Trong tất cả các loài động vật, chỉ duy nhất loài người là tàn nhẫn. Họ là động vật duy nhất xây dựng niềm vui trên nỗi đau khổ tự tạo.
Mark Twain
Mỗi dịp Tết đến xuân về, đâu đâu cũng nghẹt cứng những người, đặc biệt là nhà ga trên mọi vùng miền đất nước, đúng là người đông như kiến cỏ, đây quả là một đặc sắc dân tộc khiến người ta vô cùng khó chịu.
Năm nào cũng vậy, trước Tết là khoảng thời gian những người “bị tội phạm xỏ mũi dắt đi” như chúng tôi đây lo lắng nhất, chỉ sợ dịp sum họp gia đình cả năm mới có một lần lại bị phá đám chỉ vì một cú điện thoại bất ngờ.
Hai tiếng đồng hồ trước, tôi nhận được điện thoại của sư phụ, bảo tôi tới thành phố Sâm Nguyên kiểm tra hiện trường một vụ án. Do công an địa phương không nói rõ tình tiết vụ án qua điện thoại nên khi ngồi trên xe tới Sâm Nguyên, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.
May mà còn hơn hai tuần nữa mới đến Tết, nếu như vụ án không quá phức tạp, tôi tin rằng trong vòng hai tuần có thể tóm gọn được thủ phạm đang rắp tâm phá rối kỳ nghỉ Tết của chúng tôi. Trước khi đi, tôi an ủi Linh Đan rằng cứ yên tâm, không mất Tết đâu mà lo. Tôi cũng hiểu tâm trạng của nàng, dù sao cũng là kỳ nghỉ Tết đầu tiên sau khi chúng tôi cưới nhau.
Sâm Nguyên là một thành phố cấp huyện ở phía tây bắc của tỉnh chúng tôi, nằm ở vị trí giáp ranh với bốn tỉnh. Thường thì nơi giáp ranh nhiều tỉnh luôn rất phức tạp nhưng thành phố Sâm Nguyên lại là một ngoại lệ. Gần mười năm qua, nơi đây chẳng có mấy vụ án mạng đúng nghĩa, số lượng án mạng thấp nhất toàn tỉnh. Công nghiệp điện tử phát triển mạnh mẽ đã mang đến cho người dân thành phố một cuộc sống sung túc và ổn định.
Có thể là vì mười năm qua chưa gặp phải vụ án nghiêm trọng nào nên cơ quan công an địa phương hẳn cũng hơi lúng túng, đến cả gọi điện thoại cho sư phụ cũng không nói rõ được tình hình vụ án.
Sâm Nguyên tuy chỉ là thành phố cấp huyện nhưng lại là nút giao thông quan trọng trong khu vực. Mỗi dịp Tết đến, nhà ga nơi đây vận chuyển đến một triệu lượt hành khách, thực sự là một áp lực nặng nề đối với một thành phố cấp huyện, nhưng bên cạnh đó, cũng mang lại cơ hội phát triển kinh tế cho thành phố.
Vốn đã nghe nói, nhưng lần đầu tiên đặt chân tới ga tàu của thành phố Sâm Nguyên, tôi mới tin là sự thực.
GPS hiển thị còn hai cây số nữa là tới ga Sâm Nguyên, nhưng xe của chúng tôi đã phải bò như rùa, không thể đi số 3 được nữa. Tôi không bấm còi cảnh sát, bởi vì tôi hiểu rằng còi cảnh sát cũng chẳng thể giúp được gì ngoài những ánh mắt lườm nguýt.
Là người nóng tính, tôi sợ nhất là lái xe trong điều kiện thế này. Không thể chịu đựng nổi, tôi quay đầu lại nhìn hai gã Đại Bảo và Lâm Đào vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn lờ đờ ngái ngủ ở phía sau, nói: “Lần trước bảo hai người đi học lái xe, đã tiến hành đến đâu rồi?”
“Ơ? Tới rồi à? Sao trông giống Thượng Hải thế?” Lâm Đào không trả lời thì chớ, còn hỏi ngược lại tôi.
