Có thể có ai đó nghĩ tôi thích Sunty, nhưng tôi cũng không chắc là tôi có thích hay không. Tôi có cảm giác như tôi không cho phép bản thân yêu ai nữa. Có lẽ vậy ... Ở phòng kí túc xá của tôi không chỉ có tôi và Sunty mà còn có thêm 2 bạn nam nữa ⊂( ´ ▽ ` )⊃. Họ khá thân thiện và hòa đồng, mạnh mẽ nữa, chả bù cho tôi (╥_╥) ... Ngày đầu tiên thì tôi chưa quen nên khá nhút nhát và rụt rè. Nhưng tôi làm quen khá nhanh nên cũng mở lòng hơn với họ !!(v゚ー゚)ハ(゚▽゚v)
Như lời hứa thì cuối tuần thì tôi vẫn về thăm anh. Không có anh thì quả là buồn (´-﹏-`;), nhưng phải quen với điều đó. Trong cái phòng này thì hầu như 3 thằng đàn ông kia không hề biết nấu ăn, nên mấy việc này thì tôi đảm nhiệm. Họ có vẻ quý mến tôi và khen tôi giống đàn bà ... nghe không vui lắm nhỉ ...
..
Cuối tuần này, như dự định, tôi về thăm anh trai. Nhưng thật ngạc nhiên, khi tôi mở cánh cửa ra :
- S ... Sunty, sao cậu lại ở đây ...
- À~không có gì to tát đâu ...
- ý cậu là sao ...
- Tôi hỏi cậu, cậu có muốn yêu không ?
- Tôi nghĩ là ...
- Trả lời nhanh đi nào
- Tôi nghĩ là tôi chưa sẵn sàng, tôi cần suy nghĩ thêm ..
- Sao cậu cứ phải dối trá với bản thân, cậu nghĩ sao thì nói như vậy, không cần phải dối trá đâu ..
- Đừng bao giờ hỏi tôi về cái thứ tên là tình yêu... tôi không muốn nhắc lại nó 1 lần nào nữa ...
- C ... cậu khóc à ...
- Không... tôi không khóc, bụi bay vào mắt thôi ...
- Muốn khóc à, cứ khóc đi, dựa vào vai tôi này, chả ai ngăn cản nhóc khóc đâu ...
- Tôi không hề khóc.... tôi chỉ ..híc híc ...
Tôi dựa đầu vào vai Sunty và bật khóc ...tôi khóc à, tôi đúng 1 thằng đàn ông yếu đuối. Có lẽ tôi đầu thai nhầm giới tính thì phải ... Chỉ là một chuyện bé xíu xiu thôi, không có gì phải khóc cả .... Mà cái cảm giác ấm áp này là sao ... Phải chăng bản thân tôi vẫn muốn có một tình yêu thật sự ... Tôi không biết nữa... Nhưng có lẽ, sự tổn thương sau một tình yêu gian dối đã vùi lấp nó rồi sao ..
(⌣_⌣”).
Sao không có ai đó cho một bình luận nhỉ, nó free mà.