Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Chương 64: Vụ án thứ 15 - Nhà vàng giấu xác (2)

Phát hiện của Đại Bảo chính là vết bong tróc biểu bì trong lòng bàn tay phải, rất nhẹ, nhưng vì có vạt da bong nên phương hướng rất rõ ràng. Tổn thương này hình thành do bị vật thể sắc bén trượt qua, phương hướng là từ cườm tay lên đầu ngón tay.

“Vật gì có thể gây ra được nhỉ?” Đại Bảo thắc mắc. “Hơn nữa hướng tác dụng lực và hướng tạo ra thương tích lại trái ngược nhau.”

“Lấy lớn bỏ nhỏ đi.” Tôi nói. “Thời gian tử vong là 2 giờ sáng, có thể khẳng định được chưa?”

Mọi người gật đầu.

Phân tích hiện trường không thể để mắt đến tất cả mọi chi tiết, không thể vì một vài tiểu tiết thiếu hợp lý mà thay đổi cả phương hướng phán đoán chủ đạo, đây chính là phương châm “lấy lớn bỏ nhỏ” mà các chuyên gia thường nhắc đến. Pháp y là người chứ không phải thánh, không thể nào giải thích được tất cả mọi hiện tượng ở hiện trường, cho nên khi phân tích vụ án, chỉ cần giải thích rõ phương hướng chủ đạo là được.

Tôi nhấc cổ tay và cổ chân của nạn nhân lên quan sát. Trên làn da trắng mịn bị dây trói thít chặt lằn từng vết máu, có thể thấy trước khi chết, nạn nhân đã phải vật vã trong đau đớn.

Tôi quay sang nói với trưởng phòng Hồ: “Theo anh thấy, nếu đã là người quen, thích chơi SM, tại sao lại phải dùng băng dính dán miệng lại?”

Trưởng phòng Hồ hiểu ý của tôi. Mặt dưới lớp băng dính không có máu, nhưng mặt trên lại dính đầy máu, phần da bên dưới băng dính không hề bị rạch. Điều này cho thấy hung thủ đã dùng băng dính bịt miệng trước, sau đó mới cầm dao hành hung. Rõ ràng không phải khi hung thủ rạch vào người nạn nhân rồi, thấy nạn nhân đau đớn kêu rên mới dán băng dính bịt miệng nạn nhân lại.

“Hay là đã có ý định hành hung bằng dao nên mới phải dán miệng từ trước?” Trưởng phòng Hồ phán đoán.

Tôi cúi đầu không nói gì.

Điện thoại của trưởng phòng Hồ chợt đổ chuông.

Vết tϊиɧ ŧяùиɠ trong bαo ©αo sυ phát hiện được ở hiện trường đúng là của Vương Thiên Chính.

Trưởng phòng Hồ mừng rỡ: “Thế là phá án được rồi. Bαo ©αo sυ còn mới, lại là của Vương Thiên Chính, đến tận bây giờ Vương Thiên Chính vẫn một mực phủ định đã đến nhà nạn nhân, lần này xem hắn cãi đằng trời.”

Đã có bằng chứng đanh thép, tôi không nói thêm gì nữa, cẩn thận khâu vết mổ lại, kết thúc ca khám nghiệm.

Một cô gái xinh đẹp thế này chắc hẳn không bao giờ muốn mình trở nên khó coi. Chúng tôi cố gắng hết sức để khâu thật tỉ mỉ các vết mổ lại, sau đó dùng bông cồn lau sạch vết máu tại những vết thương trên khuôn mặt cô.

*

Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của trưởng phòng Hồ.

“Cái tay Vương Thiên Chính này cứng đầu thật đấy.” Trưởng phòng Hồ nói. “Thẩm vấn suốt một đêm mà vẫn không chịu khai nhận. Chứng cớ rành rành mà vẫn khóc lóc kêu oan.”

“Thế bên bộ phận điều tra nói thế nào?” Tôi hỏi.

Theo công tác điều tra, thẩm vấn lâu năm, nhờ tích lũy kinh nghiệm nên đội ngũ điều tra viên thường có trực giác rất nhạy bén. Thực tế đã chứng minh, trực giác kiểu này thường đúng. Trực giác của điều tra viên là căn cứ tham khảo quan trọng đối với phương hướng điều tra của nhân viên khám nghiệm hiện trường.

