Trong phòng, năm, sáu người đang đứng vây quanh bàn giải phẫu, kín mít không chừa một chỗ trống.
Thấy chúng tôi bước vào, đội trưởng Tiêu Kiến thuộc đội Cảnh sát hình sự Công an huyện Sâm Nguyên vội tháo găng tay, tiến lại bắt tay chúng tôi. Đội trưởng Tiêu cũng xuất thân từ bác sĩ pháp y, tầm ngoài bốn mươi, dáng người thấp lùn vạm vỡ. Dù hiện tại anh ta đảm đương trọng trách chỉ đạo các vụ án hình sự quan trọng của thành phố Sâm Nguyên, nhưng mỗi khi có thi thể cần khám nghiệm, anh ta đều sẽ đích thân giải phẫu. Anh ta từng nói một câu làm cảm động không biết bao nhiêu bác sĩ pháp y mới vào nghề: “Bác sĩ pháp y là cảnh sát hình sự ưu tú nhất, chúng ta làm việc bằng tình yêu nghề cháy bỏng và bầu nhiệt huyết căng tràn”. Nhờ vào kỹ thuật chuyên môn điêu luyện, anh ta đã bước vào hàng ngũ chuyên gia pháp y của tỉnh, là bác sĩ pháp y duy nhất của cơ quan công an cấp huyện trở thành chuyên gia pháp y cấp tỉnh.
“Trưởng phòng Tần, lại xem đi!” Đội trưởng Tào bảo mấy thực tập sinh đứng dẹp sang một bên, lộ ra mảnh xác trên bàn giải phẫu.
Tuy đã quen nhìn xác chết nhưng trông thấy mảnh xác thế này, tôi vẫn phải chau mày.
Trên bàn giải phẫu là một phần thi thể phụ nữ, do máu đã chảy kiệt nên màu da trắng bệch tới đáng sợ, vừa nhìn đã sởn da gà. Đó là một mảnh thân thể, không có đầu, không có tay chân, nằm trơ trọi ở đó, trông rùng rợn vô cùng.
Tôi chậm rãi mặc trang phục giải phẫu, cùng đội trưởng Tiêu tới bên cạnh thi thể.
Đây là mảnh thi thể của một cô gái có thân hình rất đẹp, nhìn vào da mà đoán, chắc cũng chưa nhiều tuổi lắm. Phần cơ tại mặt cắt của cổ và tứ chi trắng bợt do mất máu quá nhiều.
Tôi khẽ nâng mảnh xác lên, quan sát phần lưng, nói: “Vết hoen tử thi hầu như không có, chắc là nạn nhân đã bị xẻ xác sau khi tử vong chưa lâu.”
Đội trưởng Tiêu khẽ gật đầu. Sau khi tử vong, nạn nhân bị xẻ xác ngay sẽ khiến máu trong các mạch máu lớn chảy ồ ạt ra ngoài qua chỗ đứt, máu trong cơ thể chảy kiệt, đương nhiên sẽ không hình thành vết hoen tử thi rõ rệt.
“Sao vết cắt trên da ở vùng cổ trông như vẫn có chút phản ứng sống?” Tôi nhìn vào vết cắt ở cổ.
Phần cổ của nạn nhân chỉ còn sót lại một nửa, hung thủ đã cắt ngang cổ nạn nhân ở gần đốt sống cổ thứ tư. Có thể nhận ra, hẳn là nạn nhân trước đây từng sở hữu một chiếc cổ cao thon thả, trắng trẻo tuyệt đẹp.
Mặt cắt có rất nhiều vạt da nham nhở lộn xộn, tổ chức da tại một vài vạt da hình như hơi có phản ứng sung huyết. Phản ứng sung huyết cũng là một loại phản ứng sống. Xương cổ không phải được tách rời tại đĩa đệm cột sống mà là bị chém đứt ngang giữa đốt sống cổ.
“Phản ứng sống?” Một thực tập sinh đeo kính cận kêu lên. “Hay là… chặt đầu?”
Chặt đầu? Hành vi man rợ này đã rất hiếm gặp trong xã hội hiện đại.
