá túc lại đây mà mở nhà kho lấy nguyên liệu nấu ăn, cho nên trong phòng bếp hiện tại có thể nói là đến cái màn thầu cũng không có. Nhưng nếu bọn họ tự mang theo nguyên liệu nấu ăn tới đây, đó chính là một chuyện khác.

Nhìn qua Đại hòa thượng rất có phong phạm và lòng từ bi của người xuất gia, không chỉ giúp bọn họ nhóm lửa, còn nấu nước nóng cho ba cô nương dùng, miễn cho các nàng ở ngày mùa đông bị tổn thương do đông cứng tay.

Như Thúy cô nương cảm tạ Đại hòa thượng xong, liền nói hắn đi nghỉ ngơi, "Sư phụ yên tâm, chúng ta dùng xong phòng bếp sẽ sửa sang lại sạch sẽ."

Trời giá rét, Đại hòa thượng mệt nhọc một ngày, đã sớm buồn ngủ không thôi, lúc này nghe được lời nàng nói tự nhiên trong lòng vui vẻ, niệm A Di Đà Phật, liền rời đi.

"Thanh Y, Lam Y, đi rửa nồi hầm cháo." Như Thúy cô nương phân phó nói.

Thanh Y đi vo gạo, Lam Y đem một bao thuốc bổ cho vào ấm thuốc thêm nước vào rồi bắt đầu vò, Như Thúy cô nương mở cái túi mà các nàng mang đến ra, lấy ra một khối thịt nạc khô cùng năm quả trứng gà, còn có một ít gia vị, đều là nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn.

"Phu nhân, người cứ ngồi đó đi, để bọn nô tỳ tới làm là được rồi." Sau khi đem nồi đặt lên bếp, Thanh Y tiếp nhận đồ vật trong tay Như Thúy.

Như Thúy sau khi nghe xong cũng không miễn cưỡng, ngồi phía trước bếp sưởi ấm vừa canh lửa, đồng thời chỉ huy Thanh Y đem khối thịt nạc khô kia cắt thành từng miếng nhỏ, dùng gia vị nêm một chút, trứng gà thì bỏ vào một cái bếp nước khác để luộc.

Khi các nàng đang bận việc, thị vệ từ bên ngoài tiến vào, một tay cầm theo rau xanh dính bùn, một tay xách theo một tiểu hài tử mặc áo bông cũ nát.

Rau xanh là hái ở trong hậu viện của chùa, Như Thúy cô nương muốn làm chút cháo thịt có rau xanh thanh đạm cho Ôn Lương ăn, sau khi được vị Đại hòa thượng kia đồng ý, liền để thị vệ đi hái mấy bó rau xanh tới đây. Chẳng qua là đi lấy đồ ăn thôi, tại sao lại mang về một tiểu hài tử?

Hài tử kia bị thị vệ xách theo, cũng không ầm ĩ không nháo, một đôi đen nhánh nhanh như chớp mà nhìn bọn họ, nhìn thấy cháo đang nấu ở trên bếp, nuốt một ngụm nước miếng, rất nhanh liền dời sự chú ý đi chỗ khác, giống như sợ bản thân nhìn nhiều hơn một cái sẽ nhịn không được nữa.

"Hắn là ai?" Như Thúy cô nương kinh ngạc nói, xem đứa nhỏ này gầy gầy yếu yếu, bộ dáng chẳng qua chỉ mới năm sáu tuổi, khuôn mặt có chút vàng như nến, đầu tóc cũng vì thiếu dinh dưỡng mà có màu vàng. Hơn nữa thấy ánh mắt hắn nhìn theo hướng bệ bếp, có chút sáng rực, hình như là bộ dáng đói cực kì.