“Đây chính là lý do chúng tôi muốn gọi cậu đến tiếp tục tham gia điều tra đấy.” Trưởng phòng Hồ nói. “Nghe điều tra viên chính nói, trong suốt quá trình thẩm vấn, Vương Thiên Chính luôn khẳng định mình không hề vào nhà Tinh Tinh. Khi nghe nói đến chứng cứ là cái bαo ©αo sυ, thoạt tiên anh ta sững lại, sau đó gào lên kêu oan. Điều tra viên chính nói cậu rất có hứng thú với lý thuyết về phản ứng nhỏ của Khương Chấn Vũ đang khá thịnh hành gần đây, đã từng theo học Khương Chấn Vũ, nếu phán đoán theo lý thuyết này thì đối tượng không giống như đang nói dối.”

Tôi trầm ngâm giây lát.

“Ngoài ra,” trưởng phòng Hồ nói tiếp, “bộ phận điều tra camera giám sát đã nghiên cứu lại lần nữa về dữ liệu camera ở khu chung cư, tuy người ra vào rất nhiều, hơn nữa nhìn không rõ đặc điểm cơ thể, nhưng theo các đồng nghiệp của Vương Thiên Chính phản ánh, tối hôm đó anh ta mặc áo khoác đỏ. Xem trong dữ liệu video, điều tra viên phát hiện ra có một đôi nam nữ đi vào khu chung cư lúc 9 giờ 30 phút, rồi người đàn ông ra khỏi đó lúc 9 giờ 40 phút. Người đàn ông mặc áo đỏ, còn cô gái kia ăn mặc giống hệt như Tinh Tinh.”

“Nếu như đó đúng là họ thì Vương Thiên Chính đâu có đủ điều kiện thời gian để gây án?” Tôi hỏi.

“Anh ta còn không có cả thời gian để lên nhà.” Trưởng phòng Hồ khẳng định. “Vậy tại sao bαo ©αo sυ của anh ta lại ở nhà Tinh Tinh? Không thể giải thích được! Ngoài ra, hôm đó là cuối tuần, cho nên khoảng 2 giờ sáng, tức thời điểm Tinh Tinh bị sát hại, vẫn có rất nhiều người ra vào khu nhà, cũng có người mặc áo màu đỏ, nên hệ thống camera giám sát không thể chứng minh được điều gì.”

“Hay là thế này đi,” Tôi thở hắt ra một hơi dài, “mười lăm phút nữa, chúng ta gặp nhau dưới chân tòa nhà Tinh Tinh ở, rồi tới hiện trường xem sao.”

*

Hiện trường đã bị phong tỏa, vì không thông gió nên vẫn nồng nặc mùi máu tanh. Hải Bình đã chuyển ra khỏi hiện trường. Nghe nói ông chủ nhà hôm nào cũng tới văn phòng luật Thiên Chính làm ầm ĩ lên đòi bồi thường, nhưng Vương Thiên Chính đang bị tạm giam, không ai giải quyết được, chủ nhà liền chuyển hướng sang đồn cảnh sát khu vực, đóng đô ở trước cổng đồn ăn vạ.

Đại Bảo và Lâm Đào lúi húi khắp nhà tìm kiếm chứng cứ dấu vết, còn tôi lại bị thu hút bởi khung cửa màu trắng sắc bén trước cửa chính hiện trường.

Cửa chính là cửa sắt, bên trong có khung cửa bằng gỗ màu trắng. Có thể thấy khi sửa sang lại căn phòng này, họ đã đổi cánh cửa gỗ kiểu cũ trước đây thành cửa bảo hiểm bằng sắt, nhưng vẫn giữ lại phần khung cửa màu trắng.

Sau khi dùng chất Benzidine để kiểm tra phản ứng hóa học, thật bất ngờ, trên khung cửa đã hiện ra phản ứng với máu màu xanh biếc, hơn nữa, phản ứng này lại xảy ra ngay trên rìa cạnh sắc bén của khung cửa.

“Phần rìa cạnh sắc bén này hướng vào trong nên không thể cọ sát vào đây được.” Tôi soi kính hiển vi quan sát hình dạng của vết máu, nói. “Thế thì tại sao lại có vết máu ở đây?”