Tôi bó tay, quay lại, tiếp tục chuyển số 0, số 1, số 2.
Di chuyển thêm được một cây số, tôi đã phát hiện ra nguyên nhân tắc đường. Có vài chiếc xe cảnh sát đỗ ở phía trước, đèn nhấp nháy xanh lét. Giữa các xe cảnh sát chăng một vòng dây cảnh giới, bên ngoài vòng dây, người ta xúm đông xúm đỏ, kiễng chân, vươn cổ ngó xem.
“Những người kia mang vác bao nhiêu đồ đạc, thế mà vẫn cố chen vào được, tài thật đấy!” Đại Bảo thở dài bất lực.
Người xem đứng quây thành vòng, chiếm hết nửa phần đường dành cho xe cơ giới và toàn bộ phần đường dành cho người đi bộ, ô tô chen chúc nhau ở nửa đường còn lại. Hơn chục cảnh sát đi lại như con thoi, vừa phân luồng giao thông, vừa giải tán đám đông, nhưng cả hai công việc này đều không mấy hiệu quả.
Xe chúng tôi còn cách hiện trường khoảng hai trăm mét nữa nhưng đã không thể nhúc nhích nổi nữa, cũng không thể bỏ xe lại đó, vì vậy sẽ khiến cho đoạn đường càng thêm tắc nghẽn. Tôi bực bội đập mạnh vào vô lăng.
Còn hai kẻ ngồi phía sau vẫn an nhàn vô sự.
Lâm Đào nói: “Anh xem kìa, đám đông quây kín thành vòng tròn, mà tâm của vòng tròn có lẽ chính là hiện trường trung tâm đấy.”
Đại Bảo nói: “Nếu là như vậy, hiện trường trung tâm có lẽ là một bến xe bus?”
“Tại bến xe bus thì có thể xảy ra án mạng gì được?” Lâm Đào nói. “Người xe qua lại nườm nượp thế kia, đừng nói là xảy ra vụ án cố ý gây thương tích dẫn tới tử vong đấy nhé? Thế thì gọi chúng ta tới làm gì nhỉ? Chẳng có tí gay cấn nào hết.”
Khi xe của chúng tôi chỉ còn cách hiện trường khoảng ba mươi mét, cảnh sát khu vực phụ trách bảo vệ hiện trường cũng đã nhận ra xe cảnh sát của chúng tôi, vội vàng rẽ đám đông, mở ra một lối đi hẹp. Nhưng đám đông vẫn không muốn tránh ra, cứ chen lấn sát vào từ hai bên khiến xe tôi chỉ có thể nhích dần từng chút một.
“Xe cảnh sát của sở Công an tỉnh lao như điên giữa phố đông khiến x người chết x người bị thương”, chợt nghĩ rằng có thể sẽ xuất hiện một bài báo với tiêu đề đại loại như vậy, tôi bất giác nhấn sâu thêm chân phanh cho xe chạy chậm thêm chút nữa.
*
Khác với dự đoán, hiện trường không có xác chết, thậm chí đến máu cũng không có, chỉ có vài đôi găng tay cao su xếp chồng lên nhau tại một góc của bến xe bus.
Tôi vừa lôi găng tay ra khỏi hòm đồ nghề đã cất trở lại, vì biết chẳng để làm gì cả. Tôi quay sang hỏi viên cảnh sát khu vực đứng cạnh: “Sự việc thế nào? Bác sĩ pháp y đâu?”
“Thi thể chuyển đi rồi, bác sĩ pháp y đã tới nhà xác.”
“Nhận tin báo lúc mấy giờ?”
“9 giờ 30 phút.” Viên cảnh sát khu vực hất hàm về phía chiếc xe cảnh sát ở bên cạnh. “Người báo cảnh sát đang ở trong xe, tâm trạng vẫn chưa ổn địch, đồng nghiệp của chúng tôi đang hỏi han từ từ.”
