Càng đi về hướng nam, khí hậu càng biến hóa rõ ràng, từ khí hậu vốn lạnh và khô biến thành ướt và lạnh, may mắn chính là đường đi tới phương nam không có bị gió tuyết cản trở.
Như Thúy vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, một đường đi tới, nàng phát hiện càng đi tới gần Bình Tân, đường xá cảnh sắc càng biến hóa rõ ràng, nơi gần kinh thành cỏ cây khô héo, trên nhánh cây trơ trọi không có lá, trước mắt là khung cảnh thê lương. Nhưng càng đi về phía nam, phát hiện cây xanh càng nhiều, trên đầu cành lá cây vẫn chưa rụng xuống, vẫn còn màu xanh, làm cho lòng người thêm vài phần vui vẻ.
“Ôn đại nhân, chàng xem khí hậu của Giang Nam quả nhiên không giống như ở phương bắc, trên cây vẫn còn có lá cây xanh mướt, nhiệt độ không khí cũng ấm áp hơn rất nhiều.” Như Thúy cô nương quay đầu nói với người trong xe ngựa.
Xe ngựa rất lớn và rộng ——vì người bệnh mà chuẩn bị riêng, trong xe trải sợi bông, còn có rất nhiều gối ôm lớn mềm mại. Sau lưng Ôn Lương lót một cái gối lớn, bên hông đắp một cái chăn, cầm một quyển du ký đọc đến thú vị. Nghe thấy lời nàng nói, tầm mắt nâng lên, nhìn nàng cười cười, gọi nàng tới.
Như Thúy cô nương thả bức màn xuống, dịch đến bên người hắn, bàn tay bị gió thổi đến mức ửng hồng được hắn nắm lấy nhét vào tấm chăn ấp ấm.
“Không có gì kỳ quái, ở phương nam nhiệt độ không khí sẽ cao hơn, mùa đông cũng không có tuyết rơi, thực vật có thể sinh trưởng, không giống với kinh thành.” Ôn Lương đem sách trong tay ném qua một bên, cười nói: “Còn hai ngày nữa sẽ đến Bình Tân, Bình Tân có nhiều núi non, thế núi là thung lũng, là nơi thiên nhiên tạo thành bồn địa, phong cảnh đương nhiên rất đẹp, rất thích hợp cho cư trú. Khi ta còn nhỏ theo mẫu thân cùng về nhà của ông ngoại, thường xuyên cùng vài vị biểu ca biểu đệ đi vào trong núi săn thú hái trái cây dại, có đôi khi còn đi đến ôn tuyền trong núi, thiết kế bẫy rập bắt con khỉ nhỏ trong ôn tuyền……”
Như Thúy cô nương chống cằm, nhìn vẻ mặt hắn đầy ý cười mà nói về chuyện cũ ở Bình Tân, trong mắt cũng xuất hiện một chút ý cười. Hiện tại nàng đã có thể phân biệt rõ lúc nào mắt đào hoa cười giả lúc nào cười thật, cũng không phải thời điểm hắn cười thì nhất định là vui vẻ, thời điểm không cười cũng chưa chắc là không vui, có đôi khi cặp mắt kia cũng có thể lừa gạt người đó.
Giống như thời điểm này, cặp mắt đào hoa khiến người trầm mê kia là nhu tình, tỏ vẻ hắn đối với Bình Tân rất niệm tưởng, tâm tình vui vẻ.
Chờ sau khi Ôn Lương nói xong, Như Thúy cô nương nói tiếp: “Hóa ra Ôn đại nhân chàng khi còn nhỏ đã nghịch ngợm như vậy, chẳng trách sau khi lớn lên lại thích xem náo nhiệt như vậy, sợ thiên hạ còn không đủ loạn.”
“Ta khi nào thì sợ thiên hạ không đủ loạn?” Ôn Lương véo mặt nàng kêu oan.
Như Thúy cô nương cười tủm tỉm mặc hắn véo, dù sao hắn cũng không sử dụng lực không đau, thành thật mà nói: “Rất nhiều thời điểm đều như vậy a. Trước kia lúc ở Đồng Thành, Vương phi còn không phải bị chàng dọa sợ tới mức sinh bệnh ngay mùa đông, sau đó không phải Vương gia để người khác đánh chàng một trận sao? Chậc chậc, khi đó Ôn đại nhân thoạt nhìn rất đáng thương. Nhưng mà người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cổ nhân nói quả thật không sai.”