Trưởng phòng Hồ ngồi xuống bên cạnh tôi, quan sát một lát rồi trợn mắt kêu lên: “Tay nạn nhân!”

“Phải rồi!” Tôi gật đầu. “Chính là vết xước mà Đại Bảo đã phát hiện ra, bị rìa sắc của khung cửa cứa vào.”

Đại Bảo nghe nhắc đến tên mình, vội chạy tới tham gia phân tích: “Lại kết hợp với chiều hướng của vết thương, thế thì chắc nạn nhân đã đưa tay bấu vào khung cửa, rồi cơ thể bật về phía sau, lòng bàn tay bị phần rìa sắc cứa vào.”

Tôi gật đầu, nói: “Vết thương nói lên hai điều. Thứ nhất, kết hợp với phần cổ nạn nhân có lẽ cũng bị tổn thương, có thể suy đoán nạn nhân bị tấn công bất ngờ tại cửa nên vô thức đưa tay bám vào khung cửa, nhưng vì sức yếu hơn hung thủ nên đã bị lôi vào trong nhà. Cho thấy hung thủ tấn công ở ngay cửa chính chứ không phải là ở trong phòng. Thứ hai, trên cửa chính có mắt mèo, nếu không phải người quen thì nạn nhân sẽ không thể mở cửa cho một người lạ vào ban đêm được.”

Trưởng phòng Hồ nói: “Rất có lý. Nói tóm lại, theo ý cậu thì, hung thủ là người quen của Tinh Tinh nhưng không phải Vương Thiên Chính. Vì Tinh Tinh đã ngầm ra hiệu cho Hải Bình muốn kết nạp Vương Thiên Chính vào đội ngũ người tình nên Vương Thiên Chính hoàn toàn có thể vào phòng một cách bình thường.”

“Em cũng thiên về ý đó.” Tôi nói. “Nhưng chưa thể loại trừ khả năng Vương Thiên Chính quá hấp tấp, nên đã có hành vi bạo lực ngay ngoài cửa. Từ dấu vết này, về cơ bản có thể nhận định hung thủ hành hung đột ngột ngay tại cửa rồi bóp cổ Tinh Tinh đến chết ngất. Sau đó, hắn tìm được dây trói, trói chân tay nạn nhân lại để cưỡиɠ ɧϊếp rồi đâm chém khắp người nạn nhân.”

“Nhưng phải giải thích thế nào về cái bαo ©αo sυ đây?” Đại Bảo nói. “Sự thực đã chứng minh, Tinh Tinh bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, nhưng trong âʍ đa͙σ không hề có tϊиɧ ɖϊ©h͙, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong bαo ©αo sυ chỗ khe giường.”

“Cái này thì em không rõ.” Tôi cụp mắt xuống, lắc đầu. “Nhưng em thấy chúng ta nên khám xét công khai nhà của Vương Thiên Chính. Chúng ta đã biết tối hôm đó Vương Thiên Chính mặc áo màu gì, còn nạn nhân lại bị mất máu nhiều đến vậy, cho dù hung thủ đã giặt sạch quần áo, kiểu gì vẫn có phản ứng với vết máu ẩn.”

*

Tại nhà Vương Thiên Chính.

Một phụ nữ xinh đẹp bụng bầu to tướng đang khóc lóc thảm thiết. Một cô công an đang ngồi cạnh vỗ khẽ lên vai chị ta, nhẹ nhàng an ủi.

Tôi thấy hơi lo lắng. Việc chúng tôi bất ngờ ập đến hiển nhiên đã gây tổn thương tâm lý nặng nề cho người phụ nữ đang mang thai kia. Nếu chúng tôi bắt nhầm người thì đúng là có lỗi với người ta.

Việc gì càng lo lắng thì lại càng dễ xảy ra. Bộ quần áo Vương Thiên Chính đã mặc tối hôm trước vẫn còn nguyên trong máy giặt, chưa hề động đến. Chúng tôi cho thử nghiệm vết máu tại các đường may, mép áo suốt gần một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không có phản ứng.

“Có lẽ chúng ta bắt nhầm người thật rồi.” Tôi buột miệng nói.

