Trong con mắt của bác sĩ pháp y, mọi thi thể đều biết nói, tuy không cất được thành lời nhưng pháp y vẫn nghe thấy được.
Vụ án lần này cũng không ngoại lệ.
ADN lấy được ở bên ngoài bαo ©αo sυ tại hiện trường chính là của vợ Vương Thiên Chính. Chứng cứ này đã chứng minh được một điều, đây là một vụ vu oan giá họa đã được tính toán kỹ lưỡng.
“Nếu là như vậy,” tôi khẳng định, “vụ án sẽ phá được dễ dàng.”
Trưởng phòng Hồ gật đầu, nói với các điều tra viên trong tổ chuyên án: “Chúng tôi có thể khẳng định, hung thủ chính là người quen của Vương Thiên Chính và Tinh Tinh, nếu không, Tinh Tinh sẽ không thể mở cửa cho đối tượng vào lúc nửa đêm. Còn nữa, hung thủ rất có khả năng gặp trở ngại về chức năng sinh lý, ví dụ như không thể xuất tinh.”
Tổn thương trong âʍ đa͙σ Tinh Tinh rất rõ rệt, có thể khẳng định hung thủ đã xâm hại nạn nhân nhưng không để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙. Chứng bệnh mà trưởng phòng Hồ vừa nhắc đến là chỉ người bệnh có ham muốn tìиɧ ɖu͙©, có thể cương cứng, nhưng khi thực hiện hành vi tìиɧ ɖu͙© lại không thể xuất tinh, không đạt đến cực khoái được. Cho nên người mắc phải chứng bệnh này sẽ rất đau khổ, và cũng không thể có con.
“Ý anh muốn nói,” điều tra viên chính hỏi lại, “là nhân viên tại văn phòng luật Vương Thiên Chính, chưa kết hôn hoặc đã kết hôn mà không có con?”
Giao điểm duy nhất trong mạng lưới quan hệ của Vương Thiên Chính và Tinh Tinh chỉ có thể là các đồng nghiệp trong văn phòng luật, nên người quen chung của hai người họ, khả năng lớn nhất chính là đồng nghiệp.
Trưởng phòng Hồ gật đầu: “Tôi nghĩ điểm này thì không khó điều tra.”
“Trong giai đoạn điều tra bước đầu, chúng tôi cũng đã điều tra các nhân viên của văn phòng luật.” Một điều tra viên mở sổ ghi chép ra, nói. “Văn phòng luật có tất cả hai mươi bảy người, ngoài tám phụ nữ và Vương Thiên Chính ra, còn mười tám người. Mười tám người này…”
Điều tra viên tra tìm thông tin về các nhân viên chép trong sổ, đếm một chốc rồi nói: “Đã kết hôn và có con, mười người. Còn lại tám người, năm người được tuyển vào cùng đợt với Tinh Tinh, Hải Bình. Trong năm người này, có bốn người có mối quan hệ mập mờ với Tinh Tinh, còn lại một người ở ngoại thành, tối nào cũng về nhà, vào đêm xảy ra vụ án cũng thế.”
“Nghĩa là, chỉ cần phải thẩm vấn ba người còn lại?” Tôi hỏi.
Điều tra viên gật đầu: “Trong số ba người này có một người đã kết hôn được hai năm, chưa có con. Hai người còn lại đang yêu đương, chưa kết hôn. Trước mắt, không thể xác định đối tượng nào khả nghi hơn cả.”
Tôi day trán rồi hỏi: “Trong ba người này, có ai có mâu thuẫn với Vương Thiên Chính không”
Điều tra viên lắc đầu, nói: “Tuy Vương Thiên Chính rất sợ vợ nhưng ở văn phòng lại có quyền uy tuyệt đối, không ai dám đối đầu với anh ta. Đương nhiên, rất có thể là trong công việc, Vương Thiên Chính đã làm mếch lòng ai đó nên mới chuộc họa vào thân.”
“Tôi chỉ đoán mò thôi.” Tôi nói. “Người này rõ ràng muốn hãm hại Vương Thiên Chính, hơn nữa còn lên kế hoạch rất công phu, lấy trộm được cả bαo ©αo sυ đã dùng của Vương Thiên Chính, vậy thì có thể khẳng định là họ ở gần nhau. Các anh nghĩ xem, hung thủ không thể lúc nào cũng túc trực dưới nhà Vương Thiên Chính, đợi anh ta đi vứt rác rồi bới tìm bαo ©αo sυ đã dùng được. Còn nếu ở gần, có lẽ đã vô tình nhìn thấy bαo ©αo sυ của anh ta nên tiện tay nhặt luôn.”