Tôi giơ tay xem đồng hồ: “Bây giờ là 11 giờ 30 phút, hai tiếng đồng hồ đã khám nghiệm xong hiện trường? Các anh làm việc tốc độ thật đấy!”
“Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng hình như hiện trường chẳng có gì cả.” Cảnh sát khu vực gãi đầu gãi tai.
“Hiện trường không có gì? Vậy gọi tôi tới làm gì?” Lâm Đào nói. “Chỉ cần pháp y tới là đủ rồi mà!”
“Đi, tới hỏi thử người báo án xem tình hình thế nào, sau đó cùng tớ tới nhà xác.” Tôi vỗ vai Lâm Đào, kéo cậu ta vào trong chiếc xe cảnh sát mười sáu chỗ ở bên cạnh.
Trên xe, một cô gái dáng chừng là sinh viên đang run lẩy bẩy, nước mắt đầm đìa trên mặt, bên cạnh còn có một chiếc túi du lịch to tướng.
Ngồi cạnh cô gái là một nữ cảnh sát trẻ măng, dáng người dong dỏng, nét mặt thanh tú, đang cầm giấy bút ghi chép.
Thấy chúng tôi bước lên xe, cô cảnh sát kể lại sơ qua về tình hình thẩm vấn trước đó: “Cô gái này là sinh viên học viện Nông lâm của thành phố chúng tôi, hôm nay định đi tàu hỏa về nhà. Do phòng cảnh sát hình sự quá xa, để không làm lỡ giờ tàu của cô ấy nên chúng tôi không đưa cô ấy về mà hỏi han trực tiếp tại đây luôn.”
“Cô ấy là người báo cảnh sát sao?” Tôi hỏi.
Cô cảnh sát gật đầu.
“Tại em quá tò mò, đáng lẽ không nên xem mới phải.” Cô gái có vẻ như đã trấn tĩnh trở lại. “Tối qua khi tới quầy vé tàu mua vé, em đã nhìn thấy một cái túi ở một góc bến xe. Hôm nay tới đi tàu, thấy cái túi vẫn nằm ở chỗ cũ, em nghĩ rằng chắc ai đó để quên. Em liền ấn thử vào cái túi, thấy mềm mềm, nghĩ rằng bên trong đựng chăn, ga gì đấy nên cũng chẳng nghi ngờ. Nhưng lúc nhấc thử lại thấy rất nặng, không thể nhấc nổi, em mới tò mò, nên tiện tay kéo khóa ra xem.”
Cô gái rùng mình, nước mắt lại trào ra giàn giụa.
Xem ra, kỳ nghỉ đông vui vẻ của cô giờ đây đã trở thành ác mộng.
“Cái túi trông như thế nào?” Tôi hỏi.
“Là loại túi xác rắn gồm ba sọc màu xanh đỏ trắng xen kẽ.” Cô gái nói. “Loại túi này rất phổ biến, người đi làm xa về quê thường dùng loại túi này.”
Nói xong, cô gái đưa tay khoanh vòng phác họa về kích cỡ của cái túi. Đại khái là loại túi xác rắn cỡ trung bình, dài tầm 80 centimet.
“Từ hôm qua em đã nhìn thấy nó rồi à?” Tôi hỏi.
Điều tra viên ngồi cạnh nói xen vào: “Theo điều tra sơ bộ của chúng tôi, người đầu tiên chú ý tới cái túi này là một bà cụ. Bà cụ sống ở một khu dân cư gần ga, hàng ngày đi chợ đều đi qua bến xe bus này. Buổi sáng hôm qua, khi bà cụ đi qua bến xe bus thì chưa thấy có cái túi, tới khoảng 11 giờ trưa quay về thì thấy nó nằm ở đấy, nhưng cũng không mấy để tâm.”
“1 giờ chiều hôm qua em tới nhà ga mua vé.” Cô gái gật đầu nói. “Lúc đó, cái túi đã nằm ở đó rồi.”
“Một cái túi xác rắn bình thường, đúng là sẽ không gây chú ý.” Tôi trầm ngâm nói.