Người phụ nữ lập tức thôi khóc, mở to đôi mắt nhìn chúng tôi tràn đầy hy vọng.

Tôi vô cùng áy náy, đi đến bên cạnh người phụ nữ, nói: “Vì hiện trường có chứng cứ chắc chắn nên chúng tôi đã bắt giữ chồng chị. Nhưng theo như tình hình trước mắt, có rất nhiều khả năng anh ấy không phải là hung thủ, anh ấy vẫn là một người đàn ông đứng đắn, một người chồng tốt.”

Người phụ nữ há miệng kinh ngạc, không thốt nổi nên lời.

Vương Thiên Chính không thể hành hung nạn nhân ngay trước cửa, nếu làm như vậy, kiểu gì trên quần áo cũng sẽ dính phải vết máu. Điều duy nhất không thể lý giải nổi chính là cái bαo ©αo sυ còn mới.”

Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng.

“Trưởng phòng Hồ, anh bảo cái bαo ©αo sυ được sử dụng lúc nào?” Tôi hỏi.

“Mới trong vòng hai ngày lại đây thôi.”

Tôi quay sang hỏi người phụ nữ: “Hị và anh nhà gần đây có gần gũi nhau không?”

Người phụ nữ chợt đỏ bừng mặt.

“Cô ấy đang mang thai mà!” Trưởng phòng Hồ ra hiệu ngăn tôi đừng nói nữa.

Người phụ nữ biết tôi đang muốn giúp Vương Thiên Chính nên khẽ đáp: “Có, tối hôm kia.”

“Nếu là như vậy,” tôi nhìn trưởng phòng Hồ, mạnh dạn nói. “Liệu có phải là một ai khác đã lấy trộm bαo ©αo sυ Vương Thiên Chính đã dùng để vu oan hãm hại anh ấy không?”

Trưởng phòng Hồ hiểu ý tôi, bèn lấy điện thoại ra, gọi ngay cho phòng xét nghiệm ADN: “Bây giờ, cần phải khám nghiệm bổ sung đối với vật chứng quan trọng trong vụ án này, chính cái bαo ©αo sυ. Hãy kiểm tra bên ngoài bαo ©αo sυ, xem ADN ở trên đó là của người phụ nữ nào.”

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn chúng tôi, căng thẳng và nghi hoặc.

Kỳ thực sự việc rất đơn giản. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bαo ©αo sυ là của Vương Thiên Chính, nếu là bαo ©αo sυ Vương Thiên Chính dùng khi quan hệ với Tinh Tinh, vậy thì ADN bên ngoài bαo ©αo sυ phải là của Tinh Tinh. Còn nếu ADN bên ngoài là của vợ anh ta, vậy thì tại sao bαo ©αo sυ mà hai vợ chồng họ dùng lại chạy đến hiện trường? Chỉ có một khả năng là cố tình vu cáo!

“Ngoài ra, tôi cảm thấy kẻ gây ra chuyện này chắc chắn là một kẻ biếи ŧɦái tìиɧ ɖu͙©.” Trên đường quay về, tôi nói. “Biếи ŧɦái tìиɧ ɖu͙© thường xảy ra ở những người đàn ông gặp trở ngại về chức năng sinh lý. Như trong vụ án này, hung thủ thực sự đã không để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong hoặc bên ngoài cơ thể nạn nhân, rất có khả năng hắn có vấn đề về chức năng sinh lý.” Nói đến đây, tôi lại nghĩ đến chuỗi vụ án Vân Thái. Bốn vụ án trước đó đều có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhưng không có tϊиɧ ŧяùиɠ, không thể xét nghiệm ADN. Trong khi vụ án cuối cùng lại có tϊиɧ ɖϊ©h͙, có tϊиɧ ŧяùиɠ, có thể xét nghiệm ADN, tôi vẫn không thể hiểu được tại sao.

“Tỉnh ta có chuyên gia y học lâm sàng khoa sản,” trưởng phòng Hồ nói, “tôi sẽ giới thiệu cậu tới đó, cậu tới thỉnh giáo thử xem thế nào. Biết đâu sự việc khiến chúng ta đau đầu lại chỉ là chuyện vặt đối với chuyên gia thì sao?”

Tôi gật đầu, lời anh ấy rất có lý.