Mọi người cùng gật gù.
“Còn một điểm nữa,” tôi nói, “theo những thông tin đã nắm bắt được, cá nhân tôi nhận thấy đối tượng đã kết hôn mà chưa có con đáng ngờ nhất. Vì một người thế này mà không thể có con, chắc chắn sẽ càng thêm căm ghét, đố kỵ người đàn ông vượt trội hơn mình về mọi mặt. Vừa hay vợ của Vương Thiên Chính đang mang thai, liệu có phải vì ghen ghét nên mới rắp tâm hãm hại không nhỉ?”
Điều tra viên chính nói: “Tuy không có chứng cứ xác thực nhưng anh phân tích nghe rất có lý. Tin tốt lành đây, đối tượng đã kết hôn nhưng chưa có con sống ở tòa nhà ngay bên cạnh nhà Vương Thiên Chính.”
“Nếu mọi người đều cảm thấy có lý,” phân đội trưởng Dương nãy giờ im lặng chợt lên tiếng, “vậy thì hãy chia làm ba nhóm. Một nhóm bí mật khám nhà của nghi phạm. Một nhóm điều tra tình hình ăn mặc của đối tượng vào hôm đó, đồng thời đối chiếu với dữ liệu camera giám sát. Nhóm thứ ba điều tra xem, vào đêm xảy ra vụ án, đối tượng có đủ điều kiện thời gian gây án hay không.”
*
Khi nhóm thứ nhất của chúng tôi vẫn chưa thu được kết quả gì, nhóm thứ hai đã báo tin về.
Nghi phạm tên là Mạnh Xuân Oa, thuở nhỏ gặp nhiều bất hạnh. Đến năm 20 tuổi, bị tai nạn giao thông thọt chân, điều trị vật lý trị liệu cả năm mà vẫn không thể hồi phục bình thường.
Chính vì đối tượng bị thọt chân nên nhóm điều tra viên đã phát hiện ra vào khoảng 1 giờ đêm, có một người cà nhắc đi lẫn trong một đám đông đi ăn khuya lẻn ra khỏi tòa chung cư.
“Các anh phán đoán thời gian tử vong có chính xác không thế?” Phân đội trưởng Dương gọi điện cho trưởng phòng Hồ, nói. “Nghi phạm có lẽ rời khỏi hiện trường vào lúc 1 giờ, nhưng các anh lại phán đoán thời gian tử vong vào khoảng 2 giờ, khoảng là khoảng bao nhiêu?”
Trưởng phòng Hồ nói: “Sai số hoàn toàn có thể lên tới một tiếng. Ngoài ra, nạn nhân tử vong do mất máu kéo dài, tử vong một cách từ từ, vào lúc hung thủ rời khỏi hiện trường, chưa chắc nạn nhân đã chết ngay.”
Phân đội trưởng Dương bèn nói: “Được, nếu anh đã nói vậy thì tôi ký lệnh bắt người luôn nhé!”
Trưởng phòng Hồ thoáng do dự, đưa mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn lại bằng ánh mắt khẳng định.
Tôi rất tự tin, là vì với tư cách là lực lượng xung kích của nhóm thứ nhất, tôi vừa mới có được thu hoạch.
Trên ban công nhà Mạnh Xuân Oa phơi mấy chiếc quần áo, vì hai hôm nay trời mưa nên vẫn chưa khô, mà theo kết quả điều tra của nhóm thứ ba, đó chính là quần áo Mạnh Xuân Oa đã mặc trong bữa tiệc tối hôm đó.
Trên một chiếc áo T-shirt bằng sợi cotton, Lâm Đào đã vô tình phát hiện ra một vật nhỏ xíu màu xanh lẫn trong thớ vải.
Đó chính là một mẩu sợi trên dây nilon.
Dây nilon là loại sợi cứng, khi cắt đứt sợi dây, trên đầu sợi dây có thể dính lại vài vụn sợi nilon nhỏ. Thật không may, mẩu sợi nilon này lại bị dính vào áo Mạnh Xuân Oa mà anh ta không hề hay biết, thậm chí máy giặt cũng không xả sạch được mẩu sợi này đi.
Đương nhiên, muốn cho người không biết, trừ phi mình đừng làm, một đồng chí trong phòng Giám định ADN đã cắt vụn tấm áo của Mạnh Xuân Oa ra và tìm thấy ADN của nạn nhân trên một vài mảnh vải.