"Phu nhân, thuộc hạ vừa rồi ở vườn rau lấy một chút đồ ăn, là đứa nhỏ này lao tới công kích thuộc hạ. Sau đó thuộc hạ muốn đi, hắn không buông tha mà theo tới." Thị vệ buồn bực nói, nếu là một người trưởng thành, hắn tự nhiên sẽ phòng bị, nhưng đây là tiểu hài tử, cũng không biết có phải là hài tử của khách hành hương trong chùa hay không, hoặc là tiểu hài tử mà nhà chùa nuôi, cho nên khi thấy hắn nhất quyết không buông tha mà làm ầm ĩ muốn đi theo, chỉ có thể nhận mệnh đem hắn lại đây.

Như Thúy để thị vệ buông hài tử kia ra, bảo hắn đi tới.

Hài tử kia mới đầu còn có chút phòng bị, sau đó khi nhìn tới khuôn mặt tươi cười của Như Thúy, mới chậm rãi dạo bước đi tới, sau đó ngồi trên một cái ghế nhỏ bên cạnh nàng.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"

"Ta là tên ăn mày được nhà chùa nuôi." Tiểu hài tử cười hì hì nói, một đôi mắt nhanh như chớp mà nhìn chằm chằm cháo ở trên bếp đang bắt đầu sôi trào, lộc cộc nuốt một ngụm nước miếng, còn nói thêm: "Các hòa thượng thấy cha mẹ ta đều đã mất, nên muốn nuôi ta, muốn cho ta xuất gia tu hành. Ta không muốn làm hòa thượng, nên không đồng ý. Ta vẫn luôn ở vườn rau hỗ trợ các hòa thượng trồng rau, hôm nay phát hiện có người tới trộm đồ ăn, cho nên tự nhiên muốn tới nhìn một chút. Hóa ra các ngươi chính là khách nhân đến tá túc mà trụ trì sư phụ nói."

Như Thúy phát hiện đôi mắt hắn rất có sức sống, chỉ là khuôn mặt gầy vàng có chút khó coi, nhưng lại thập phần thẳng thắn, đối mặt bọn họ cũng rất đúng mực, nhưng thật ra lại làm người ta trong lúc nhất thời xem nhẹ đi xuất thân là cô nhi của hắn.

Nhìn đến hắn, Như Thúy cô nương nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, trong lòng không khỏi sinh ra thiện cảm, cùng hắn câu được câu không mà trò chuyện. Chờ cháo thịt trong nồi nấu chín rồi, Như Thúy múc một chén cháo bỏ vào rổ, sau đó lại kêu Thanh Y các nàng cầm thêm mấy cái chén tới, để người ở đây đều được ăn chén cháo nóng cho đỡ lạnh.

Khi Như Thúy đem một chén cháo đưa vào tay của tiểu hài tử, hài tử kia ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: "Cho ta?"

Như Thúy cô nương nhe răng cười, lại cầm một quả trứng đã luộc chín bỏ vào tay hắn, cười nói: "Ta nhìn ngươi thuận mắt, cho ngươi."

Tiểu hài tử vẫn có chút ngây ngốc, nhưng Thanh Y cùng Lam Y lại nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Tuy rằng các nàng không biết vì sao Như Thúy cô nương đối tốt với đứa nhỏ gầy gầy nhỏ nhỏ này, nhưng nhớ tới người nào đó luôn không theo lẽ thường, liền quyết định không cần ngạc nhiên, bình tĩnh là được.

"Ăn đi, khó có được mà phu nhân nhà ta tâm địa tốt như thế." Thanh Y cầm cái thìa đi tới, "Nhìn ngươi gầy thành như vậy, có phải trong chùa thiếu đồ ăn hay không, không được ăn no a?"

"...... A, là, đúng vậy." Tiểu hài tử cúi đầu, hàm hồ mà lên tiếng.

Sau khi để Lam Y cùng một thị vệ ở lại quét tước sạch sẽ phòng bếp, Như Thúy cô nương cầm theo cái rổ cáo biệt tiểu nam hài, liền ra khỏi phòng bếp.