Tôi lắc đầu: “Không, nếu chặt đầu lúc còn sống, phản ứng sống tại mặt cắt sẽ cực kỳ rõ rệt. Trong khi phản ứng sống của nạn nhân lại không rõ lắm, bởi vậy, tôi cho rằng, có lẽ là tổn thương vào lúc hấp hối.”
“Vậy thì còn đỡ, ít ra cô ấy cũng không phải chịu đau đớn.” Anh chàng cận thị cất giọng thương xót.
Tôi nhìn vào mặt cắt ở tứ chi của nạn nhân, nói: “Có vẻ như hung thủ mù tịt về kết cấu cơ thể người, chắc chắn hắn không biết thế nào là khớp xương cả.”
Đội trưởng Tiêu nói: “Phải, tất cả mọi mặt cắt đều có vạt da rõ rệt, đều bị chặt ngang xương, trong khi ổ khớp lại hoàn toàn nguyên vẹn. Hắn đã phải tiêu tốn rất nhiều sức lực mới có thể chặt đứt hai phần xương cứng nhất của cơ thể người là xương cánh tay và xương đùi.”
“Đúng là hung thủ đã phải tiêu hao rất nhiều sức lực.” Tôi nói. “Mỗi mặt cắt đều có tới vài chục vạt da, cho thấy để cắt đứt được một bộ phận, hung thủ đã phải cắt đến vài chục nhát dao. Sau khi cắt đứt da và cơ bắp, hắn mới chặt xương.”
“Bây giờ, về cơ bản tớ đã có thể tưởng tượng ra hiện trường máu me khủng khϊếp tới đâu.” Lâm Đào đứng cạnh tôi bịt mũi nói.
“Theo trưởng phòng Tần thì dụng cụ dùng để xẻ xác có mấy loại?” Đội trưởng Tiêu hỏi.
“Em cho rằng dụng cụ dùng để cắt da và tổ chức mềm có lẽ là vật gọn nhẹ, dễ cầm, sắc nhọn.” Tôi nói. “Còn dao để chặt xương có lẽ là loại dao phay rất nặng. Hai đặc điểm này không thể cùng xuất hiện ở một loại dao được, bởi vậy em cho rằng có hai con dao.”
Đội trưởng Tiêu gật đầu tán thành: “Nạn nhân vừa chết, hung thủ đã tìm ngay được hai con dao để xẻ xác, cho thấy có lẽ nạn nhân chết ở trong nhà, và trong nhà có sẵn hai loại dao này.”
Tôi bỗng sực nhớ ra một chuyện, vội cầm kéo và kẹp cầm máu lên, cắt lấy một miếng thịt nhỏ tại mặt cắt của tứ chi nạn nhân rồi dùng vải gạc thấm lấy chút máu của nạn nhân, nói: “Đội trưởng Tiêu, nhờ anh điều giúp một xe đưa mẫu vật về mau chóng làm xét nghiệm ADN, sau đó nhập vào kho dữ liệu ADN của người mất tích để đối chiếu thử xem. Xác định nhân thân của nạn nhân là điều quan trọng nhất.”
“Phải đấy!” Lâm Đào hai tay đeo găng tay trắng đang nâng một cái túi xác rắn ba màu xanh đỏ trắng xen kẽ lên. “Nhân tiện chở tớ tới phòng kỹ thuật luôn, tớ muốn thử tìm manh mối từ vật đựng mảnh xác.”
*
Xe cảnh sát đã đi khuất, chúng tôi lại tiếp tục công việc khám nghiệm tử thi.
“Đội trưởng Tiêu, theo anh thì chúng ta phải làm sao mới xác định được thời gian tử vong của thi thể này đây?” Tôi nghĩ mãi không ra.
Đội trưởng Tiêu lắc đầu nói: “Hết cách rồi. Vào mùa này, lại quấn trong chăn bông, mức độ thối rữa không nghiêm trọng. Một ngày tới một tuần đều có thể.”
“Vẫn may, một số vị trí quan trọng của thi thể chưa bị hủy hoại.” Tôi dùng kẹp cầm máu kẹp lấy một miếng vải gạc, đưa vào trong bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nạn nhân để lấy mẫu vật từ âʍ đa͙σ, tiến hành xét nghiệm vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể.” Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© và âʍ đa͙σ không hề có tổn thương hay bong tróc biểu bì, xét nghiệm vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng ra kết quả âm tính, hẳn là nạn nhân không bị xâm hại tìиɧ ɖu͙© trước khi tử vong.”