“Thế em nhìn thấy trong túi đựng thứ gì?” Đại Bảo thấy tôi hỏi vòng vo mãi thì hơi sốt ruột.
“Là một tấm chăn bông gấp gọn, ở giữa bọc xác người.” Cô gái gục đầu bật khóc nức nở, cô cảnh sát bên cạnh trả lời thay cho cô.
“Thế mà cũng phải hỏi!” Tôi cốc vào đầu Đại Bảo một cái. “Không phải xác người thì gọi chúng ta tới làm gì?”
“Phải!” Cô cảnh sát dừng lại một chốc, nói tiếp: “Chính xác hơn thì không phải là xác người, mà là mảnh xác.”
“Ra là vậy!” Lâm Đào đã hiểu ra, vừa giơ tay vạch vẽ, vừa nói. “Tớ đang nghĩ, cái túi bé như thế này, làm sao chứa nổi một cái xác, lại cộng thêm một tấm chăn bông nữa? Trừ phi là xác trẻ sơ sinh.”
Cô cảnh sát đưa mắt nhìn Lâm Đào.
“Không phải, không phải!” Cô gái lắc đầu quầy quậy, “Em nhìn thấy nửa thân người phụ nữ, không có chân.”
*
Do hiện trường là nơi công cộng nên nhân viên khám nghiệm hiện trường đã kiểm tra khắp lượt bảng chỉ dẫn xe bus, thùng rác, lan can, mặt đất xung quanh cái túi xác rắn, kết quả đã tìm thấy vài trăm vân tay và hơn chục dấu giày.
Có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi, chỉ còn cái túi xác rắn và tấm chăn bông ở bên trong, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là mảnh xác.
Trước khi tới nhà xác, tôi vẫn không yên tâm, lại hỏi cô cảnh sát: “Phía cô chắc chắn là quanh bến xe bus này không có camera giám sát à?”
“Chắc chắn.” Cô cảnh sát nói. “Hồi trước khi chúng tôi xử lý một vài vụ án trộm cắp, đã phát hiện ra bến xe bus này là một góc chết, trong phạm vi năm trăm mét quanh đây không hề có camera giám sát nào có thể quay tới. Chúng tôi sớm đã phản ánh tình trạng này lên cấp trên nhưng đều bị lờ đi. Lần này xảy ra án mạng, để xem họ còn dám coi nhẹ nữa không.”
“Vậy có bao nhiêu người biết được chỗ bến xe bus là góc chết của camera?” Tôi hỏi.
“Anh nghi ngờ kẻ gây án nắm rõ tình hình camera giám sát ở khu vực này sao?” Cô cảnh sát có vẻ như rất giàu kinh nghiệm. “Người biết được không nhiều đâu, nhưng tôi không nghĩ là do người thông thạo tình hình gây án, bởi vì thành phố chúng tôi có rất nhiều nơi hẻo lánh, nên hung thủ không thể lại đi chọn một chỗ lắm người qua lại thế này để vứt xác. Theo kinh nghiệm công tác, tôi khẳng định rằng hung thủ chỉ ngẫu nhiên gặp may nên mới đến đúng góc chết của máy quay mà thôi.”
Tôi gật đầu tán thành quan điểm của cô cảnh sát: “Theo ý cô, kẻ vứt xác có lẽ là người sống ở quanh đây hoặc từ trong nhà ga đi ra? Lối ra của nhà ga có camera giám sát không?”
Cô cảnh sát thất vọng lắc đầu: “Trước đây thì cũng có đấy, nhưng đã hư hỏng hơn nửa năm rồi, chưa được sửa chữa.”
“Cũng có nghĩa là, quanh hiện trường không thể phát hiện ra nghi phạm thông qua hệ thống camera giám sát?” Tôi mặt mày tiu nghỉu.
