Pháp Y Tần Minh - Quyển 3: Ngón tay thứ mười một

Chương 40: Vụ án thứ 10 - Xác treo dưới cống (2)

Ngày 20 tháng Chín, tết Trung thu đã gần kề, trời tự dưng trở lạnh, áo ngắn tay không chịu được nữa, chúng tôi phải thay áo đồng phục cảnh sát tay dài.

Ngày nào cuối giờ làm cũng phải thay quần áo khiến chúng tôi cảm thấy rất phiền hà. Sau khi nhận được giấy mời của thành phố Trình Thành, chúng tôi chẳng kịp thay thường phục đã nhảy luôn lên xe cảnh sát chạy tới hiện trường.

Chúng tôi đang rất cần một cuộc phá án thành công để xóa bỏ ít nhiều cảm giác thất bại đang dằn vặt suốt mấy ngày nay khi chuyên án Ba Sáu đi vào ngõ cụt. Trong chuyên án Ba Sáu, chúng tôi thậm chí không biết được pháp y còn có thể phát huy tác dụng gì.

Trình Thành là một thành phố cấp huyện, kinh tế tương đối phát triển, án mạng rất ít khi xảy ra. Nhưng trên đường đến Trình Thành, chúng tôi được biết vụ án này rất lạ lùng, thậm chí người báo án còn kinh hãi đến suýt ngất. Điều tra viên phải vất vả lắm mới giúp người báo án trấn tĩnh lại được để hỏi han về tình hình cụ thể.

Rẽ xuống khỏi đường cao tốc, Trương Bình Nhất, chính trị viên đội Cảnh sát hình sự Công an thành phố Trình Thành, cũng là một bác sĩ pháp y có thâm niên, bước lên xe khám nghiệm của chúng tôi. Để tiết kiệm thời gian, anh đã giới thiệu vắn tắt về tình hình vụ án cho chúng tôi nghe.

*

Chiều hôm nay, Trương Xuân Hạc nhận được điện thoại của công ty quản lý bất động sản. Có người phản ánh trong thang máy của tòa nhà số 4 khu chung cư Quý Lâm hình như có mùi thối bốc lên.

Trương Xuân Hạc là công nhân sửa chữa của công ty quản lý bất động sản Phong Hóa, đồng thời cũng làm việc cho rất nhiều công ty bất động sản khác. Hiện nay, việc sử dụng chung nguồn tài nguyên kỹ thuật ngày càng phổ biến, nguyên nhân là do nhân viên kỹ thuật không được coi trọng, kỹ thuật không bằng tiền bạc…

Trương Xuân Hạc đến công ty bất động sản Phong Hóa đã được hai năm rưỡi, nhưng gần như chưa bao giờ đặt chân đến khu chung cư Quý Lâm vốn dĩ cũng thuộc phạm vi quản lý của công ty Phong Hóa. Đây là một khu chung cư cao cấp, trang thiết bị tất nhiên cũng khá hoàn chỉnh nên rất ít khi xảy ra trục trặc.

Trước khi đến khu chung cư, Trương Xuân Hạc đã xem xét kỹ lưỡng bản đồ kiến trúc của khu chung cư Quý Lâm để tìm hiểu trước. Là công nhân sửa chữa có bề dày kinh nghiệm, nếu đến nơi mà lại không biết bắt đầu từ đâu thì thật mất mặt.

Phía sau thang máy của khu chung cư có hai lớp cửa chống cháy, bên trong là cầu thang bộ. Phía dưới đoạn cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai là nắp cống dẫn xuống bể nước thải của tầng này. Mỗi một tầng đều có đường nước thải riêng, chủ yếu có tác dụng thoát nước thải, cũng có một số đường điện, đường mạng chạy bên trong cống nước thải. Đương nhiên, đường điện thì không thể khiến cho đường nước thải bốc mùi được. Có lẽ do đường nước thải bị tắc khiến nước thải ứ lại, chỉ có nước thải mới có thể bốc ra mùi hôi thối.