Đội trưởng Tiêu đang cầm hai chiếc kẹp cầm máu chỉnh đốn lại tổ chức mềm rối loạn ở bên trong mặt cắt tại vùng cổ: “Tôi thấy, một cô gái trẻ bị xẻ xác thì hẳn là không phải vì tìиɧ ɖu͙©, mà là vì tình yêu.”
“Xương móng còn không?” Mặt cắt vùng cổ vừa hay ở đúng vị trí của xương móng, nên tôi vội hỏi.
“Không tìm thấy.” Đội trưởng Tiêu đáp. “Có vẻ như không còn nữa.”
“Vậy thì tìm kiếm sẽ hơi tốn công đấy!” Tôi vừa nói, vừa cầm dao phẫu thuật lên. “Có thể rạch ra được không?”
Tôi quan sát kỹ lưỡng, nhận ra giữa hai bầu vυ' của nạn nhân có một vùng trắng nhợt. Tôi chợt nhớ tới một vụ án thời thực tập, chính nhờ vào vùng trắng nhợt ở trước ngực của nạn nhân mà chúng tôi đã xác định được nạn nhân từng bị khống chế trước khi chết, hơn nữa tổn thương này đã trở thành điểm đột phá của vụ án (1).
(1) Xem vụ án “Người vợ xấu số”, tập 1 “Người giải mã tử thi”.
*
Do nạn nhân có làn da rất trắng, cộng thêm mất máu nghiêm trọng nên lại càng thêm bợt bạt, bởi vậy vùng trắng nhợt nhìn không rõ lắm. Tôi vội lấy bông thấm cồn lau đi lau lại một chốc, vùng da trắng nhợt dần dần hiện rõ.
“Đội trưởng Tiêu đúng là chuyên gia.” Tôi tấm tắc khen. “Nếu không nhờ anh tinh mắt nhận ra vùng da trắng nhợt ở đây, chúng ta cứ thế mổ tách khoang ngực, bụng thì sẽ phá hủy mất chứng cứ này.”
Đội trưởng Tiêu khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây chính là chứng cứ để xác thực cho lời khai của hung thủ sau khi đã phá án. Không chỉ có vậy, thông thường mục đích của động tác tì lên ngực là gì?”
“Hãʍ Ꮒϊếp, bóp cổ hoặc bịt mũi.” Tôi nói. “Vậy thì chúng ta cần tập trung vào vùng cổ của nạn nhân, nếu có thể tìm ra chứng cứ xác thực, chí ít cũng có thể xác định được nguyên nhân tử vong trong tình trạng thiếu đầu và tứ chi.”
Thông thường trong trường hợp nạn nhân tử vong do bị siết cổ dẫn tới ngạt thở cơ học, phần lớn dấu hiệu ngạt thở sẽ biểu hiện ở đầu và tứ chi của thi thể, đó là căn cứ để xác định nguyên nhân tử vong. Nếu như mất đầu và tứ chi sẽ thiếu hụt rất nhiều căn cứ để xác định hiện tượng ngạt thở cơ học.
“Thi thể đã cho chúng ta rất nhiều manh mối!” Đội trưởng Tiêu chỉ vào một vết sẹo phía dưới vυ' phải của nạn nhân, nói. “Có lẽ đây là một dấu vết rất quan trọng.”
Tôi gật đầu nói: “Đây có khả năng là vết mổ túi mật. Hơn nữa, mô hạt tại bề mặt vết mổ vẫn rất mềm, cho thấy thời gian mổ chưa lâu.”
“Phải!” Đội trưởng Tiêu nói. “Theo tôi thấy, từ lúc mổ tới lúc bị sát hại, có lẽ chỉ khoảng hai tháng.”
“Vậy thì dễ rồi.” Đại Bảo nói. “Tới bệnh viện điều tra, người mổ túi mật hai tháng trước có lẽ không nhiều.”