“Có cũng vô ích.” Cô cảnh sát chỉ về phía đám đông vẫn vây kín bên ngoài xe. “Anh xem kìa, đằng kia cứ mười người lại có một người đeo túi xác rắn, dù có camera giám sát đi nữa, liệu anh có thể nhận ra cái túi xác rắn nào mới là cái ở hiện trường không?”
“Đúng thế!” Lâm Đào nói. “Túi xác rắn đang rất thịnh hành, đến LV cũng ra kiểu dáng tương tự.”
Cô cảnh sát lại liếc trộm Lâm Đào một cái, tủm tỉm cười không nói gì.
“Được rồi!” Tôi nhún vai. “Gánh nặng trên vai chúng ta xem ra không nhẹ nhàng đâu. Không chần chừ nữa, tới nhà xác ngay.”
Bước xuống khỏi xe, di chuyển về phía xe mình cũng là một việc hết sức khó khăn, đám đông không hề có ý tránh đường.
“Chậc!” Đại Bảo nói. “Thật không thể hiểu nỗi họ muốn xem cái gì nhỉ? Có nhìn thấy gì đâu? Thi thể đã chuyển đi rồi mà?”
“Chính vì chẳng nhìn thấy gì nên mới muốn xem.” Lâm Đào nói. “Chỉ chứng tỏ được một điều rằng có quá nhiều người nhàn rỗi, lao động thặng dư rất đông.”
Vẫn chỉ có thể quay đi quay lại giữa số 1 và 2, mất mười phút, xe của chúng tôi mới thoát ra khỏi đám đông hiếu kỳ. Tôi quệt những giọt mồ hôi bực bội túa đầy trên trán, thấy như trút được gánh nặng.
“Cậu nói thử xem,” Lâm Đào hỏi. “Kẻ vứt xác là người sống ở gần đây hay từ nơi khác tới?”
“Tớ chỉ có thể nói rằng,” tôi đáp, “nếu từ nơi khác tới vứt xác thì sẽ rất khó điều tra. Ở đây bình quân cứ mười phút thì lại có một chuyến tàu vào ga, hành khách tứ xứ đổ về, chúng ta biết điều tra từ đâu đây?”
“Anh nghĩ rằng hung thủ là người sống ở đây.” Đại Bảo nói. “Nếu là người từ nơi khác tới, vì sao không vứt luôn ở trên tàu cho rồi?”
“Hung thủ cố tình đánh lạc hướng điều tra thì sao?” Tôi nói. “Nếu vứt thi thể trên tàu, chúng ta có thể điều tra từng nơi mà tàu đi qua. Nhưng nếu vứt xác ở một đầu mối giao thông thế này thì chúng ta đành phải bó tay.”
“Phải!” Lâm Đào gật đầu tán thành. “Tớ cũng cảm thấy hung thủ là người từ nơi khác tới đây vứt xác, bởi vậy hắn mới dùng một chiếc túi xác rắn hết sức phổ biến để che giấu hành tung.”
“Theo như mọi người nói, đây là nơi giáp ranh giữa bốn tỉnh, nếu điều tra lần lượt từng tỉnh thì…” Đại Bảo đẩy gọng kính lên trên sống mũi, “thì kỳ nghỉ Tết năm nay của chúng ta coi như đi đứt.”
Tôi chau mày nói: “Chúng ta vẫn còn chút hy vọng, biết đâu thi thể sẽ mách bảo cho chúng ta một vài điều gì đó thì sao?”
Loáng cái, chúng tôi đã tới nhà xác nằm dưới chân của một ngọn núi hoang vu ở ngoại ô thành phố.
Nguồn lực kinh tế của thành phố Sâm Nguyên rất dồi dào, tuy không mấy coi trọng phát triển hệ thống camera giám sát, nhưng rõ ràng rất chịu khó đầu tư cho nhà xác. Chắc vì lãnh đạo nơi đây biết lo xa cho hẫu sự của mình.
Bước vào trong nhà xác hoành tráng, chúng tôi thấy ngay một tấm biển chỉ dẫn tại góc đông nam: “Phòng giải phẫu pháp y Công an huyện Sâm Nguyên”.