Bị lôi chuyện cũ ra nói Ôn đại nhân mặt mũi có chút không nhịn được, lại luyến tiếc hung dữ với nàng, đành phải đem nàng đè xuống dưới thân, để lại trên cổ nàng hai dấu cắn, vì mình mà biện giải, “Lúc ấy chẳng qua là thấy Vương phi quá vô tư, muốn nhắc nàng ấy một chút thôi, ai biết nàng ấy lại tự mình suy nghĩ miên man? Ta chính là có ý tốt. Nhưng mà Vương gia quả thật rất tàn nhẫn, liên tục mấy ngày ta đều bị người khác chỉ vào mũi mà khiêu chiến, nửa đêm còn phải đề phòng có người xông vào liều của ta mà đâm ta một đao.”
Như Thúy cô nương lập tức che miệng cười rộ lên, sau đó thấy hai mắt hắn híp lại lộ ra hung quang, vội vàng ôm lấy bờ vai hắn, đỏ mặt thân thiết với hắn.
Hai người thân thiết trong chốc lát, Như Thúy cô nương duỗi tay sờ sờ xương bả vai sau lưng hắn, phát hiện so với trước kia đau tay hơn nhiều, chứng minh mình còn không có nuôi hắn mập lên, hơn nữa này mười ngày qua đều ở trên xe ngựa, ăn không ngon ngủ không được còn bị bệnh, khiến cho hắn lại gầy, lập tức quyết định chờ sau khi tới Bình Tân rồi, phải bồi bổ cho hắn một ngày bảy lần!
Mặc dù Ôn Lương không biết quyết định trong lòng người nào đó, nhưng bàn tay sờ xương bả vai của hắn vừa ái muội lại quỷ dị, làm sao không biết ý tứ của nàng, vội vàng đem tay nàng kéo trở về, tinh tế mà hôn môi nàng, cấp thiết dời đi lực chú ý của nàng, bằng không hắn lại bị bắt uống thuốc bổ uống đến mức muốn phun ra.
Lúc hai người đang vành tai tóc mai chạm nhau, bên ngoài vang lên âm thanh của đội trưởng đội thị vệ dẫn đầu đoàn xe.
“Ôn đại nhân.”
Ôn Lương xoa xoa người đang mất trật tự trong lòng ngực, sau đó lôi kéo nàng ngồi dậy, đối diện với ánh mắt oán trách của nàng chỉ cười cười, khụ một tiếng trả lời: “Chuyện gì?”
“Đại nhân, hiện tại xuất hiện sương m, sương mù này ảnh hưởng đến việc đi đường, đêm nay chỉ sợ không thể kịp thời ra khỏi ngọn núi này, cần tìm một chỗ dừng chân rồi mới đi tiếp.” Thị vệ đội trưởng đáp.
Sau khi Ôn Lương nghe xong, chân mày nhăn lại. Từ lúc ra khỏi kinh thành, vì để có thể đến Bình Tân trước đêm giao thừa, một đường đi đều không ngừng đẩy nhanh tốc độ, làm mọi người mệt mỏi quá sức, nhưng chủ tử cũng chưa lên tiếng, hạ nhân bọn họ cũng không dám nói cái gì. Cũng bởi vì có thị vệ đội trưởng an bài, cho nên dọc theo đường đi rất ít khi bọn họ phải qua đêm ở bên ngoài.
Ôn Lương duỗi tay vén mành lên, nhìn nhìn nơi xa, chỉ thấy không gian rừng núi cách đó không xa là một mảnh sương mù mờ mịt, mày càng nhăn chặt hơn, trong lòng biết thị vệ nói không sai, nếu tiếp tục lên đường, khi sương mù càng dày, nguy hiểm không thể lường trước được. Không khỏi hỏi: “Lý thị vệ, trong rừng núi hoang dã có chỗ nào có thể tá túc không?”
“Đại nhân, thuộc hạ nhớ rõ cách đây không xa có một ngôi chùa hương khói rất vượng, mấy năm trước thuộc hạ đi ngang qua đây từng ở đó qua đêm, nếu đi nhanh hơn, phỏng chừng đi nửa canh giờ sẽ đến.” Lý thị vệ đáp.
Ôn Lương gật đầu, liền để Lý thị vệ dẫn đến ngôi chùa ở phía trước tá túc.
Thả mành xuống, bên ngoài vang lên âm thanh thét to của Lý thị vệ kêu đoàn người tăng nhanh tốc độ. Như Thúy cô nương mở vách ngầm trong xe ngựa ra, sờ sờ bình nước trà, có chút lạnh, không khỏi nhăn mày lại, rót một ly trà đưa qua cho Ôn Lương, nói: “Ôn đại nhân, nước trà có chút lạnh, chàng tạm chấp nhận, chờ khi tới chùa rồi, chúng ta lại đi nấu chút trà nóng.”