Thế nhưng đường nước thải bị tắc khiến nước thải ứ đọng bốc mùi nhất định phải trải qua một thời gian tích lũy lâu dài, tại sao trong suốt thời gian đó không có ai phản ánh về vấn đề này? Đặc biệt là trong thời buổi con người ngày càng khó tính, mối quan hệ giữa chủ hộ và công ty quản lý bất động sản lúc nào cũng căng thẳng như hiện nay.

Nhân viên công ty quản lý bất động sản lại giải thích nhẹ tênh rằng khu chung cư Quý Lâm là kiểu mỗi đơn nguyên có hai hộ, hai cầu thang, thang máy di chuyển khá nhanh nên hầu như chẳng ai leo thang bộ. Tầng một là nhà kho, không có người ở, nên dù chỉ ở tầng hai, người ta cũng đi thang máy. Nếu không đi lối cầu thang bộ thì rất khó ngửi thấy mùi lạ, bởi cầu thang bộ được ngăn cách bởi cửa chống cháy, không khí lưu thông. Còn bây giờ đến trong thang máy cũng ngửi thấy mùi lạ thì chắc chắn đã bị tắc một thời gian rất dài.

Trương Xuân Hạc là công nhân điện nước, cũng kiêm luôn nghề thông cống, việc này với anh ta chỉ là chuyện vặt, nhưng trời lạnh thế này mà phải xuống nước thì kiểu gì cũng ốm, hơn nữa nước ở đấy đâu phải nước bình thường, mà là nước cống. Dù chỉ là công nhân điện nước thì cũng phải chú ý giữ gìn ngọc thể.

Anh ta mặc trang phục không thấm nước, chật vật lắm mới nhấc được nắp cống nước thải dưới gầm cầu thang lên, dưới cống nước thải đen ngòm, mùi hôi thối xông lên nhức mũi. Trương Xuân Hạc làm nghề thông cống bao nhiêu năm nay, cũng coi như kinh nghiệm đầy mình, nhưng thối thế này thì quả thực chưa từng có.

“Liệu dưới cống có chó, mèo chết không nhỉ?” Trương Xuân Hạc nhìn sang nhân viên công ty quản lý bất động sản nói. “Anh xem, thối khủng khϊếp thế này mà tôi còn phải chui xuống, các anh phải thêm tiền cho tôi đấy!”

Anh nhân viên đã bịt mũi nôn ọe ầm ĩ, vừa quệt nước mắt vừa gật đầu lia lịa: “Thêm hai trăm tệ!”

Trương Xuân Hạc rất tự tin với khả năng thích ứng của mình, loáng cái đã quen với mùi thối, liền đeo khẩu trang, theo cầu thang bên thành ống cống tụt xuống dưới.

Khi đầu đã thụt xuống hẳn trong lòng cống, mắt vẫn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột, chỉ còn chút ánh sáng le lói lọt vào miệng cống soi đường cho anh ta. Hai chân còn chưa chạm đất, anh ta bỗng thấy mông mình va phải thứ gì đó.

“Còn chưa đến đáy giếng, sao lại có thứ gì ở lưng chừng thế này?” Trương Xuân Hạc một tay nắm tay vịn trên thành cống, tay còn lại bật đèn gắn trên mũ bảo hộ, rồi ngoảnh đầu lại, quét ánh đèn về phía sau lưng.

Phía sau là lòng cống rộng, ánh đèn chiếu sáng trưng một khoảng sau lưng. Vừa nhìn, toàn thân Trương Xuân Hạc đã lông tóc dựng ngược.

Ngay sau lưng anh ta là một thân người lơ lửng, đầu cúi gục, chỉ cách anh ta có nửa mét, tóc rũ kín mặt, đang khe khẽ đung đưa.