“Nếu nạn nhân làm phẫu thuật tại Sâm Nguyên thì còn dễ.” Tôi nói. “Nếu là người từ nơi khác tới thì khó đấy. Anh quên rồi à, lúc nãy ở trên xe chúng ta đã phân tích có lẽ nạn nhân không phải người bản địa còn gì?”
Đội trưởng Tiêu và Lý Đại Bảo cùng gật đầu.
“Nếu là người ở nơi khác thì rất khó khoanh vùng.” Đội trưởng Tiêu nói. “Bây giờ chúng ta chỉ biết còn nước còn tát, điều tra từ người bản địa.”
“Giải phẫu đã nhé?” Tôi cảm thấy con dao phẫu thuật đang rung lên trên tay.
“Trong hõm bả vai sau lưng nạn nhân có hiện tượng xuất huyết do chèn ép rõ rệt.” Đầu tiên, tôi mổ phần lưng của nạn nhân ra. “Điểm này cho thấy trước khi tử vong, nạn nhân bị đè xuống một mặt phẳng và giãy giụa, hoàn toàn phù hợp với sự xuất hiện của vùng da trắng nhợt ở trước ngực mà chúng ta vừa phát hiện ra.”
“Phần cơ tại vùng cổ nạn nhân tuy đã thấm đầy máu,” tôi nói, “nhưng vẫn có thể nhìn ra một số vết xuất huyết lớn dạng mảng ở lớp cơ dưới sâu nằm biệt lập với những chỗ thấm máu này.”
Đội trưởng Tiêu nói: “Đúng vậy, nhất trí với ý kiến của anh. Có lẽ hung thủ đã tì đầu gối lên ngực nạn nhân rồi bóp cổ khiến nạn nhân bị ngạt thở cơ học mà chết.”
Đại Bảo đang giải phẫu khoang ngực, bụng của nạn nhân, nói: “Nội tạng có hiện tượng tụ máu, ở tim có điểm xuất huyết, có thể hỗ trợ cho suy đoán nạn nhân tử vong do ngạt thở.”
“Ồ!” Đại Bảo dừng lại một lát, nói. “Trong dạ dày nạn nhân có thức ăn.”
“Để nguyên đó!” Tôi thấy Đại Bảo đang định đưa dao mổ rạch mở dạ dày thì ngăn lại. “Để em xem dạ dày cho.”
Tôi lấy một sợi dây mảnh buộc chặt hai đầu dạ dày của nạn nhân lại rồi cẩn thận rạch mổ men theo bờ cong nhỏ của dạ dày. Trong dạ dày của nạn nhân có một ít nhũ trấp, không nhiều. Tôi đổ vật chất trong dạ dày lên một cái sàng, nâng lên mũi ngửi rồi mang tới bên vòi nước ở đầu bàn giải phẫu xối nước rửa.
“Sao em lại thích làm việc này nhỉ?” Đại Bảo ọe một cái. “Mùi ghê quá!”
Tôi chẳng buồn để ý tới Đại Bảo, nhìn những thứ sền sệt đang từ từ hiện rõ trong sàng: “Trong nhũ trấp có lá rau, vỏ ớt, vỏ cà chua, trứng gà xào và rong biển. Tất nhiên, còn loáng thoáng có mùi rượu.”
“Có tác dụng gì không?” Đại Bảo hỏi. “Tìm người thích ăn những món này à?”
“Đương nhiên không phải!” Tôi lừ Đại Bảo một cái. “Có tác dụng chứ! Quan trọng là đằng khác, về họp tổ chuyên án rồi nói tiếp.”
Đội trưởng Tiêu liếc nhìn tôi, mỉm cười hiểu ý.
Chúng tôi đo đạc được độ dài thân thể và độ dài đốt sống của nạn nhân, cân đo trọng lượng phần thân của nạn nhân rồi bảo cậu thực tập sinh mang kính cận dựa vào công thức trong sách để tính toán ra chiều cao và cân nặng. Tiếp đến, chúng tôi bắt đầu cưa lấy xương mu.
Khi chúng tôi bóc tách tổ chức mềm và xương sụn trên liên hợp xương mu, cậu thực tập sinh cận thị đã đọc ra kết quả: “Báo cáo đội trưởng Tiêu, nạn nhân cao 1,65474 mét, nặng 45,221 cân.”