Ôn Lương cười cười, tiếp nhận ly rồi một hơi uống cạn, nói: “Nha đầu, ta thật sự không có việc gì, nàng nhìn xem không phải rất tốt sao?”
Từ khi ra khỏi kinh thành tinh thần của Ôn Lương so với mấy ngày trước càng ngày càng tốt hơn
—— đương nhiên là tốt rồi, không cần phải tự hại mình bệnh, uống mấy chén thuốc kia, không bệnh cũng thành bệnh mất.
Nhưng mà tuy rằng tinh thần của hắn tốt, nhưng bị bệnh hơn nửa tháng, màu da cũng tái nhợt đi, gầy xuống tận mấy cân, trong mắt Như Thúy cô nương hắn càng thêm mềm yếu, trở thành người bệnh sắp chết lúc nào không hay nên phải để mắt đến hắn sợ Ôn đại nhân mềm yếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa hiện tại đang ở trên đường đi, tiêu hao tinh thần nên khiến cho Ôn Lương thoạt nhìn có chút ốm yếu, lại bị Như Thúy cô nương xem như người bị bệnh lâu lắm rồi thân thể còn chưa lo tốt nữa.
Quả nhiên, Như Thúy cô nương chỉ cười cười, không đem lời hắn nói để ở trong lòng, tiếp nhận ly trà của hắn, đem bỏ nó vào lại trong vách ngầm.
Sau nửa canh giờ, đoàn xe đi theo như lời của Lý thị vệ tới cửa chùa.
Ngôi chùa này tên là Vinh Hoa tự, nằm trong rừng núi, sơn trên tường tương đối cũ kỹ, trên vách tường không có tung tích của cỏ dại, lá khô rụng trên mặt đất trước cửa chính đã được người trong chùa quét dọn sạch sẽ vô cùng.
Ôn Lương cùng Như Thúy xuống xe, ngẩng đầu nhìn hoành phi treo trước cửa chùa, tuy rằng có chút cũ kỹ, nhưng lại không mất đi sự cao nhã, xung quanh lại là một mảnh yên tĩnh, thoạt nhìn không có một tiếng người thì làm gì có nơi nào có bộ dáng của hương khói tràn đầy?
Lý thị vệ nhìn nhìn, có chút nghi hoặc mà đánh giá cửa chính của ngôi chùa nhìn Ôn Lương nói: “Đại nhân, nơi này có chút không đúng, trước kia thuộc hạ đã từng tới đây, nơi này có Bồ Tát cực kỳ linh nghiệm, cho nên tuy rằng hẻo lánh một chút, nhưng vẫn có khách không ngại đường xá xa xôi mà đến đây, hương khói cực kì tràn đầy. Nhưng hiện tại xem ra, lại có vẻ rất an tĩnh.”
Ôn Lương trầm ngâm, đột nhiên phác giác ra nơi này xác thật khiến cho người ta có một loại cảm giác hương khói không vượng. Nhưng mà hiện tại sương mù trong núi quá nhiều, nếu là bỏ qua ngôi chùa này, chỉ có thể ở trong sương mù mà miễn cưỡng lên đường, quá mức nguy hiểm nên không thể được.
“Lý thị vệ, hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.”
Lý thị vệ gật đầu nhận lệnh, liền đi qua gõ cửa, thực mau liền có một tiểu hòa thượng mày thanh mắt đẹp ra mở cửa, Lý thị vệ vội nói rõ ý đồ mình đến đây, vị tiểu hòa thượng kia niệm A Di Đà Phật với bọn họ sau đó đi mời trụ trì đến.
Trụ trì là một lão hòa thượng, nếp nhăn trên mặt rất nhiều, nhưng mặt mày đầy vẻ từ bi bình thản không tranh với đời của người xuất gia.
“Mạn phép quấy rầy, đoàn người của chúng ta vì mải lên đường, nên bỏ lỡ trạm nghỉ chân, bây giờ rừng núi lại xuất hiện sương mù, hy vọng đêm nay có thể ở đây tá túc một đêm.” Ôn Lương chắp tay nói.
Trụ trì rõ ràng là có chút khó xử, nhưng thấy Ôn Lương lời nói thành khẩn, thở dài một tiếng, niệm A Di Đà Phật một tiếng, liền cho bọn họ ở trong chùa tá túc, kêu một hòa thượng trẻ tuổi đưa bọn họ tới sương phòng trong hậu viện của chùa nghỉ ngơi.
Vị trí của ngôi chùa ở một nơi cực kỳ thanh tịnh, trong sương phòng ngoại trừ có một cái giường một cái ngăn tủ một cái bàn và hai băng ghế dài thì không có đồ vật gì khác, đến giường cũng là từ khúc gỗ tạo thành mặt phẳng cứng rắn, trên giường trải chăn mỏng đã cũ.