“Ma!” Cảnh tượng kinh hoàng khiến Trương Xuân Hạc sợ vỡ mật, suýt nữa thì rơi xuống cống. May sao hai tay anh ta vẫn nắm chặt được vào tay vịn. Anh ta cuống cuồng leo vội lên trên, lao vọt ra khỏi cổng khu chung cư, ngã phịch xuống bãi cỏ, sau đó run rẩy lấy điện thoại ra gọi 110, vứt lại anh nhân viên công ty vẫn ngồi đực mặt bên miệng cống, không biết chuyện gì đã xảy ra.

*

“Cậu xuống đấy thật à?” Lâm Đào mặt mũi tái mét, túm chặt lấy cánh tay tôi hỏi.

“Phải!” Tôi nhìn xuống miệng cống.

Bể nước thải có kết cấu hình chữ “b”, phía trên là một đường ống thẳng, phía dưới là một bể ngầm hình vuông. Hay nói cách khác, đứng ở miệng cống không thể trông thấy tình hình dưới cống.

Nhưng con ma theo lời người báo án không nấp trong góc của lòng bể, mà lơ lửng ngay trong đoạn đường ống gần miệng cống. Vì tôi đã thấy một cái bóng lờ mờ ở gần cầu thang tay vịn trong lòng ống cống.

“Đã theo nghề pháp y thì chẳng bao giờ tin vào ma quỷ.” Tôi cầm đèn khám nghiệm chiếu xuống lòng cống. Mùi xác thối cho tôi biết, đây là hiện trường giấu xác, nhưng tử thi lại nằm ngay góc chết ở phía dưới miệng cống dạng ống, không nhìn rõ được.

“Người báo án nói là con ma bay lơ lửng.” Một điều tra viên run rẩy nói. “Anh ta nói chắc chắn là bay lơ lửng, bởi vì anh ta xuống được nửa chừng thì nhìn thấy nó đung đưa ngay sau lưng.”

“Đung đưa?” Tôi nhíu mày. “Thế nó không cắn à?”

“Là thật đấy!” Điều tra viên nhận ra vẻ dửng dưng của tôi, “Trương Xuân Hạc nói rằng lúc đó còn cách đáy bể một đoạn, chân con ma không thể chạm đất được nên chắc chắn là trôi dật dờ trong không trung. Anh nói xem, nếu là người hay xác chết thì làm sao lại lơ lửng trong không trung được?”

Nước dưới cống rất cạn, tại sao xác chết lại trôi lơ lửng trong lòng cống? Lại còn đung đưa được nữa? Đúng là khó hiểu. Cũng chính vì khó hiểu nên từ lúc báo án đến giờ đã một tiếng đồng hồ trôi qua mà cảnh sát vẫn nhớn nhác đứng đó, không ai dám xuống xem tình hình ra sao.

“Chết tôi cũng chả sợ, nhưng tôi sợ ma.” Anh phó giám đốc trẻ vẫn được người ở đây gọi là Triệu To Gan phân trần.

“Pháp y chúng tôi là nhân viên kỹ thuật chứ có phải cu li đâu? Vớt xác đâu phải là công việc của chúng tôi?” Không phải tôi không muốn vớt xác, nói thật lòng thì lúc đó tôi cũng hơi ghê ghê.

Tôi quay sang nhìn Đại Bảo và Lâm Đào, thấy mặt ai cũng tái xanh tái mét, lại nhìn sang các điều tra viên, mọi người đều né tránh ánh mắt của tôi.

Trước ánh mắt tò mò của không ít người dân đứng xem, kiểu gì tôi cũng phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Trước khi đến đây, mọi người có thể viện lý do “bảo vệ hiện trường đợi chuyên gia của sở Công an tỉnh đến khám nghiệm” để lần lữa câu giờ. Nhưng giờ chúng tôi đã đến rồi, không còn lý do gì để thoái thác việc xuống cống nữa. Nếu để người ta bảo pháp y cũng sợ ma thì đúng là quá mất mặt. Đã nói phải tích cực giải quyết yêu cầu của nhân dân, yêu cầu của nhân dân bây giờ là chúng tôi phải xuống dưới thăm dò, xem con ma kia mặt mũi ra sao, vậy thì chúng tôi không xuống không được.