Đội trưởng Tiêu phì cười: “Có cần thiết phải chuẩn xác đến thế không? Chỉ là phép tính mang ý nghĩa thống kê thôi mà. Đúng với suy đoán của tôi lúc đầu, nạn nhân cao khoảng 1,65 mét, nặng 45 cân.”
“Tuổi vẫn còn trẻ.” Tôi sờ vào chỗ tiếp nối của liên hợp xương mu, nói. “Có vẻ như mới khoảng 23 tuổi.”
“Có thể trực tiếp nhìn ra sao?” Anh chàng cận thị hỏi. “Chứ không cần phải tính toán à? Em nhớ là mỗi khi thi, em sợ nhất là phải học thuộc lòng những công thức phức tạp.”
Tôi nói: “Không tin? Thế cậu tính thử xem.”
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vọng lại tiếng bước chân dồn dập.
Viên cảnh sát khu vực trông coi trạm xe bus vừa nãy chạy xộc vào cửa: “Thế này ạ! Mấy hôm trước, chúng em nhận được tin báo, nói là ở khu vực chúng em quản lý có một cô gái bị mất tích, đặc điểm nhận dạng chính là từng phẫu thuật túi mật hai tháng về trước. Vừa nãy nghe các anh nói mổ túi mật gì gì đó, em liền báo ngay cho người nhà mất tích. Họ liền theo em tới nhận xác đây.”
“Đã lấy ADN người thân của nạn nhân chưa?” Đội trưởng Tiêu hỏi.
“Lấy từ hôm báo tin mất tích, hiện đã có kết quả. Đợi có kết quả ADN của nạn nhân mới đối chiếu được.” Viên cảnh sát khu vực nói.
“Người mất tích chiều cao, cân nặng bao nhiêu, độ tuổi thế nào?”
“Người mất tích tên là Triệu Hồng, cao 1,62 mét, nặng chưa tới 50 cân, 23 tuổi.” Viên cảnh sát khu vực trả lời.
“Sai số trong phạm vi cho phép, quan trọng là tuổi rất chính xác.” Trên mặt đội trưởng Tiêu bừng lên một tia hy vọng.
Người đang gào khóc ngoài cửa chính là mẹ của Triệu Hồng. Bà mẹ được hai cô cảnh sát dìu vào phòng giải phẫu, vừa nhìn thấy mảnh xác đặt trên bàn mổ, bà đã ngất lịm. Cảnh sát khu vực vội vã bấm vào huyệt nhân trung của bà.
Đợi mẹ Triệu Hồng từ từ tỉnh lại, tôi thận trọng hỏi: “Bác khẳng định đây là con gái bác?”
Mẹ Triệu Hồng thoạt tiên rũ rượi gật đầu, sau đó bỗng gào lên xé họng: “Thằng Vương Siêu trời đánh thánh vật! Mày đã lừa gạt con gái tao, mày đã gϊếŧ con bé! Tao sẽ không tha cho mày!”
Viên cảnh sát khu vực giải thích: “Là thế này. Khi báo tin mất tích, họ nói rằng Triệu Hồng qua lại thân mật với một anh hàng xóm tên là Vương Siêu. Nhưng Vương Siêu nhà nghèo khó nên nhà Triệu Hồng không đồng ý cho con gái lấy Vương Siêu, còn giới thiệu cho Triệu Hồng một đám khác. Triệu Hồng không đồng ý, mấy hôm trước đã cùng Vương Siêu bỏ nhà ra đi.”
“Thời đại này rồi mà vẫn còn ép duyên con cái?” Đại Bảo lầm bầm. Tôi biết anh ấy từng bị người nhà ép cưới nhưng vẫn nhất quyết lựa chọn cô người yêu hiện tại.
“Nếu nạn nhân là Triệu Hồng thật,” tôi nói, “thì Vương Siêu đúng là nghi can số một. Trước hết phải tìm Vương Siêu đã.”
Đại Bảo liếc xéo tôi: “Thế là phá được án rồi à? Vậy thì cần gì đến kỹ thuật nữa?”
Tôi chau mày: “Phá án sớm là tốt chứ sao? Còn về nhà ăn Tết nữa chứ!”