Bọn họ trở lại phòng, Lý thị vệ sớm đã rời đi, Ôn Lương đang ở trên giường đắp chăn không hình không tượng mà đọc một quyển sách, khóe mắt Thanh Y nhảy nhảy, đờ đẫn mà cúi đầu làm như không nhìn thấy, hình tượng quân sư cao hoa cơ trí lại lần nữa vỡ thành cặn bã.

"Ôn đại nhân, ta nấu cháo, tới đây ăn một chút. Bữa tối chàng ăn quá ít, đối với thân thể của chàng không tốt." Tuy rằng đây là một người tham ăn, nhưng khi gặp phải đồ ăn không vừa khẩu vị cũng sẽ tùy hứng mà không ăn, để nàng gả cho một vị phu quân tùy hứng như này thật khó xử a.

Ôn Lương tức khắc trong lòng có một trận ấm áp, cô nương nào đó vì hắn không ăn cái gì mà bận việc, làm hắn trong lòng dâng lên một cổ tử cảm xúc mềm mại, trên mặt lộ ra một nụ cười tràn ngập nhu tình, ai biết nha đầu nào đó nói lời kế tiếp làm một mảnh nhu tình của hắn trôi đi hết.

"Ăn xong cháo thuận tiện uống thuốc, Hồ gia gia nói thuốc không thể ngừng uống, như vậy mới có thể nuôi chàng thành mập mạp khỏe mạnh, ôm không đau tay." Nói, chính mình dùng sức gật gật đầu, cực kỳ tôn sùng lời Hồ thái y nói.

Ôn Lương mặt đầy hắc tuyến, trong lòng hò hét: Hồ gia gia người rốt cuộc dạy cái gì cho nha đầu ngốc nghếch này vậy a?!

Thời điểm Ôn Lương ăn cháo, Như Thúy cô nương cùng hắn nói chuyện vừa rồi ở trong phòng bếp gặp được một tiểu hài tử, sau đó cười nói: "Đứa bé kia tuy rằng là một cô nhi, thoạt nhìn cũng không đủ dinh dưỡng, có điều cảm giác thấy rất thích hắn. Làm ta nhớ tới ta trước kia khi bị đại bá mẫu bán vào kinh thành, cũng giống hắn như vậy."

Ôn Lương sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng nói chuyện của nàng, trước kia chỉ biết nàng là nha hoàn hầu hạ Túc Vương phi, ban đầu là nha hoàn của phủ Thừa Tướng, lại không biết nàng không phải người hầu ở trong phủ Thừa Tướng, mà là được mua vào.

Đại khái là đêm nay gặp được hài tử kia khiến cho trong lòng Như Thúy cô nương đồng cảm, cho nên khó có được mà nói nhiều hơn, Ôn Lương trở thành người lắng nghe.

***************

Ban đêm ngôi chùa trong núi bị gió lạnh gào thét, trong rừng cành lá xôn xao rung động, càng tăng thêm vài phần không khỉ của ngày đông giá rét rét lạnh.

Nửa đêm, Như Thúy cô nương đột nhiên thức dậy, trước tiên là sờ vị trí bên cạnh, theo thói quen định đắp chăn cho vị phu quân mỹ nam đang dưỡng thân thể nhà mình, lại không ngờ sờ soạng không thấy ai.

Như Thúy cô nương giật mình tỉnh giấc.

Không thấy Ôn đại nhân đâu?

"Thùng thùng thùng."

Lúc đang suy nghĩ có phải Ôn đại nhân có phải đi tiểu đêm hay không, lại nghe thấy vang tiếng đập cửa hỗn đỗn cùng với gió ở bên ngoài. Như Thúy nhăn mày lại, trong lòng có chút cảnh giác, chậm rãi đứng dậy cầm quần áo tùy ý mà mặc vào, cũng không có đi đốt đèn, mà chậm rãi đi đến cạnh cửa, vào lúc đang suy xét có nên mở cửa hay không, ai ngờ ngoài cửa lại vang lên âm thanh của tiểu hài tử.