Nghĩ là vậy, tôi lấy hết can đảm đeo đèn lên đầu, men theo cầu thang tụt xuống ống cống.

Tình hình gần như giống hệt với phản ánh của người báo án Trương Xuân Hạc, sau khi tụt xuống một quãng, bắp chân tôi chạm phải một thứ gì đó đung đưa.

Chỗ này có lẽ đã đến phần cuối của đoạn đường ống, cũng là đoạn đầu của bể nước thải, cách đáy bể ít nhất trên hai mét rưỡi, đáng lẽ không thể có thứ gì ở đây mới phải. Nhưng đích xác là tôi cảm thấy có một thứ gì đang quệt qua quệt lại sau cẳng chân mình.

Tôi giật mình kinh hãi, dựng ngược tóc gáy, lúc này mà tôi rú lên một tiếng thì người bên trên kiểu gì cũng bỏ chạy tán loạn. Tôi cố gắng kìm nén cơn khϊếp đảm, chiếu đèn xuống đó. Từ trên nhìn xuống dưới, thấy lưng chừng đường ống đúng là có một tử thi lơ lửng, có đầu, có tay, có chân, tóc dài rũ kín mặt, đu đưa giữa không trung.

Đặc biệt là mái tóc phủ lấp khuôn mặt, khe khẽ phất phơ theo nhịp lắc lư của cơ thể. Hình ảnh này khiến tôi liên tưởng đến một loạt những thước phim rùng rợn trong các bộ phim kinh dị “Vòng tròn oan nghiệt”, “Hồn ma xóm vắng”.

Người bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng này, kiểu gì cũng cho là ma nữ bay lơ lửng.

Nhưng lý trí nói với tôi, đó là xác chết, không phải là ma. Kinh nghiệm nhiều năm theo nghề pháp y đã tôi rèn cho tôi một tâm lý vững vàng. Tôi tiếp tục leo xuống, đến khi nhìn rõ diện mạo của tử thi, tôi mới thở hắt ra.

Mùi hôi thối khủng khϊếp dội thẳng vào thần kinh khứu giác của tôi. Tôi nín thở, quan sát xác chết một lát. Thoạt nhìn có vẻ như là một phụ nữ trung niên, tóc tai rũ rượi phủ kín mặt. Dưới hai nách nạn nhân vừa hay mắc vào mớ dây nhợ loằng ngoằng trong lòng ống cống, mà mớ dây nhợ không thể nhìn rõ trong bóng tối đen ngòm nên cái xác trông như đang bay lơ lửng.

Tôi tự trách mình lúc nãy đã thần hồn nát thần tính, rồi ngửa đầu soi đèn lên đoạn cầu thang phía trên. Trên một đoạn tay vịn có dấu vết va chạm rất rõ, vẫn còn dính máu.

Tôi trèo lên khỏi miệng cống, sắp xếp mọi người kéo tử thi lên.

“Chắc là hung thủ đã ném xác từ miệng cống xuống.” Tôi an ủi Lâm Đào vẫn chưa kịp hoàn hồn. “Thi thể đập vào tay vịn khiến quỹ đạo rơi chuyển hướng, văng về phía lòng bể. Nhưng lưng chừng bể lại có rất nhiều dây điện, dây cáp chằng chịt nên thi thể vướng vào dây điện treo lủng lẳng ở đó.”

“Thế thì khi hung thủ vứt xác xuống sẽ nghe thấy tiếng va đập với tay vịn cầu thang, nhưng sẽ không nghe thấy tiếng xác chết rơi xuống nước.” Đại Bảo nói. “Chắc hắn sẽ nghĩ đây là động không đáy đây.”

“Sao lại vừa khéo như thế được?” Lâm Đào nói. “Chắc là tại oan ức quá đấy mà.”

Tôi đến bó tay trước mức độ mê tín của anh chàng!