*
Ngay từ lúc chúng tôi thả Vương Thiên Chính ra, Mạnh Xuân Oa đã chuẩn bị sẵn tâm lý mình sẽ bị bắt. Sau khi bị bắt giữ, anh ta không hề có hành động phản kháng dư thừa.
Mạnh Xuân Oa là người hùn vốn lập nghiệp cùng Vương Thiên Chính, thế nhưng Vương Thiên Chính keo kiệt lại ít quan tâm đến vị “khai quốc công thần” này, hơn thế nữa, lại luôn có tâm lý đề phòng anh ta.
Phất lên là Vương Thiên Chính, nhận thưởng là Vương Thiên Chính, ngày ngày được các người đẹp vây quanh cũng là Vương Thiên Chính. Còn Mạnh Xuân Oa chỉ là một gã thọt, một vai phụ bé nhỏ ẩn trong xó tối chẳng được ai chú ý.
Nhưng tất cả những điều đó đều không khiến Mạnh Xuân Oa nảy ra ý định giá họa cho Vương Thiên Chính.
Cho đến khi Tinh Tinh, người tình trong mộng của anh ta cũng liếc mắt đong đưa với Vương Thiên Chính, mới thổi bùng lên ngọn lửa ghen tuông trong lòng, khiến anh ta mất ăn mất ngủ.
Mạnh Xuân Oa mắc chứng không thể xuất tinh, chưa bao giờ biết đến mùi vị cao trào, nhưng mỗi lần quan hệ, thấy vợ mình ngất ngây sung sướиɠ, anh ta cũng được thỏa mãn về mặt tâm lý.
Nhưng thứ thỏa mãn ấy không thể khỏa lấp được nỗi bất hạnh không con.
Sau khi vợ Vương Thiên Chính mang bầu, có lẽ là xuất phát từ sự quan tâm, cũng có lẽ vì muốn khoe khoang, Vương Thiên Chính thường xuyên hỏi han vấn đề con cái của Mạnh Xuân Oa.
“Hai năm rồi, vẫn chưa bầu bí gì, hai người đâu còn trẻ nữa, cũng nên cân nhắc đến chuyện con cái đi thôi.” Mỗi lần nghe thấy Vương Thiên Chính nói như vậy, Mạnh Xuân Oa đều lẳng lặng siết chặt nấm đấm.
Hôm ấy, thời cơ cuối cùng đã đến.
Mạnh Xuân Oa ngẫu nhiên nhìn thấy Vương Thiên Chính xuống nhà vứt rác, trong túi rác có một bαo ©αo sυ. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta đã lẳng lặng nhặt lấy cái bαo ©αo sυ ấy. Nhưng kỳ thực đến tận thời khắc đó, anh ta vẫn chưa biết mình sẽ làm gì.
Tối hôm đó, Tinh Tinh quyến rũ tuyệt vời.
Nhưng cô hoàn toàn không để mắt tới Mạnh Xuân Oa. Sau buổi tiệc, cô đã kéo Vương Thiên Chính cùng về.
Cơn ghen bốc lên ngùn ngụt trong người, Mạnh Xuân Oa bám theo hai người đến dưới nhà Tinh Tinh, nhưng rất bất ngờ khi thấy gã ngốc Vương Thiên Chính còn không cả lên lầu, dứt khoát giằng ra khỏi bàn tay níu kéo của người đẹp, lập tức bỏ về ngay.
Vẻ thất vọng tràn trề trên sắc mặt Tinh Tinh càng khiến Mạnh Xuân Oa đau đớn. “Đừng thất vọng, còn có anh đây, anh sẽ chiều chuộng em.” Mạnh Xuân Oa thầm nghĩ.
Sau đó, đúng như chúng tôi đã phán đoán, Mạnh Xuân Oa lừa Tinh Tinh mở cửa, bóp cổ cô đến ngất xỉu, sau đó trói chặt cô lên giường, dùng mũi dao từ từ cứa rách quần áo cô thành từng mảnh, cưỡиɠ ɧϊếp, gϊếŧ người, vu oan, quét dọn hiện trường.
Mạnh Xuân Oa nói, thoạt tiên anh ta không hề muốn gϊếŧ Tinh Tinh, nhưng giày vò cô hồi lâu, vẫn không thể nào đạt được sự thỏa mãn về tâm lý. Trong một lúc bất cẩn, chẳng may anh ta rạch phải người Tinh Tinh, thấy cô quằn quại trong đau đớn, anh ta bỗng cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Vì thế, anh ta đã đánh mất sự kiềm chế cuối cùng, trượt chân xuống vực tối thăm thẳm…