Như Thúy nhíu mày, sau đó phân phó đám người Thanh Y đi đem đệm chăn trong xe ngựa chuyển đến, đem giường chỉnh sửa qua một lần.
Rất nhanh liền có tiểu hòa thượng đưa đồ ăn trong chùa tới, Như Thúy cô nương nhìn thấy đồ chay đơn giản không chút dầu mỡ, lại nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì thêm, thấy tiểu hòa thượng kia tò mò nhìn chăn đệm trải trên giường, liền khách khí nói: “Tiểu sư phụ, phu quân nhà ta bị bệnh chưa khỏi, mà ban đêm trong núi lại lạnh, cho nên cần thêm nhiều tầng đệm chăn, nếu không lại bệnh nặng thêm.”
Tiểu hòa thượng kia thấy nàng khách khí, người lớn lên lại xinh đẹp phi phàm, hai cái rượu nằm liền nhấp ra tới, đâu phải người ở địa phương nhỏ này có thể thấy, trong lòng liền động, ở trong lòng vội vàng niệm A Di Đà Phật, liền lui xuống.
Thấy tiểu hòa thượng như chạy trốn, Như Thúy cô nương có chút không hiểu được, rất nhanh liền bỏ qua, đang muốn gọi Ôn Lương tới ăn một chút gì, lại thấy hắn cười như không cười mà nhìn mình, trên mặt Như Thúy cô nương đánh cái dấu chấm hỏi, thoạt nhìn thật sự là vô tội, làm cho trong lòng Ôn Lương dâng lên một cổ tức giận nhưng lại không biết nên phát tiết như thế nào.
Vì đây là tá túc ở trong chùa, so không được với khách điếm, cho nên nhiều cái cũng bất tiện, sau khi ăn xong, Như Thúy cô nương cũng không có yêu cầu nấu nước ấm để tắm, chỉ kêu hạ nhân đưa tới hai bồn nước ấm đơn giản mà lau người cùng ngâm chân.
“Ôn đại nhân, ở bên ngoài chúng ta liền không cần có quy củ quá nhiều, tới đây cùng nhau ngâm chân thư giản.” Như Thúy cô nương cởi giày ra, nói Ôn Lương cùng nhau ngâm chân.
Ôn Lương cười cười, ngồi bên người nàng, cởi giày vớ, liền cùng nhau ngâm chân trong một chậu nước.
Ban đêm sương mù quả nhiên đem toàn bộ không gian núi rừng gian bao phủ toàn bộ, tầm nhìn chỉ có khoảng ba mét, ngoài ba mét đó là một mảnh sương mù mênh mông.
Nghỉ tạm trước, Lý thị vệ lại tới tìm Ôn Lương.
“Đại nhân, thuộc hạ vừa rồi đi xem xét, phát hiện bên ngoài cửa sau của chùa ở trên tường lưu lại rất nhiều dấu viết leo lên, thoạt nhìn đã được một ít thời gian, nhưng mà lại rất khả nghi.” Lý thị vệ trầm giọng nói: “Thuộc hạ vừa rồi đi tìm hòa thượng trong chùa tìm hiểu, nghe bọn hắn nói, nơi này vốn là hương khói cực kì tràn đầy, nhưng mà mấy năm trước ở phụ cận nơi này tới một đám cường đạo chiếm núi xưng vương, tuy rằng bọn họ không thường ra ngoài cướp bóc, nhưng cũng làm khách hành hương không dám đến đây dâng hương, dần dần chùa miếu này liền vắng vẻ. Hơn nữa hôm nay thuộc hạ còn nhìn thấy trong núi rừng có bóng người lấp ló, phỏng chừng là có người chú ý đến đoàn xe của chúng ta, thuộc hạ sợ là đêm nay sẽ có dị động.”
Sau khi nghe xong, Ôn Lương bừng tỉnh hiểu ra vì sao lúc trước lão trụ trì lại lộ ra vẻ mặt khó xử, sợ là bọn họ đến sẽ khiến những cường đạo đó theo dõi bọn họ, cũng khiến chùa bị cường đạo phá hoại, đến lúc đó không tránh được một hồi tai họa, chùa miếu vốn đã thanh tịnh khó có thể duy trì lại càng đi xuống.
Ôn Lương trầm ngâm một lát, nói: “Lý thị vệ, đêm nay ngươi cho đoàn người cảnh giác một chút, đừng ngủ quá say. Đúng rồi, ngươi theo lời ta phân phó đi an bài một chút.” Nói, thấp giọng dặn dò vài câu.
“Vâng.”