"Nương, nương, mau mở cửa a......"

"......"

Như Thúy cô nương quýnh lên, tiểu hài tử ở bên ngoài chẳng lẽ là lạc đường? Tuy rằng tiếng gió có chút lớn, nhưng Như Thúy cô nương nghe thấy âm thanh đó không hiểu sao lại nhớ tới tiểu hài tử nhìn thấy ở trong phòng bếp vào buổi tối.

Đem suy nghĩ như vậy, Như Thúy cô nương mở cửa, cúi đầu nhìn xuống, thời điểm khi nàng mở cửa, tiểu hài tử so với đầu gối nàng chỉ cao hơn một chút trực tiếp nhào vào trong phòng, đôi tay thuận thế ôm lấy một chân nàng, sau đó dùng mông một lần nữa đóng cửa lại.

Như Thúy cô nương còn chưa tới kịp nói cái gì, đã bị tiểu hài tử kia linh hoạt mà lôi kéo đi vào trong phòng......

"Có hai cường đạo trốn ở trong chùa, tính toán khi rối loạn sẽ xuống tay với ngươi." Tiểu hài tử dồn dập mà nói, lôi kéo nàng muốn trốn xuống dưới gầm giường, "Ngươi mau trốn cho tốt, ta đi dẫn dắt bọn họ rời đi."

Tiểu hài tử tuy rằng linh hoạt, nhưng người nhỏ sức lực cũng không lớn, Như Thúy cô nương lúc trước không phòng bị mới để hắn đẩy đi vài bước, sau đó liền không hề cho hắn đẩy, thẳng tắp mà đứng ở chỗ đó, nhìn thấy tiểu hài tử gấp đến dậm chân, cho rằng nàng không nghe rõ lời nói của bản thân, lại lặp lại lời nói lúc nãy.

Vẻ mặt của Như Thúy cô nương nghiêm túc hỏi: "Làm sao ngươi biết có cường đạo trốn ở trong chùa? Hay là...... Ngươi cùng một bọn với cường đạo?"

Mặt tiểu hài tử chợt cứng đờ, đôi mắt linh hoạt kia cũng có chút mờ mịt, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Đúng, ta là nội ứng mà những cường đạo đó an bài riêng ở trong chùa. Ngươi mau trốn đi nhanh lên, bằng không bọn họ thật sự sẽ tới đây!" Tiểu hài tử nói, trên mặt lộ ra nôn nóng, thấy bộ dáng không dao động của nàng, cũng biết hành vi này của bản thân rất khó có thể tin được, lại nói: "Cầu ngươi, ta nói chính là sự thật, không phải lừa ngươi."

Đôi tay của Như Thúy đặt lên hai bờ vai của hắn, cong lưng nhìn hai mắt hắn, nghiêm túc hỏi: "Nếu ngươi cùng bọn họ là một bọn, vì sao phải tới nói cho ta biết phải trốn đi?"

Tiểu hài tử trầm mặc xuống rồi nói: "Nói như thế nào thì ta cũng ăn một chén cháo của và một quả trứng gà của ngươi, nên đến để trả lại ân tình cho ngươi."

Như Thúy gật đầu, sau đó ở trong sự kì quái của tiểu hài tử, vẫn không nghe theo lời của hắn trốn đi, mà là lôi kéo hắn đi ra ngoài cửa.

Tiểu hài tử có chút dại ra, các phu nhân nhu nhược kiều quý của nhà có tiền khi gặp phải loại chuyện này không phải là nên trốn ở trong phòng khẩn cầu Phật Tổ phù hộ sao? Tại sao nàng lại chạy ngược ra phía bên ngoài? Nhỡ trên đường đi gặp được cường đạo trà trộn trong chùa thì biết làm sao bây giờ?